Trong camera hai người vẫn không nhúc nhích, tiếng nói
rất khẽ, hình ảnh giống như bị đứng hình thường thấy trên tivi, không biết bên
trong đang tiến hành đối thoại như thế nào. Tô Trí Nhược kiềm chế cảm giác lo
âu cùng với uất ức và nhục nhã, hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt mơ hồ của Lục
Tiểu Phong trong màn hình, giống như đối với người này càng ngày càng xa lạ, cô
ấy không còn là một người ngốc nghếch ngoan ngoãn phục tùng đối với hắn, cũng
không còn là bạch cốt tinh luôn làm cho hắn thấy tức giận. Tô Trí Nhược nhắm
mắt lại, trong đầu lộn xộn như một mớ bòng bong, sau khi cái mặt nạ của cô ấy
được kéo xuống, rất nhiều chuyện đều không giống với lúc trước, rốt cuộc hắn
đang theo đuổi cái gì, không biết từ lúc nào dự tính ban đầu điều tra Tiêu Duy
lại trộn lẫn cả ghen ghét, ngay cả hắn cũng khinh thường chính mình.
Vừa đúng năm phút, Lục Tiểu Phong đứng dậy, người ở
bên này cũng lập tức từ trong phòng giám sát đi ra.
“Nói chuyện xong rồi?” Nghiêm Chính ấm thầm quan sát
vẻ mặt Lục Tiểu Phong, không có gì bất ổn.
“Uhm.” Lục Tiểu Phong nhìn mọi người xung quanh, ánh
mắt tạm dừng ở trên mặt Bạch Phi, lại lặng lẽ dời đi, sau đó giọng nói không
cao không thấp của nàng nói ra những lời khiến cho tất cả mọi người cảm thấy
kinh ngạc: “IX không còn tồn tại, tôi đã sớm tiêu hủy nó, cho nên, không có gì
để tiếp tục điều tra.”
“Em nói đùa gì vậy.” Người đầu tiên tỉnh táo lại là Tô
Trí Nhược: “Lục Tiểu Phong, tôi cảnh cáo em, không nên ngay cả nhiệm vụ mật
thám của chính mình cũng đều bỏ qua.”
Lục Tiểu Phong nghe anh ta rống lên, lúc này môi trắng
bệch, nhưng nàng đặc biệt kiên quyết nói: “Nếu cần truy xét trách nhiệm mà nói,
hướng về tôi là được rồi, là tôi không có báo cáo chi tiết tình hình với cấp
trên, Nghiêm Đội, có thể thả người.”
Tô Trí Nhược hơi hổn hển, như thế nào hắn cũng không
thể nghĩ ra được Lục Tiểu Phong sẽ đứng cùng một phe với Tiêu Duy, cô ấy bị tẩy
não sao, ngay cả việc đơn giản như thiện ác cũng không phân biệt được, hắn quá
thất vọng rồi, thất vọng tới cực điểm, hình tượng Mông Sa sụp đổ trong nháy
mắt, thế giới của hắn lung lay sắp đổ.
Kim Dục cười lạnh mấy tiếng: “Vậy còn thất thần làm
cái gì, Nghiêm đội trưởng, thả người đi, nhân chứng vật chứng đều không có,
cảnh sát tự ý bắt người, thật sự là không có pháp luật gì hết, Boss cũng không
phải người bình thường, cho phép các người…”
Lục Tiểu Phong chán nản nói: “Kim tiểu thư, bớt tranh
cãi, nơi này không phải chỗ để cô ra oai.”
Tia sáng trong mắt Kim Dục chợt co rút rất nhanh: “Cô
nói cái gì?”
“Chẳng lẽ cô muốn ông chủ của cô cứ ngồi ở bên trong
chờ cô nói nhảm xong rồi sẽ giúp anh ta lo liệu thủ tục?”
Kim Dục ngẩn ra, khóe miệng co rút, nhịn nội thương
xuống, đi theo luật sư lo liệu thủ tục.
Ánh mắt Nghiêm Chính sắc bén, đôi mắt nhìn chằm chằm
Lục Tiểu Phong, da mặt ông ấy căng chặt khó mà kiềm chế được lửa giận.
Đúng lúc này, Kha Địch từ bên ngoài vội vàng đi tới,
anh ta vừa nghe được tin đồn nói Tô Trí Nhược tự mình dẫn người mượn danh nghĩa
của Nghiêm Đội bao vậy biệt thự trên núi của Tiêu Duy, cứu được Lục Tiểu Phong
ra, lại ép buộc được Tiêu Duy trở về, trong lúc nhất thời sợ bóng sợ gió, giống
như sắp có chuyện lớn gì sẽ bùng nổ. Kha Địch biết Tô Trí Nhược sẽ có hành động,
nhưng không dự đoán được hành động của cậu ta nhanh như vậy, cậu ta sử dụng
quan hệ trong nhà, đã điềutra hạng mục cải tạo công viên, lấy được một chút căn
cứ xác thực bất lợi từ chỗ Tiêu Duy, chỉ có điều, thời điểm khi anh ta đi tới
lại cũng nhận được tin tức Tiêu Duy được thả.
Địa vị của Tiêu Duy rất lớn, có Nghiêm Đội ra lệnh,
những người khác không dám làm khó anh ta. Chỉ chốc lát, Tiêu Duy liền toàn
thân chỉnh tề khuôn mặt mỉm cười đi ra, không có một chút vẻ chật vật của nghi
phạm vừa mới trải qua thẩm vấn, anh ta đeo kính mắt, vài vị bạn thân chào đón
anh ta nói: “Đều là người quen cả, thật sự là rất nhớ. Nghiêm Đội, khi nào cũng
nhau uống chén trà, giải tỏa hiểu lầm giữa chúng ta.”
Nghiêm Chính không muốn nhiều lời với anh ta, chỉ
cương quyết nói: “Muốn cút thì mau cút đi.”
Đối đãi hung dữ đối với anh ta, Tiêu Duy không để ý
chút nào, vẫn nho nhã nở nụ cười, quay đầu lại nhìn đám tùy tùng của mình một
chút, ánh mắt dừng lại ở trên mặt Bạch Phi rồi lại chuyển qua, lại quay đấu
hướng về phía Tô Trí Nhược nói: “Anh cần phải cảm ơn Lục tiểu thư, cô ấy để anh
khỏi phải xấu mặt.”
Gân xanh Tô Trí Nhược nổi lên, không thể nhịn được
nữa: “Mày nói cái gì?”
Lục Tiểu Phong chắn ở trước người anh ta, không có
biểu cảm gì nhìn Tiêu Duy nói: “Anh đi đi.”
Nhìn đến Lục Tiểu Phong thì Tiêu Duy dừng lại, nhìn
ánh mắt tập trung của cô ấy làm người khác nghi ngờ, tiếp theo anh ta cúi xuống
nói thầm bên tai cô ấy một câu gì đó, Lục Tiểu Phong không trả lời, anh ta đứng
thẳng lên tiếp tục đi về phía trước.
Đợi khi Bạch Phi đi lướt qua Lục Tiểu Phong, Lục Tiểu
Phong đột nhiên mở miệng: “Tự cầu được nhiều phúc đi.”
Câu khuyên bảo chân thành này lại làm cho toàn thân
một người tàn nhẫn như Bạch Phi hơi bị run lên, bước chân tiếp theo nâng lên
nặng lề hơn một chút.
Một đám người cứ như vậy nghênh ngang rời đi, hành
lang ngoại trừ tiếng thở còn có một đám tiếng tim đập nhảy lên rất nhanh, tiếng
tim đập tức giận, thất vọng, khiếp sợ.
“Cô, vào đây với tôi.”
Lục Tiểu Phong không nói câu nào đi theo Nghiêm Chính
vào phòng làm việc của ông ấy, Tô Trí Nhược, Kha Địch cũng đi theo sau bước
vào.
Kha Địch còn chưa đóng cửa lại, Nghiêm Chỉnh vừa nhấc
tay đem một tập tài liệu thật dày ở trên bàn ném vào trên mặt Lục Tiểu Phong.
Lục Tiểu Phong không tránh né, mặc kệ góc nhọn của tập tài liệu cắt qua đầu
lông mày của mình, say khi đau đớn qua đi trong nháy mắt, chất lỏng ươn ướt từ
từ chảy ra.
Nghiêm Chính sửng sốt, nhưng mà khuôn mặt vừa xanh mét
lập tức đen thêm vài phần: “Tiền đồ, Mông Sa, tôi thật sự không nghĩ tới, một
kẻ như Tiêu Duy có thể biến cô trở thành cái bộ dạng này!”
Tô Trí Nhược nhìn thấy cái chất lỏng màu đỏ kia phản
ứng đầu tiên là xông lên trước bảo vệ cô ấy, nhưng mà những lời nói của Nghiêm
Chính giống như một chậu nước lạnh dập tắt hoàn toàn kích động của hắn.
Lục Tiểu Phong còn chưa kịp nói gì, những lời của
Nghiêm Chính như lưỡi dao lạnh buốt bắn tới: “Cô nói cô không muốn tiếp lục bị
cuốn vào, được, thái độ hiện tại của cô là sao? Hay là nói, cô sớm đem chuyện
Trình Băng chết như thế nào quên không còn sót lại chút gì sao?”
Sắc mặt Tô Trí Nhược trắng nhợt, hô lên cùng lúc với
Kha Địch: “Đội trưởng!”
“Bọn họ không dám nói, tôi nói.” Nghiêm Chính đi qua
đi lại trước mặt Lục Tiểu Phong, giống như muốn đem toàn bộ oán khí trong trái
tim dẫm nát dưới chân: “Tôi thì một giây một phút không dám quên cậu ta chết
như thế nào, cậu ta vì ai mà chết. Cô thì sao, cô làm gì!”
Tô Trí Nhược vẫn cho rằng Tiêu Duy nói Mông Sa hại
chết Trình Băng là do y bịa đặt nói dối, không ngờ là sự thật, trong lúc đó hắn
tiếp nhận không nổi, phòng tuyến trong lòng lại như đang bị bóp nghẹt.
Lục Tiểu Phong giống như bị ma cà rồng hút cạn máu,
sắc mặt nhợt nhạt đến mức đáng sợ, yết hầu như có nham thạch nóng chảy lăn qua,
mỗi một câu phát âm đều đau: “Tôi biết cách làm của tôi ngài không thể chấp
nhận, nhưng mà, tôi có cách nghĩ của chính mình.”
“Suy nghĩ của cô chính là bao che? Hay là thông đồng
làm bậy?”
“Những lời tôi nói đều là sự thật.”
“Cô vẫn còn u mê không chịu tỉnh ngộ?”
Lục Tiểu Phong đưa tay lên day day thái dương, không
nhanh không chậm nói: “Tôi chưa từng quên anh ấy chết như thế nào, thậm chí tôi
còn có thể miêu tả tất cả tình huống đêm hôm đó chi tiết ra được, cho nên tôi
cũng thường xuyên hỏi mình, sai lầm này chỉ có một mình Tiêu Duy sao, không
phải, chúng ta đều có trách nhiệm, đủ loại quá khứ đã qua lúc này nhắc lại căn
bản không thể nói rõ. Trong thời gian bị anh ta giam giữ tôi đã từng nghĩ cuối
cùng tôi nên lựa chọn con đường như thế nào, tôi lại đưa cho Tô Trí Nhược tờ
giấy, cũng là bởi vì ngay từ đầu muốn đẩy tâm anh ta vào chỗ chết, đấu tranh
của tôi cũng chưa từng dừng lại, nói không khách khí là, Nghiêm Đội, ngài không
thể hiểu được tâm trạng của tôi.”
Nghiêm Chính mở lớn hai tròng mắt, lại nhanh chóng
nheo lại, tia sáng bùng lên: “Vì sao cô phải đưa ra quyết định ngày hôm nay?
Bản thân tôi muốn hỏi cô một câu, trước kia có người nói với tôi cô động chân
tình với Tiêu Duy tôi có thể tát một cái cho nó chết ngay, ngược lại lúc này cô
nói cho tôi nghe một chút đi, rốt cuộc quan hệ của cô và Tiêu Duy là gì?”
Hơi thở của Tô Trí Nhược cứng lại, hắn rất muốn bịt lỗ
tai lại, nhưng hai tay lại không có phản ứng gì.
“Tôi cũng muốn hỏi vấn đề này.” Kha Địch xa xôi nói:
“Tôi muốn biết cái chết của Trình Băng rốt cuộc có đáng giá hay không.”
Vài giây ngắn ngủi lại chợt bừng tỉnh vào năm, chờ đợi
hành hạ giống như người ta đang xát muối lên vết thương mới há miệng.
Nghĩ rằng Lục Tiểu Phong sẽ không mở miệng, nhưng mà
cuối cùng nàng lại nói: “Quan hệ của tôi với anh ta cho tới bây giờ không có gì
để định nghĩa nữa. Mà quả thật tôi không có luồng ý chí chiến đấu như trước
kia, nói tôi yếu đuối cũng được, nhát gan cũng thế, hiện tại tôi chỉ muốn tin
những lời nói của Trình Băng, không cần báo thù, trải qua cuốc sống yên ổn. Tôi
phát hiện, thật ra ý nghĩ này không phải chí có một mình tôi, anh ta (ở
đây chỉ Tiêu Duy) cũng vậy. Ở giữa tin và không tin, tôi chọn tin.”
Nghiêm Chính không thèm che dấu cười nhạo báng: “Tin,
cô dựa vào cái gì mà tin tưởng cái loại cặn bã đó?”
“Cặn bã cũng có tình cảm.” Lục Tiểu Phong lẳng lặng
nói: “Nếu anh ta còn có tình cảm đối với tôi, anh ta cũng sẽ không làm chuyện
để tôi xem thường.”
Lời này của nàng làm cho trong lòng ba người đàn ông
dậy sóng.
“Cô thật sự là càng sống càng thất bại, tôi thất vọng
quá rồi.” Nghiêm Chính vịn vào ghế ngồi xuống, những nếp nhăn in hằn trên mặt
giống như trong nháy mắt đều hiện ra, thân hình nhanh chóng trở nên già nua.
Lục Tiểu Phong có chút không đành lòng, nhưng nàng vẫn
còn muốn nói, nàng quay đầu lại mặt hướng về phía Tô Trí Nhược, nhưng
không có nhìn ánh mắt của anh ta, chính nàng cũng thấy buồn cười khó hiểu, sau
đó nàng lại vẫn sợ nhìn thấy trong mắt anh ta sự coi thường: “Anh cho rằng anh
đi thu thập chứng cứ Tiêu Duy sẽ không biết chút nào sao? Không ai có thể động
chân động tay được ở dưới mi mắt của anh ta. Những chứng cứ kia chỉ sợ phần lớn
đều hướng về phía Bạch Phi, là y (ở đây chỉ Bạch Phi) từ
đầu đến cuối bố trí sắp xếp người đào bới mảnh đất kia lên tìm kiếm IX, Tiêu
Duy không có nhúng tay vào. Anh ta chỉ giả vờ như không biết, anh ta làm bộ như
người không biết gì ngược lại là muốn nói cho chúng ta biết một điều, hiện tại
anh ta không có nhược điểm. Em nghĩ kết cục tốt nhất là để không có chuyện gì
là mọi người đều lùi lại một bước sẽ thấy biển rộng trời cao. Nếu lại đi bắt
anh ta, lý do chính nghĩa ban đầu sớm đã bị vì báo thù mà bóp méo, mà trở thành
người cứ vì báo thù mà đánh mất chính mình.”
Ba người cùng lúc rơi vào im lặng, giống như đang tự
hỏi những lời nói của Lục Tiểu Phong có đạo lý hay không, nhớ lại chính mình
trong trận chiến này đóng vai người như thế nào. Cho dù có không cam lòng nhiều
hơn nữa, lời của cô ấy giống như độc dược, nhưng bọn họ lại không có cách nào
tránh né, không thể phủ nhận.
Trải qua một lúc lâu, Nghiêm Chính từ trong trạng thái
cứng đờ khôi phục lại như cũ, ông mệt mỏi bất đắc dĩ hỏi: “Cô khẳng định không
phải là bao che cho y, y cũng không phải trả thù?”
“Tôi khẳng định.”
“Cuối cùng y đã nói với cô những gì?”
Lục Tiểu Phong cắn cắn môi, nói: “Anh ta nói ba ngày
sau đợi tôi ở sân bay.”