Hệ thống ra đa thần kinh đặc biệt mẫn cảm nói cho nàng
biết, tâm tình Tô đại gia hôm nay rất không tốt. Nhưng nguyên nhân dù sao cũng
thuộc về mình, Lục Tiểu Phong rất tự giác cho rằng mình không thể trốn tránh
trách nhiệm. Lục Tiểu Phong đứng khó xử tại chỗ, chậm chạp thay giày, đóng cửa
lại.
Sau khi Tô Trí Nhược hung hăng nhìn lướt qua Lục Tiểu
Phong xong, lại bực tức rời tầm mắt đi.
Nàng chạy về phòng thay đồ mặc ở nhà, chạy ra sau
phòng bếp nhìn qua, lạnh tanh, xem ra không có nấu nướng qua. Lục Tiểu Phong rón
rén ngồi xuống trước bàn đọc sách mở máy tính lên, Tô Trí Nhược ngồi trên ghế
sô pha mặt đen giống như pho tượng phật. Trong phòng khách yên tĩnh, tiếng gõ
bàn phím vang lên vô cùng rõ nét, Lục Tiểu Phong càng đánh chữ càng chột dạ,
càng đánh chữ càng áp lực, cuối cùng chịu thua xoay người hướng về phía cái
bóng lưng vẫn không hề nhúc nhích kia nói: “Anh ăn cơm chiều chưa?”
Pho tượng phật kia không lên tiếng.
Lục Tiểu Phong đi đến ngồi xuống bên cạnh anh ta, tuy
rằng ban ngày nàng rất tức giận, nhưng sau khi hết giận lại mềm lòng, bày ra bộ
mặt tươi cười thăm dò nói: “Ừm… Chuyện ban ngày tôi có hơi quá đáng, nhưng mà
nếu anh đứng ở trên góc độ của tôi mà suy nghĩ lại cũng sẽ thấy có chỗ khó.
Chúng ta cùng ở chung một nhà, mọi người nên giúp đỡ nhau, thông cảm cho nhau,
như vậy cuộc sống mới có thể trôi qua êm ả.”
“Uống rượu không?” Tô đại gia quay sang, hỏi một câu
không đầu không đuôi.
Lục Tiểu Phong ngẩn người, vẫn còn chưa trả lời, Tô
Trí Nhược đã bước vào trong phòng bếp, khi đi ra trong tay đã cầm theo một túi
bia lạnh. Anh ta tự lấy cho mình một lon, ngón trỏ kéo cái móc mở bia, ngửa đầu
uống một ngụm, thở dài một hơi nhẹ nhõm, sắc mặt từ từ trở lại. Anh ta cầm một
lon ném cho Lục Tiểu Phong, Lục Tiểu Phong bắt được do dự nói: “Anh làm sao
vậy?”
Tô Trí Nhược không trả lời, mở máy tính lên, lấy tay
chơi game ra, đây là một trong những trò chơi anh ta thích nhất, Lục Tiểu Phong
không hiểu lắm, chỉ là hình như là trò bắn nhau gì đó.
“Chơi chứ?”
Tô Trí Nhược đem một cái tay chơi game đưa cho nàng,
trên mặt không tỏ vẻ gì.
Lục Tiểu Phong vừa định nói không, nhưng lại nhìn thấy
khuôn mặt Tô đại gia đang đen lại, nàng đành phải nhận lấy.Tô Trí Nhược lại cầm
lấy lon bia kia uống một ngụm, ngồi xếp bằng ở trên sô pha bắt đầu chăm chú
nhìn chằm chằm vào màn hình, cũng không để ý xem Lục Tiểu Phong có chơi hay
không. Lục Tiểu Phong ngồi bên cạnh nhìn anh ta chơi, đại khái hiểu được một
chút, chỉ cần nhắm chuẩn, nổ súng, hoàn thành nhiệm vụ. Lục Tiểu Phong nhìn Tô
Trí Nhược đang cầm tay chơi game, chỉ dùng một bàn tay nhưng thao tác cực kỳ
nhanh, nàng nghiên cứu một lúc, tay do dự nắm lấy cái tay chơi game.
Trò chơi điện tử có một lợi ích, đó là thời gian bạn
càng đắm chìm vào trong đó càng lâu, thì có thể từ từ quên hết chuyện phiền
lòng, đi vào trong thế giới ảo mà ở nơi đó bạn giống như vua chúa.
“Cô trông chừng bên trái, tôi trông chừng bên phải.”
Ánh mắt Tô Trí Nhược phản chiếu trên màn hình toàn hình ảnh bắn nhau trong lòng
đất, cả tinh thần và thể xác đều nhập vào bên trong. “Mau lên, một mình tôi
không xử lý hết được, cô đừng ngốc nghếch ở đó nữa.”
Lục Tiểu Phong thử di chuyển, họng súng trên màn ảnh
lập tức nhắm trúng ngay vào một người mặc áo đen đứng nấp sau cột đá cách đó
không xa, ống ngắm chữ thập dừng lại trên màn hình, Lục Tiểu Phong mơ màng nhìn
chằm chằm cái hình chữ thập kia, ánh mắt có chút đáng sợ. Súng vừa mới nhoáng
giơ lên, đối phương đột nhiên chui ra, hướng về phía Lục Tiểu Phong bắn mấy
phát, Lục Tiểu Phong hoảng sợ, tay cầm run lên, bắn trượt ra ngoài, chỉ có điều
hình ảnh biểu hiện viên đạn của nàng bắn trượt qua cột đá.
“Không sao chứ?” Tô Trí Nhược lại tiêu diệt mấy tên,
mắt chăm chú không rời khỏi màn hình, đồng thời bỏ bớt một chút chú ý hỏi: “Bắn
bừa là được rồi.”
Tô Trí Nhược còn chưa nói xong, liền dùng tầm nhìn bên
ngoài thấy Lục Tiểu Phong cầm tay chơi game đặt xuống một bên.
“Cô làm gì thế?” Tô Trí Nhược nhíu mày không hài lòng
nói.
“Tôi… không, tôi không chơi được trò này.” Lục Tiểu
Phong né tránh tầm mắt, cúi đầu nói.
“Cô không phải như vậy chứ. Lần trước ở trường bắn cô
nói không cũng đành vậy, nhưng đây chỉ là trò chơi, chơi hai lần liền lên tay.”
Tô Trí Nhược đồng thời vừa xông qua mưa bom bão đạn, vừa nhìn Lục Tiểu Phong có
chút tức giận nói: “Nhanh lên, đừng làm tôi mất hứng.”
“Có thể chơi cái khác được không?” Lục Tiểu Phong đan
hai tay vào nhau làm động tác dò hỏi.
Tô Trí Nhược đột nhiên bất động, ngay sau đó liền ném
tay chơi game, im lặng cầm lon bia uống mạnh một hớp. Lục Tiểu Phong có chút lo
lắng nhìn anh ta, nàng thật sự không muốn phá hỏng sụ thích thú của anh ta, chỉ
có điều có chút chuyện làm cho nàng không làm được, ít nhất đến bây giờ vẫn còn
chưa được. Thật sư nàng thấy khổ không nói được nên lời, thái độ ngày hôm nay
của Tô Trí Nhược rất không bình thường, nếu anh ta cứ giống như ngày thường
nhìn thấy nàng trừng mắt xì mũi, dù sao đi chăng nữa cũng chỉ cùng anh ta ầm ỹ
một trận, nhưng mà không hiểu cố tình hay thế nào mà anh ta lại cứ ngồi ở đó,
cũng không lên tiếng, tự làm mình bực bội, muốn trút hết ra nhưng nàng lại
không có cách nào giúp anh ta, Lục Tiểu Phong giương mắt nhìn anh ta im lặng đã
mở đến lon bia thứ ba, trong lòng không khỏi sốt ruột.
Lục Tiểu Phong đang ngầm nghĩ xem nên mở miệng như thế
nào để tách tinh thần anh ta khỏi sự buồn bực, Tô Trí Nhược đã mở miệng trước:
“Cô nói, trên thế giới này có trắng đen phải trái, chính nghĩa cùng gian ác hay
không? Có phải thật sự, tà không thể thắng chính?”
Hai ngón tay Tô Trí Nhược lại nắm lấy lon bia, hơi hơi
nghiêng mặt, khuôn mặt không chút tì vết nhìn như một khối băng đang không
ngừng tỏa khí lạnh, ánh mắt xinh đẹp trĩu nặng tâm sự, đã không còn ngang ngược
của ngày xưa. Tiếng nhạc nền trò chơi trong máy tính lại vang lên, phối hợp với
tiếng súng, không khí đã tràn ngập khẩn trương cùng kích thích.
Lục Tiểu Phong không biết vì sao đột nhiên anh ta lại
hỏi như vậy, nhưng nhìn thấy vẻ mặt anh ta có chút kìm nén, bản năng của nàng
lại bắt đầu nghiêm túc.
“Chính nghĩa cùng gian ác, có đôi khi không được phân
chia rõ ràng công khai như vậy. Trên thế giới này không phải đen chính là đen,
trắng chính là trắng.” Suy nghĩ tìm tòi một lát, nàng vẫn quyết định định trả
lời anh ta như vậy.
“Vì sao?” Tô Trí Nhược sửng sốt, hắn nghĩ đến một
người thích ở nhà an phận như cô ta, thường xuyên ôm lấy ảo tưởng khờ khạo ngây
thơ viết tiểu thuyết nhất định sẽ nói: “Đương nhiên có trắng đen phải trái,
đương nhiên tà không thể thắng chính!”
“Anh đã gặp chuyện gì sao?” Lục Tiểu Phong không trực
tiếp trả lời mà hỏi ngược lại, trực giác nói cho nàng biết chắc hẳn anh ta gặp
phải chuyên gì đó không vừa ý.
Tô Trí Nhược cười có chút tự chế giễu, lại nhấp một
hớp bia, sau khi cười xong lại im lặng. Lục Tiểu Phong không thúc giục anh ta,
lẳng lặng ngồi bên cạnh anh ta, nhìn anh ta uống hết một lon lại một lon, sắc
mặt càng lúc càng tái nhợt, trên nét mặt thoáng hiện chút quật cường, như là có
gì đó không cam lòng.
Đến khi uống tới lon thứ sáu, Lục Tiểu Phong rốt cuộc
không nhịn được ngăn tay anh ta lại: “Đừng uống nữa, đối với thân thể của anh
không tốt. Có chuyện gì anh cứ nói ra, nói ra sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Tô Trí Nhược quay đầu lại, trong tròng mắt che phủ một
tầng sương mù màu bạc, yếu ớt đến mức làm cho người ta không đành lòng nhìn
lâu, anh ta im lặng nhìn Lục Tiểu Phong, nửa ngày sau mới từ từ nói: “Nếu không
thể bắt được kẻ xấu, tôi làm cảnh sát để làm gì?”
Nàng không biết chuyện này xấu hay tốt, thế giới của
anh ta nhìn qua rất đơn giản, đen chính là đen, trắng chính là trắng, sạch sẽ
đến không thể tưởng tượng nổi, nàng đành phải nói: “Kẻ xấu có rất nhiều, anh
không thể bắt hết được.”
Tô Trí Nhược lắc lắc đầu: “Nhưng mà, biết rõ y chắc
chắn là đồ khốn nạn, rõ ràng là một tên súc sinh đã phạm vào rất nhiều tội ác,
rõ ràng là tìm người khác gánh hết mọi tội lỗi thay cho chính mình, nhưng tôi
lại không có cách nào, nhìn thấy y cứ nhơn nhơn ngoài lòng pháp luật, không
những tôi không có cách nào, ngay cả kinh nghiệm tôi cũng không có. Cô nói, tại
sao thế giới này lại hỗn loạn như vậy? Chẳng lẽ không có cách nào khắc chế được
y sao?”
Nói xong anh ta có chút kích động, trên khuôn mặt
trắng nõn từ từ lộ vẻ đỏ ửng mất tự nhiên, giống như một đứa trẻ bị sự thật làm
cho vỡ mộng, Lục Tiểu Phong lần đầu tiên nhìn thấy rõ được sự không cam lòng
cùng phẫn hận ở trong mắt anh ta, không có chỗ trút hết phẫn hận, đè nén lại
không cam lòng.
“Tôi sẽ không hối hận khi đi trên con đường này, cũng
sẽ không buông tay. Chỉ có đều, tôi cố gắng nhiều như vậy, làm trái ý của mọi
người trong nhà, bỏ nhà trốn đi, cũng vì xuất thân và diện mạo, khi còn ở
trường cảnh sát bị bạn bè xa lánh, bị thầy giáo coi thường, tôi cũng đều mặc kệ
kiên trì tới cùng. Nhưng mà cho tới bây giờ, tôi lại bị người khác nói không
thể gánh vác việc này, không đủ kinh nghiệm, tôi còn không có đủ điều kiện để
trở thành một cảnh sát vĩ đại. Tôi cũng không biết, đến tận bây giờ cuối cùng
tôi cố gắng vì cái gì.” Tô Trí Nhược ngẩng đầu lên, không ngừng chớp mắt, hàm
dưới mím chặt lại, cuối cùng không thể nói lên lời.
Lục Tiểu Phong rất chật vật, nàng không hình dung được
đây là loại cảm giác gì, có chút giống như máu thịt mềm mại bị trộn lẫn vào một
hạt cát nhỏ, không đau, nhưng lại rất khó chịu. Trong lúc nhất thời nàng không
biết an ủi anh ta như thế nào, vừa có thể không tổn thương lòng tự trọng của
anh ta, lại có khả năng giúp anh ta khôi phục lại tinh thần. Chính anh ta còn
không nhận ra được, nhưng nàng hiểu được một chút, điều anh ta thiếu không phải
là kỹ thuật, cũng không phải ước vọng, mà là kinh nghiệm và rèn luyện. Anh ta
giống như một viên kim cương chưa được mài giũa, tuy rằng bắt đầu tỏa chút hào
quang, nhưng chỗ nào cũng thô ráp, vẫn còn đầy góc cạnh, không đủ trầm, không
đủ cặn kẽ, không đủ ổn định. Chắc hẳn anh ta cho rằng chỉ cần có khát vọng, có
nhiệt huyết, không sợ khó không sợ khổ là có thể thực hiện được mục tiêu, chỉ
có điều, thế giới làm sao có thể để cho người ta sống thuận lợi như vậy.
Tổng hợp lại trong mỗi người đều là một viên ngọc bích
bị lãng quên, thực tế là người nào cũng phải tự mài giũa, bất kể đau đớn về thể
xác máu thịt, từng chút một đem người mài giũa bằng phẳng. Có một số người
trong quá trình này nhanh chóng cắn răng đối diện, tự mình kiên trì cuối cùng
biến thành một viên bảo thạch rực rỡ, nhưng lại có một số người rụt rè trốn
tránh thậm chí bỏ quên chính mình, cuối cùng phai tàn theo thời gian.
Giống như trên thế giới này không chỉ có màu trắng,
màu đen, vẫn còn có một vùng đất tên là màu xám. Ở trong đó chính nghĩa cùng
gian ác khó phân biệt được đâu là chính đâu là tà. Người đáng thương cũng có
chỗ đáng giận, rất đáng giận cũng sẽ có chỗ đáng thương. (dịch
đoạn đạo lý này điên cái đầu >”)
Anh ta chỉ còn thiếu một chút, cánh chim còn chưa đầy
đặn, nhưng chỉ chờ tới một ngày kia, anh ta trưởng thành học được tất cả, nhất
định anh ta sẽ trở thành một viên kim cương rất chói mắt.
Lục Tiểu Phong đứng dậy, đứng trước mặt Tô Trí Nhược,
nâng đầu của anh ta lên, vô cùng nghiêm túc nhìn anh ta nói: “Cố gắng vì cái
gì? Anh hãy nhớ ngày đó vì sao anh lại lựa chọn con đường này. Anh nói chính vì
anh yêu thích nghề nghiệp này, rất vất vả anh mới đến được cuộc sống mình
thích. Bây giờ có rất nhiều người chỉ vì miếng cơm, hoặc là vì người nhà có đầu
ra mới học trường cảnh sát, nhưng mà anh không giống bọn họ. Anh có một lý
tưởng trong tim, hơn nữa cho đến bây giờ anh vẫn đang cố gắng, anh đã làm rất
khá. Chỉ có điều, anh còn trẻ, anh còn cần rèn luyện, nhưng anh cũng còn có rất
nhiều cơ hội, chỉ cần kiên trì, một ngày nào đó còn có người nói anh không gánh
vác được, không có kinh nghiệm. Tôi tin vào anh có tư chất trời cho, cũng có
năng lực này. Tôi coi trọng anh.”
Lục Tiểu Phong nhìn Tô Trí Nhược cười cười cổ vũ, còn
dùng lực vỗ vỗ bờ vai của anh ta, Tô Trí Nhược trợn tròn mắt ngây ngốc nhìn Lục
Tiểu Phong, giống như không phải là cô gái anh vẫn biết. Qua một lúc lâu sau,
hắn đột nhiên lui về phía sau, ánh mắt khẽ đảo loạn xung quanh một chút, cúi
đầu rối loạn dùng tay trái xoa xoa mặt, không để ý đụng đổ một lon bia, hốt ha
hốt hoảng muốn nhặt lên, không ngờ cùng lúc chạm vào tay của Lục Tiểu Phong. Tô
Trí Nhược bật cả người dậy, phản ứng rất không bình thường, hắn lùi tránh xa
Lục Tiểu Phong hai thước như nhìn thấy ôn dịch, trợn mắt nhìn chằm chằm vào vẻ
mặt đang khó hiểu của cô ta, nói: “Tôi sẽ không từ bỏ, tôi muốn làm cho những
người dám coi thường tôi phải câm miệng lại. Ai bảo cô làm những việc này, xen
vào chuyện của người khác.”
Hắn đi rất nhanh, không cẩn thận đụng đầu vào cửa
phòng, nhe răng nhếch miệng bưng lấy cái trán, ở trong lòng hung hăng nguyền
rủa, lại khăng khăng không quay đầu lại, giọng hung ác nói với người đứng phía
sau: “Thu dọn phòng khách sạch sẽ lại, tôi đi ngủ.”
Lục Tiểu Phong nhìn theo anh ta vội vội vàng vàng trốn
vào trong phòng, lại nhìn thấy vỏ lon bia bày đầy đất, còn có máy tính, tay
chơi game, thở một hơi thật dài, thôi, xem ra cuối cùng tên yêu nghiệt này cũng
khôi phục lại bình thường, nàng cố chịu mệt một chút đi.
Tô Trí Nhược trở về phòng, ngơ ngẩn ngồi trên giường,
một lát sau bắt đầu liều mạng nện xuống giường, giống như muốn nện xuyên thủng
cái giường vậy.
Nhất định là hắn điên rồi, nhất định điên rồi, ngàn
vạn lần điên rồi. Tại sao hắn lại nói những lời đó với cái cô gái kia, còn để
cho cô ta an ủi hắn. Tô Trí Nhược vò đầu bứt tóc, hận không thể đâm đầu vào
giường chết luôn đi, thật quá mất mặt.
Hắn chỉ vào khuôn mặt đỏ hồng trong gương vẻ mặt vẫn
chưa bình tĩnh lại được nói: “Mày hết thuốc chữa rồi!”
Hết thuốc chữa, thế nhưng hắn, thế nhưng ở một phút
đó… cảm thấy bộ dạng cô ấy cười rộ lên, nhìn dễ coi như vậy….
Tô Trí Nhược rối rắm ngã vật xuống giường, trong đầu
buồn bực kêu rên. Quá quỷ quái, cả ngày hôm nay đều rất quỷ quái.
Vì thế, vốn dĩ vấn đề rối rắm cả ngày nay của Tô đại
gia lại bị một vấn đề khác lặng lẽ thay thế.