Chẳng Tìm Thấy Người

Chương 44: Chuyện cũ




Trần Hải Thiên đưa cốc ca cao caramel cho Trang Tuyết, lấy thêm một miếng bánh mousse xoài tươi ngon từ tủ bánh. Anh uống một cốc hồng trà lạnh, nghe Trang Tuyết kể câu chuyện ngắn gọn về cuộc sống lưu học sinh điển hình: tới bên nhau vì cô đơn khi lần đầu đến một quốc gia xa lạ, lúc quen với môi trường hoặc tốt nghiệp thì chia tay.

Điểm khác biệt trong câu chuyện của Trang Tuyết là, khi Trang Tuyết quyết định quay lại Đài Loan, đối phương đã lấy bằng và tìm được một công việc rất tốt ở Mỹ, cuối cùng lại khăng khăng từ bỏ tất cả ở Mỹ về Đài Loan với Trang Tuyết.

“Em có đồng ý với chuyện anh ta nhất quyết cùng em về Đài Loan không?” Trần Hải Thiên chỉ quan tâm thái độ của Trang Tuyết.

“Tất nhiên là không. Em đã nói với anh ta, đúng là chúng ta có ‘tình yêu’, nhưng nhiều hơn cả vẫn là ‘cô đơn’ và ‘thích’ mà thôi. Anh ta là người quá đỗi lãng mạn, là kiểu người mang canh gà đến ký túc xá cho em giữa trời tuyết dữ dội, là người sẽ nhớ tất cả các ngày lễ, sẽ tự mình làm quà tặng. Anh ta có thể chịu được cảnh em đóng cửa học bài không gặp ai, cũng chịu được tính tình tự kỷ của em, hoàn toàn lấy cuộc sống thời gian của em làm trung tâm. Chỉ là, thứ tình cảm ấy chỉ khiến em cảm thấy áp lực hơn. Về sau, em quyết định bảo lưu, tạm nghỉ học về Đài Loan, lúc ấy em đã quen anh ấy hơn hai năm rồi…” Trang Tuyết thẳng thắn kể về tính cách đối phương và tình hình lúc ấy.

Dù Trần Hải Thiên chưa từng đi du học, song anh có thể hiểu tâm trạng của Trang Tuyết. Ở ngay Đài Bắc này, anh cũng đã từng vì cô đơn mà muốn tìm cho mình chiếc bè gỗ cứu sinh, huống hồ là ở một đất nước xa lạ.

“Bọn ông không phải người cùng một thế giới, chỉ có thể ‘xóa tài khoản cày lại từ đầu’ hoặc ‘reset talent’[1].” – Trần Hải Thiên uống vài hớp hồng trà mới giải thích thêm: “Đấy là lời Mĩ Lị nói đấy.” Thực ra anh cũng không rõ nghĩa của câu nói đó, nhưng anh biết tình yêu của hai kẻ không hợp nhau còn bị hỏng sớm hơn bánh việt quất xanh trong mùa hè.

“Mĩ Lị nói cũng đúng.” Trang Tuyết thở dài, cảm khái nói: “Lúc em muốn về Đài Loan đã đề nghị chia tay với anh ta. Em rất đau khổ, song tình cảm của bọn em có quá nhiều mâu thuẫn và xung đột, lúc nào cũng cãi vã và giảng hòa, gần như đã nhìn được thấy dấu chấm hết. Thế nên dù em có không về Đài Loan đi nữa, em và anh ta cũng không có tương lai, cùng quá lắm chỉ ở bên nhau thêm được nửa năm nữa mà thôi. Còn anh ta lại cảm thấy chỉ cần hai người cùng nhau cố gắng thì có thể tiếp tục… Nếu có người ở trước mặt anh nói thế, chắc anh sẽ mất khống chế nhỉ?”

Trần Hải Thiên gật đầu. Theo anh, trên thế giới này luôn có một số thứ không thể có được dù có làm cách nào đi chăng nữa, bất kể cố gắng hay không, hệt như gắng ráp hai mảnh ghép cọc cạch vào với nhau, đến cùng chỉ tạo ra một bức tranh rời rạc lộn xộn.

“Em biết có một số chuyện chẳng liên quan tới việc cố gắng, không thể chính là không thể, bởi vậy lúc đó em đã nói rất rõ ràng với anh ta, bảo anh ta chỉ được quay về Đài Loan vì bản thân mình chứ không thể vì em.”

“Anh ta có phân biệt được không đấy?”

“Anh ta tưởng anh ta phân biệt được, nhưng thực ra thì không. Khi em về Đài Loan được ba ngày, anh ta gọi điện cho em ở sân bay, nói anh ta vừa về Đài Loan. Anh biết không, cứ như phim điện ảnh hay truyền hình Nhật Bản vậy. Anh ta bảo anh ta đã về Đài Loan rồi, chúng ta cùng nhau cố gắng.” Dường như Trang Tuyết đang nhớ lại cảm xúc lúc ấy, nở nụ cười không thoải mái: “Anh ta cảm thấy như thế rất lãng mạn, tuy nhiên em thấy đấy đúng là cái chuyện khỉ gió.”

“Anh cũng cảm thấy đó đúng là cái chuyện khỉ gió.” Trần Hải Thiên gật đầu đồng ý. Những năm tháng ấy, sinh mệnh của họ đều có vô vàn biến chuyển dữ dội điên cuồng, có thể từ bỏ tất cả vì tình cảm – những thứ mà chỉ xuất hiện trong câu chuyện khỉ gió hay tiểu thuyết ngôn tình của Lương Mĩ Lị.

Người ấy yêu Trang Tuyết là phụ, mà chủ yếu là đang chìm đắm trong thứ ảo tưởng lãng mạn hy sinh vì tình yêu.

“Khi ấy em nói với anh ta, em sẽ cho anh ta ba cơ hội đẩy hết những khó khăn anh ta gặp phải khi về Đài Loan sang em, nhưng từ sau lần thứ ba trở đi, mong anh ta hãy tự cho mình cơ hội. Cuộc sống đã rất khó khăn rồi, em không muốn em và anh ta khiến mọi thứ càng trở nên trắc trở mệt mỏi hơn.”

“Anh ta dùng hết trong bao lâu?”

“Chưa tới nửa năm, song hơn một năm sau bọn em mới chia tay.” Trang Tuyết nhìn về một điểm rất xa trong không trung, có lẽ đang nhớ lại, hờ hững nói như là đang kể về chuyện của người khác: “Rồi sau đấy, lúc nào anh ta cũng nói: ‘mọi thứ anh làm đều vì em’, chẳng khác nào những khó khăn anh ta gặp phải đều là do em tạo ra. Tiếp theo như cao trào trong Lốc xoáy Đài Loan đấy, anh ta ngứa mắt với mọi thứ, liên tục tìm em gây sự cãi vã. Em không cãi nhau với anh ta thì anh ta lại càng muốn cãi nhau bằng được. Em đề nghị chia tay, anh ta lại đe dọa em bằng cái chết. Cuối cùng em đành coi như không còn con người đó, biến mất, trốn bạn bè, trốn gia đình. Anh ta than khóc kể lể với mọi người, rồi càng ngày càng gần gũi với một người đồng cảm với anh ta. Sau rốt anh ta cũng chủ động đề nghị chia tay. Không ngờ chưa tới một năm thì bọn họ chia tay, anh ta lại quay về tìm em, mong có thể bắt đầu lại từ đầu. Đây đúng là tập thứ hai của cái chuyện khỉ gió gì không biết.”

Trần Hải Thiên không kìm được bật cười: “Đừng nói với anh là em xem tới tập thứ hai nhé.”

“Tất nhiên là không.” Trang Tuyết cười chua chát: “Em thẳng thừng từ chối, mong anh ta chịu trách nhiệm với những gì mình làm, là anh ta tự muốn quay về Đài Loan chứ không liên quan tới em, anh ta không đáng để em lãng phí sinh mệnh, em cũng không quan tâm tới chuyện anh ta sống hay chết nữa. Anh ta muốn hành hạ bản thân thì xin mời. Mãi tới khi em về Đài Trung bán đậu phụ thối, anh ta mới thôi bám riết dây dưa, hoàn toàn bỏ cuộc, chắc anh ta cảm thấy một gã bán đậu phụ thối như em không còn xứng với anh ta nữa.”

“Nhưng ban nãy nom kiểu anh ta nói chuyện với em thì hình như anh ta chưa bỏ cuộc đâu, hoặc có lẽ anh ta không cam tâm.”

“Thôi được rồi, thế lát nữa em sẽ cho anh ta số điện thoại, nếu anh ta đến quấy rầy thì chúng mình thả Mĩ Lị ra nhé?”

Trần Hải Thiên vui vẻ gật đầu.

Trang Tuyết bất giác bật cười, vừa cười vừa nghĩ một lát mới hỏi: “Anh ta thường mắng em quá thực tế, không lãng mạn, làm gì cũng phải suy xét tới kết quả trước, anh thấy thế không?”

“Em đúng là thực tế thật, cơ mà anh thích sự thực tế đó của em.” Trần Hải Thiên cười theo, tiếng cười của hai người quện vào nhau, chảy qua khe hở cửa kính ra ngoài. Thực tế không có nghĩa là vô tình, tuy nhiên rất nhiều người lại gộp hai thứ vào làm một. Thực tế là lý tính, mà anh thật sự mê muội sự lý tính của Trang Tuyết. “Cơ mà cuộc tình này có để lại mầm bệnh trong em không?”

“Chắc ảnh hưởng lớn nhất chính là em không muốn lại rơi vào tình yêu kiểu ‘ăn mòn’ như vậy nữa. Em muốn tìm một người rất giống em, thấu hiểu được những người thực tế như em. Nếu không tìm được, em thà sống độc thân đến già còn hơn.” Trang Tuyết lại nở nụ cười ngượng ngùng và dịu dàng như lần đầu tiên họ gặp nhau: “Em gặp được một vài người cũng tốt lắm, song nói chuyện với họ không vui bằng nhắn tin với anh. Lúc em gặp khó khăn buồn bực khi dạy học, hoặc cảm thấy cô đơn… sẽ nhắn tin với anh, cảm thấy giống như ăn cửu hoa ngọc lộ hoàn của Hoàng Dược Sư vậy.[2]”

“Anh muốn làm tiểu hoàng đan của Thiếu Lâm Tự, tên ngắn, nghe chân thực hơn.”

“Được được được.” Trang Tuyết kéo tay Trần Hải Thiên từ cái bàn gần đó, hai người chìm trong mùi hương ca cao ngọt ngào, yên tĩnh nghe nhạc. Mấy phút sau, Trang Tuyết bỗng lại nói: “Em tưởng cả đời này không có cơ hội ở bên anh cơ. Dù có gặp được nhau trong đời nhưng cũng chỉ có thể vô tình lỡ mất nhau trong đám đông. Song thật sự gặp được rồi thì lại rất do dự băn khoăn, bởi vì cuộc sống ở Đài Trung quá ổn định, mà hình như anh chẳng có hứng thú gì với em. Nếu em chủ động bày tỏ tình cảm với anh, chắc anh sẽ chạy mất tiêu…”

Trần Hải Thiên nắm chặt lấy tay Trang Tuyết: “Yên tâm, trước khi em quét xong tầng ba, anh sẽ không chạy.”

“Thế từ sau em sẽ không quét nữa.”

Đào lại hết chuyện cũ xong xuôi, Trang Tuyết lên lầu quét dọn, Trần Hải Thiên đổi sang album Neil Young, ngồi ở chỗ ngồi chuyên dụng đọc sách. Trời vẫn chưa tối hẳn, le lói những tia sáng, lá xào xạc trong gió, bóng nắng thoắt lay động. Con đường nhựa bên ngoài cửa kính bị ánh đèn cắt thành các mảnh vuông, giống như miếng đậu phụ thối vừa cho vào chảo, đang chìm nổi trong dầu nóng.

Một chốc sau, Tư Mã Chiêu đẩy cửa vào, gật đầu với Trần Hải Thiên, ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ. Anh gập sách lại, đứng dậy đưa nước, vào quầy bar pha cà phê.

Tư Mã Chiêu là khách mới xuất hiện trong một tháng gần đây. Ban đầu anh tưởng đối phương chỉ là khách qua đường mà thôi, sau dần lại biến thành khách quen. Đáng ra anh sẽ không đặt biệt danh cho khách quen, nhưng sau khi cậu khách diễn dở diễn màn “tình cờ gặp gỡ” với bé dễ thương, anh đã đặt cho đối phương cái tên Tư Mã Chiêu.[3]

Tuy nhiên, Trần Hải Thiên không biết bé dễ thương có nhìn ra điều bất thường từ màn gặp gỡ “vô tình” đó không, bởi vì anh từng bâng quơ hỏi bé dễ thương: “Cậu ta là bạn cậu à? Có vẻ là người tốt.”

Khi ấy bé dễ thương đã ra sức gật đầu, khen Tư Mã Chiêu hết lời: “Anh ấy tốt lắm ấy, lại còn rất thú vị, nhưng hơi dễ thay đổi, cơ mà rất lịch sự lễ độ, còn biết tôn trọng người khác, không bao giờ nói mấy lời đường mật giả tạo, cười lên thì sáng bừng như mặt trời ấy…”

Anh cứ tưởng bé dễ thương còn dễ lừa hơn Ngày Mưa, cho đến khi anh nhìn thấy nét lạnh lùng chỉ xuất hiện khi Tư Mã Chiêu không để ý thoáng lướt qua trên mặt bé dễ thương.

Đúng là bé dễ thương cho Tư Mã Chiêu điểm rất cao, nhưng núi băng fafa đã bắt bài ra những âm mưu ý đồ trong mắt Tư Mã Chiêu.

Trang Tuyết từng nói người chết dưới tay núi băng fafa kéo dài từ bến xe Đông Bắc tới đoạn 7 đường Trung Hiếu Đông, tới giờ anh mới tin. Từ đó về sau, anh coi Tư Mã Chiêu là một bộ phim giải trí Hollywood, đợi xem Tư Mã Chiêu đụng trúng núi băng giống như tàu Titanic.