Chẳng Tìm Thấy Người

Chương 43: Bình thường




Từ mùa xuân qua mùa hạ, chiều tối ngày ngày đều bình thường, đơn điệu như bao ngày. Bọn họ đã cùng nhau bước qua hơn một năm như thế, tình cảm ổn định suôn sẻ, không có bất cứ xung đột gì, cũng không hề xảy ra trắc trở thăng trầm nào hết, thậm chí còn chẳng có chuyện gì đặc biệt đáng nhắc tới.

“Ít ra thì hai ông cũng phải từng mâu thuẫn xung đột chứ?” Lương Mĩ Lị ngồi bên quầy bar, than phiền với Trần Hải Thiên và Trang Tuyết đang mở thùng đựng đĩa than xếp lên giá, hoàn toàn không có ý giúp họ thu dọn gì hết.

“Có chứ, năm ngoái em ấy ăn liền một lúc năm cái bánh trứng nướng, tôi nói với em ấy như vậy lượng cholesterol quá cao.” Trần Hải Thiên lấy ra một chiếc đĩa keo màu, quay về phía ánh sáng kiểm tra đường vân.

Trang Tuyết nhìn Lương Mĩ Lị, nói mà cứ như đang mách tội: “Lần trước đi Đài Trung ăn thịt nướng, anh ấy ăn ba xiên da gà nướng, quá dầu mỡ.”

“Tết Đoan Ngọ tháng trước, em ấy ăn một lúc ba cái bánh ú nhân lòng đỏ, thế là không ăn được đùi gà nướng hương thảo[1] tôi làm nữa.”

Trang Tuyết phản bác: “Anh ấy cũng vậy, trước khi ăn cơm còn mua những sáu cái bánh đậu đỏ, đã thế còn ăn sạch.”

“Em ấy ốm đi khám, lấy thuốc rồi mà lại không uống.”

Trang Tuyết lại phản pháo: “Anh ấy lúc nào cũng quên uống vitamin.”

“Em ấy thường vừa đọc sách vừa là quần áo, là hỏng ba cái áo sơ mi của tôi rồi.”

“Anh ấy suốt ngày mua một đống đồ ăn, ăn không hết lại để hết hạn.”

“Tôi bảo là xung đột! Mâu thuẫn!” Mỗi lần nghe Trần Hải Thiên và Trang Tuyết kẻ tung người hứng như vậy, Lương Mĩ Lị không kìm được lại phát điên lên: “Ví dụ như Tiểu Tuyết ngoại tình bị ông bắt gian tại trận, hoặc là các ông đang đi trên đường thì tình cờ đụng phải người cũ, cãi nhau to. Hoặc ít nhất thì cũng là Tiểu Tuyết thâu đêm không về, ông thầm khóc đến mai chẳng hạn. Đó mới là những tình tiết cao trào kinh điển trong tiểu thuyết ngôn tình hay phim giờ vàng 8 giờ! Bọn ông không thể sống quá bình lặng suôn sẻ như thế được! Như thế là có lỗi với độc giả!”

“Sao tôi lại là người khóc thầm?” Trần Hải Thiên ngẩng đầu nhìn Lương Mĩ Lị với ánh mắt hỏi chấm: “Mà Lương Mĩ Lị, sách bà còn chưa viết thì móc đâu ra độc giả?”

“Rồi, ông đã qua quýt thế thì tôi về nhà xem ti vi đây.” Lương Mĩ Lị uống một hơi cạn cốc cà phê, nhảy xuống ghế ở quầy bar, định bụng đi về.

“Sao rảnh rỗi vậy? Không gặp bạn trên mạng tán tỉnh yêu đương à?”

“Không, con tim yêu đương già cỗi rồi, cứ sống vầy thôi, sau này làm hàng xóm ông là được.” Lương Mĩ Lị nhún vai, bỏ cốc cà phê vào khay rửa trong quầy bar: “Dù sao bây giờ bà đây cũng chỉ là phận le ve tôm tép, địa vị đã rơi xuống giống mayonnaise bán rượu rồi, dù có yêu đương cũng không được xuất hiện trên sân khấu.”

“Sao lại gọi là mayonnaise bán rượu?” Trần Hải Thiên ngờ vực nhìn Lương Mĩ Lị, Trang Tuyết cạnh anh lại bật cười.

“Tiểu Mã than thở trên Facebook, nói mình là mayonnaise trong sandwich, vĩnh viễn không bao giờ biến được thành bánh mì hoặc giăm bông.” Trang Tuyết vừa cười vừa nói, tay vẫn hì hụi dỡ thùng đĩa.

Trần Hải Thiên đáp tiếng tỏ vẻ đã hiểu. Trang Tuyết và Lương Mĩ tham gia vào những mối quan hệ lằng nhằng trên mạng, chỉ có anh chẳng buồn ngó ngàng, không hề muốn dây vào.

“Tôi cảm thấy cậu ta giống đóa hoa nhựa màu hồng trên bánh bông lan dùng trong ngày lễ ấy.” Lương Mĩ Lị đeo balo lên, đẩy cửa kính, quay đầu nói với bọn họ: “À, trong tháng này gay bar mà cậu ta đầu tư có chương trình mua cơm trẻ em tặng gấu bông chuột Mickey đấy, hôm nào cùng đi uống rượu đi.”

“Gay bar bán cơm trẻ em?” Trần Hải Thiên như thể đang muốn biết Lương Mĩ Lị nói thật hay đùa từ vẻ mặt cô.

“Ừ, thời đại thay đổi, gay bar cũng thay đổi rồi. Ok, đi đây, ngày kia phải đi Nga rồi, sẽ mua gấu bông cho ông.” Lương Mĩ Lị nói xong thì vẫy tay đi mất.

Trong nửa năm này, Lương Mĩ Lị học các kiến thức về kinh doanh, thường xuyên bay qua bay lại giữa Đài Loan và Nga. A Minh làm quản lý ở chi nhánh Thượng Hải, Ngũ A Ca thì bay đến Thượng Hải công tác hàng tháng. Dường như chỉ có anh vẫn ở yên một chỗ trong quán cà phê rộng khoảng 36 mét vuông, sống cuộc sống bình thàn vô vị ngày nào cũng như ngày nào.

Nhưng anh biết rất rõ rằng, anh đang tiến rất xa về phía trước, cùng Trang Tuyết đi trên con đường thẳng tắp vô tận.

“Sau này Mĩ Lị mà trở thành doanh nhân thành danh thì sẽ nuôi chúng ta nhỉ?” Trang Tuyết nghiêm túc hỏi Trần Hải Thiên.

“Không đâu.” Trần Hải Thiên bỏ đĩa than Nina Simone[2] vào máy hát, giọng nữ hơi khàn vang lên từ loa, “Em quên là bồ ấy suốt ngày nói câu ‘cuộc đời không chí lớn, mọi thứ chỉ cần vui’ à? Thế nên khi nào bồ ấy thấy đủ rồi thì sẽ đổi việc, bồ ấy cực kỳ muốn làm gái bán cau đó.” Vật họp theo loài, bạn anh và anh đều có điểm giống nhau, đó là không theo đuổi “công thành danh toại” theo định nghĩa trên đời, chỉ muốn sống bản năng trong phạm vi cho phép.

“Mĩ Lị thì chỉ làm gái bán nghêu chứ nhỉ?” Trang Tuyết nói xong, đột nhiên giống như trẻ con kéo kéo tay áo Trần Hải Thiên: “Ngày mốt chúng ta đi gay bar đi, có gấu bông chuột Mickey đó…”

“Mỗi anh cảm thấy cơm trẻ em rất quái à?” Trần Hải Thiên không kìm được thở hắt ra.

Dỡ hết đống hộp và để lên giá xong thì cũng đã 5 rưỡi chiều. Trang Tuyết quét dọn xong xuôi, Trần Hải Thiên treo tấm biển “Tạm đi ra ngoài” lên cửa rồi khóa cửa kính lại, hai người cùng đi ra đầu ngõ.

Đi ra đầu ngõ ăn cơm sườn sau khi dọn xong đĩa than hoặc hạt cà phê tươi đã trở thành thói quen của bọn họ. Tiệm cơm sườn này đã mở được ba năm, tuy nhiên mãi tới khi sống chung với Trang Tuyết Trần Hải Thiên mới ghé qua theo đề cử của y.

“Có lần em rời quán, chuẩn bị về Đài Trung thì bị mùi hương hấp dẫn nên vào đó.” Khi ấy Trang Tuyết kéo tay anh, tận tình giới thiệu: “Dù canh bơ ngô của họ trông giống canh ở gần chỗ bán bít tết chợ đêm, nom quê mùa cũ kỹ, cơ mà rất ngon, sườn cũng được nữa, cơ mà rán kém em một xíu.”

Anh bán tín bán nghi vào trong quán, ăn một bát canh súp bơ ngô giản dị tầm thường, song nguyên liệu lại đa dạng, không có cảm giác dính dính do có quá nhiều bột. Đó là bát canh mà chủ quán tận tâm làm ra, từ đó anh đã trở thành khách trung thành của cửa tiệm.

Trang Tuyết luôn như vậy, có thể chú ý tới rất nhiều thứ bị anh xao nhãng lơ là trong cuộc sống.

Ăn xong cơm sườn, bọn họ đến quán bánh mì gần đó mua bánh mì lát vừa mới ra lò, vào hàng hoa quả, chọn và nhặt ra những quả táo thơm nồng, rồi lại nắm tay nhau về nhà.

Biển người tan làm tan học lại dần tràn về con ngõ nhỏ. Ánh đèn từ các cửa hàng xinh xắn nho nhỏ phả ra qua ô cửa sổ. Không khí xám khói, lá cây phản chiếu ánh đèn neon, khuôn mặt tươi cười của mọi người, chân tóc xoăn vểnh lên của Trang Tuyết, con chuột Mickey trên áo y. Bao lần như bao lần, tại khoảnh khắc ấy, Trần Hải Thiên đều cảm thấy bản thân đang đắm mình trong thứ hạnh phúc vô bờ mãnh liệt. Thứ cảm xúc hạnh phúc đó tự nhiên dịu dàng thẩm thấu, tan vào trong anh, hòa quện vào anh, giống như cơ thể từ từ chìm vào suối nước nóng.

“Bữa sáng ngày mai làm egg benedict[3] mà lần trước anh làm nhé? Em muốn ăn lần nữa.” Trang Tuyết kéo tay Trần Hải Thiên lắc lư, nghiêng đầu hỏi anh.

“Được, ăn cùng với sandwich phết mayonnaise còn thừa nha.” Anh vừa nói vừa cười: “Cho thêm nhiều giăm bông và phô mai lát vào, em có thể chụp ảnh đăng lên mạng cà khịa Tiểu Mã bán rượ…”

“Trang Tuyết?”

Âm thanh xa lạ cắt ngang lời nói của Trần Hải Thiên. Anh nhìn về phía người đàn ông nom nhã nhặn vừa gọi Trang Tuyết. Trên người đối phương có thứ khí chất khiến người khác khó lòng lờ đi, đó là thứ khí chất tương phản với anh, nó mỏng manh và cảm tính, mê hoặc mà chói mắt.

“À, lâu rồi không gặp.” Giọng Trang Tuyết ẩn chứa sự kinh ngạc không thể che giấu.

Trần Hải Thiên nhìn Trang Tuyết nói chuyện với đối phương, thời tiết tốt nhỉ, gần đây thế nào, làm gì rồi, nụ cười trên mặt đối phương như thể ráng lắm mới nặn ra được, ánh mắt cứ lượn lờ lướt qua cái nắm tay của anh và Trang Tuyết, mày hơi nhíu lại.

Chắc người này là bạn trai cũ của Trang Tuyết? Trần Hải Thiên thầm nghĩ, Lương Mĩ Lị đúng là miệng quạ đen, linh thật đấy. Anh tự nhiên cảm thấy hưng phấn khó tả, bất giác cầm lấy điện thoại, muốn gửi tin nhắn cho Lương Mĩ Lị.

“Bạn trai em à?” Trong giọng nói của người đàn ông nọ láng máng nghe ra được sự không thoải mái.

“Không phải.” Trang Tuyết trả lời rất nhanh và ngắn gọn: “Đây là bạn đời tôi.”

Bạn đời tôi. Ba chữ vỏn vẹn vang dội mạnh mẽ, tràn đầy khí phách. Giọng nói của Trang Tuyết tỏa ra thứ tình cảm chan chứa nồng nàn, khiến Trần Hải Thiên chấn động đinh tai. Anh uống từng lời Trang Tuyết nói như uống cacao caramel, đầu óc lâng lâng bay bay.

Bạn đời tôi. Nếu xét riêng trong giới đồng tính thì cách nói này cũng quá cổ lỗ sĩ rồi, gần như chỉ có người đồng tính thế hệ trước mới dùng. Thời đó, mỗi yêu đương đồng tính thôi cũng đã quá khó khăn trắc trở chứ nói gì đến chuyện hôn nhân đồng tính? Bạn đời tôi, ba chữ đó chính là lời hứa hẹn, vượt qua sự trói buộc của pháp luật, và mang nặng sự trịnh trọng nghiêm túc.

Tình yêu rất ngắn, song bầu bạn bên nhau thì rất dài.

Trần Hải Thiên nắm chặt lấy tay Trang Tuyết, thản nhiên đáp lại y.

Đối phương lặng sững, cả cơ thể bỗng trở nên bé nhỏ, co rúm lại trong chiếc áo Polo. Trang Tuyết quay qua nhìn anh, mỉm cười, rồi lại quay lại nói với người nọ: “Chúng tôi còn có việc, đi trước đây.”

“Có thể cho anh số điện thoại không?” Người nọ nói rất khẩn thiết.

“Không tiện, xin lỗi.”

Người nọ gật đầu, trên mặt trào lên cảm xúc không cam lòng và bất lực.

Bọn họ nắm tay nhau, thong thả đi về quán cà phê. Mãi tới khi vòng vào con ngõ, Trần Hải Thiên mới nói: “Lúc về làm ca cao caramel cho em, phải uống hết một hơi đấy.” Vị ngọt của ca cao cực kỳ hợp với bầu không khí này.

Trang Tuyết gật đầu. Lúc đi đến cửa quán cà phê, y mới đáp: “Người đó là người yêu cũ của em, quen nhau hơn ba năm.” Y nói rất nhỏ, cảm tưởng như sắp bị tiếng xe ngoài ngõ át đi mất.

Bên trong quán cà phê tĩnh lặng vắng vẻ. Đại nhân Ngày Mưa nằm trên quầy bar chẳng thèm quan tâm ai lắc lắc đuôi. Giờ Ngày Mưa đã nặng hơn 5kg, thêm cả cái đuôi cực dài của mèo Ba Tư, nom nó giống như một cục lông màu xám đang đổ đống trên quầy bar.

“Em biết anh không hề muốn biết về quá khứ em không?” Trần Hải Thiên cầm chìa khóa mở cửa.

“Em biết.” Trang Tuyết cầm túi đồ vào trong bếp: “Cơ hội hiếm có, cứ coi như nghe truyện cũng được mà.”

“Vậy anh phải nhắn tin cho Lương Mĩ Lị đã, rồi làm xong ca cao và hồng trà đá thì nghe em kể.”

“Mĩ Lị sẽ vui lắm cho xem” Trang Tuyết dở khóc dở cười nói.