Chẳng Tìm Thấy Người

Chương 30: Hẹn ước




Hơn 5 giờ, họ đi đến trạm nghỉ cuối. Cả hai vòng qua trường tiểu học và khu dân cư, đến một con phố thương mại ngắn ngủn. Con đường xưa cũ mang đến cho Trần Hải Thiên cảm giác mới mẻ với siêu thị nhỏ, tiệm mì bò, chợ Hoàng Hôn be bé, quán bánh mì nóng hổi vừa ra lò, góc đường còn có sạp bánh hành chiên, quầy bán bánh bỏng gạo… Bánh bỏng gạo!

“Tôi muốn mua bánh bỏng gạo.” Trần Hải Thiên bất giác túm lấy cánh tay Trang Tuyết, ngay lập tức bị nhiệt độ cơ thể của y làm cho hết hồn. Anh tức khắc buông tay ra, rất tự nhiên lôi ví tiền ra rồi chạy qua mua bánh bỏng gạo.

Lần cuối cùng anh chạm phải nhiệt độ cơ thể ai đó là khi nào nhở? Anh vừa cố nhớ lại vừa lấy tiền ra khỏi ví. Y tá sờ tay anh tiêm, Lương Mĩ Lị véo mặt anh, Ngũ Long giúp anh nắn xương, lúc thu tiền trả tiền, đưa cốc vô tình đụng chạm, mấy cái đó không tính… Lúc này, dường như bánh bỏng gạo đã phủ kín tâm trí anh trong sương mù đặc quánh, khiến anh hoàn toàn không nhớ ra được gì nữa.

Dù sao thì cũng đã rất lâu rồi. Anh gác chuyện này sang bên, cầm bánh bỏng gạo quay về bên cạnh sạp bán hàng của Trang Tuyết, đợi Trang Tuyết tiếp khách xong thì đi tiếp.

Thoáng chốc, họ đã đi tới cuối con phố thương mại. Trang Tuyết chỉ vào căn nhà ba tầng trong khu nhà có sân bên con ngõ, nói: “Căn nhà có dây leo là nhà tôi, nhưng đừng có nghĩ nhà mặt đất có sân là oách lắm nhé, nhà ở nông thôn toàn thế hết, bán đi cũng chẳng mua nổi một tầng chung cư ở Đài Bắc.”

“Chắc anh hay bị người khác hiểu nhầm lắm hả?”

Trang Tuyết rầu rĩ cười: “Ừa, có vài người bạn ở Đài Bắc nghe thế thì cảm thấy nhà tôi giàu lắm, cho xin, ba đời nhà tôi đều bán đậu phụ thối đấy!”

“Rồi, tôi không bắt cóc anh đi đâu.” Trần Hải Thiên đã không kìm được nữa mà bẻ một miếng bỏng gạo ăn ngay, hoàn toàn chẳng có hình tượng gì sất.

“Anh bắt đi, nhà tôi cũng không trả tiền đâu, họ thà để anh xử tôi còn hơn. Đến rồi, đây là trạm cuối.” Trang Tuyết dừng xe tại một cửa hàng tiện lợi, đưa ghế cho Trần Hải Thiên: “Anh thích bánh bỏng gạo lắm à?”

“Ừa ừa,” Trần Hải Thiên lấy chân móc ghế qua, ôm bánh bỏng gạo ngồi xuống: “Ở Đài Bắc rất ít thấy chỗ bán.”

Trang Tuyết cười lắc đầu, đến là bất lực với anh: “Lúc này rất nhiều người tan làm về nhà sẽ đi ngang qua đây, bán tới 6 giờ 15 rồi đi tới con ngõ trước mặt chỗ Thổ Địa Công Miếu về thôn. Sau đấy đến nhà tôi pha cà phê, tầm 7 giờ thì đi ăn cơm dạo chợ đêm nhé.”

“Ok, quên mất chưa nói với anh, đậu phụ thối không hợp cà phê bản địa, cơ mà ăn với Latte thì được lắm ớ.” Trần Hải Thiên buộc chặt chỗ bánh bỏng gạo còn thừa để không bị ỉu.

“Chắc là do hai thứ đều có vị nặng quá ha? Nên cần sữa để làm dịu.”

“Đúng, anh thông minh thật.” Trần Hải Thiên ôm bánh bỏng gạo vào trong ngực cứ như ôm Ngày Mưa.

“Dạo trước ở Đài Bắc, tôi hay thử kết hợp rượu vang rượu trắng với đậu phụ thối.” Trang Tuyết nghiêng chảo dầu, “Hồi đó tôi có quen một cậu bạn bán rượu trong giới, cậu ấy hay giới thiệu cho tôi một số loại rượu rất kỳ lạ, loại thì uống với đậu phụ thối cũng được, nhưng có những loại tôi cảm thấy cậu ta chỉ đang lừa tôi để tăng doanh số.”

“Bạn tôi cũng quen một người bán rượu trong giới, suốt ngày giới thiệu một số loại rượu bia hương vị lạ hoắc, để chỗ tôi bán. Có loại thì uống ok thật, cơ mà đa phần uống như bị hố…” Trần Hải Thiên chợt khựng lại, nhìn vẻ mặt kỳ lạ của Trang Tuyết thì hốt nhiên vỡ lẽ.

“Tiểu Mã!” Hai người họ đồng thanh kêu lên.

“Haha, biết ngay mà, đúng là tên đó rồi, chỉ có cậu ta mới có cái trò đó.” Trang Tuyết cười to, tiếng cười sang sảng thoải mái như phát ra từ tận đáy lòng. Trần Hải Thiên chưa từng nghe Trang Tuyết cười như thế bao giờ, tiếng cười ấy mới đẹp đẽ làm sao, nó toát lên niềm vui sướng đơn thuần, khiến anh cũng chỉ muốn cười theo.

Chìm trong tiếng cười, cả hai đều sửng sốt bởi mối quan hệ xã hội dây mơ chồng chéo. Giữa họ chỉ có hai người, song hai người này lại kéo ra một khoảng cách vô tận, khiến họ đã lỡ mất nhau nhiều năm trời, sau khi thay đổi bao lớp mặt nạ, tới tận bây giờ họ mới gặp được nhau.

“Chúng ta nên thành lập ‘Hội nạn nhân tự giải thoát khỏi Tiểu Mã bán rượu.’” Trang Tuyết ngừng cười, dẫu thế giọng nói y vẫn chan chứa niềm vui.

“Tuy nhiên Tiểu Mã lại là chủ của mẹ Ngày Mưa, nể mặt Ngày Mưa nên thỉnh thoảng tôi bị hố cũng được.” Ngày Mưa là tâm can của Trần Hải Thiên, vì Ngày Mưa anh có thể nhịn.

“Ngày Mưa là con của Lý Tự Thành à? Thảo nào nó cũng xám xám như thế.” Trang Tuyết giải thích với Trần Hải Thiên đang tỏ vẻ hoang mang không hiểu: “Mèo của cậu ta tên là Lý Tự Thành.”

“Cậu ta chẳng bao giờ nghĩ đến tâm trạng của đám mèo hết.” Trần Hải Thiên nhớ tới cái tên ban đầu của Ngày Mưa, thật sự câm nín.

“Cũng có lý do cả đấy, anh có biết tên gốc của cậu ta không?”

Trần Hải Thiên lắc đầu: “Bạn tôi bảo tên cậu ta chỉ có một chữ Sấm (闯), con ngựa bên trong cánh cửa.”

“Chuẩn, cơ mà tên đó còn đỡ, thốn nhất là cậu ta họ Vương.”

“Vương? Vương Sấm? Nếu vậy lúc ra nước ngoài thì sẽ thành Sấm Vương nhỉ? Sấm Vương Lý Tự Thành?”[1] Trần Hải Thiên bỗng hiểu ra sao Tiểu Mã lại tự nhận mình làm nghề diễn viên quần chúng rồi. Sấm Vương quả đúng là nhân vật quần chúng vĩ đại nhất trong giai đoạn đổi mới của triều Minh Thanh. Nghĩ thế, anh bất giác đâm ra đồng cảm với Tiểu Mã, bọn họ đều là nạn nhân của các bậc cha mẹ chuyên thích đặt tên con linh tinh.

“Buồn cười nhờ, cơ mà cậu ta nói tên cậu bạn cậu ta còn tấu hài hơn cơ, bạn cậu ta tên Khưu Thiên[2]. Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy tên tôi còn bình thường chán. Hồi đó Tiểu Mã cứ nói muốn giới thiệu cho tụi tôi quen nhau, rồi cả đám lập hội ‘Hai Hai Sáu Sáu’[3], vì tên của chúng tôi đều có hai chữ, gộp lại thành sáu chữ.” Trang Tuyết cười kẹp miếng đậu phụ đã được rán ngon lành bỏ lên lưới ráo dầu. Trong nồi tỏa ra hơi nóng ngùn ngụt, thơm nức nóng rẫy, nồng nàn hương vị.

Có một bác gái cầm đĩa qua mua hai suất đậu phụ thối, thêm một suất bắp cải muối. Trang Tuyết thân thiết gọi đối phương là bác Lý. Bác Lý ăn xong thì nghỉ một lúc, vừa kịp ra Thổ Địa Công Miếu nhảy dân gian. Hết thảy mọi thứ, từng chi tiết một đều giống như khung cảnh trong một bộ phim cũ anh đã từng xem trước đây.

“Tuy nhiên, năm ngoái khi tôi về Đài Trung thì mất liên lạc với cậu ta. Haizz, thực ra trước đây chúng tôi cũng rất ít liên lạc, cả Đại Võ cũng thế.” Giọng nói Trang Tuyết kéo tâm hồn đang bay ngao du nơi nao của Trần Hải Thiên quay lại, “Những mối quan hệ bạn bè đến từ các cuộc ăn chơi nhậu nhẹt đều rất mỏng manh.”

Trần Hải Thiên hiểu sự cảm khái trong lời nói của Trang Tuyết. Anh cũng đã từng có những người bạn như vậy, họ từng cùng nhau phí hoài bao thời gian, nói nhau nghe không biết bao nhiêu kế hoạch dự tính, để rồi sau đó ai đi đường nấy. Có người bởi khoảng cách hiện thực, có người bởi khoảng cách tâm hồn, dần dần mất liên lạc, quên mất khuôn mặt và cả giọng nói của đối phương. Đến cuối cùng chỉ còn đọng lại một câu “Trước đây tôi có một người bạn…”, giống như ăn xong đậu phụ thối, trong miệng chỉ sót lại dư vị nhạt nhòa dễ quên.

“Anh mất liên lạc một phần vì anh không thích xã giao, cũng ít khi chủ động liên lạc với bạn bè, lại cũng lười nữa. Anh thà rúc trong nhà đối diện với tường trắng đọc sách còn hơn tốn thời gian ngồi xe đến Đài Bắc ăn uống với bạn bè chứ gì?” Trần Hải Thiên nhìn Trang Tuyết, ngập ngừng nói. Lúc anh và Trang Tuyết nói chuyện với nhau, dù thoải mái và tự nhiên, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ hơi dè dặt, bởi giữa họ vẫn tồn tại lớp màng khách sáo xa lạ mỏng tang trong suốt.

Hơn nửa ngày bên nhau, anh cảm thấy khoảng cách giữa mình và Trang Tuyết đã kéo lại gần đến mức anh có thể xé lớp màng ấy ra rồi, chỉ là anh không dám chắc Trang Tuyết nghĩ sao.

Khi Trang Tuyết nghe Trần Hải Thiên nói, vẻ mặt gần như không hề thay đổi, mắt vẫn chăm chú nhìn vào miếng đậu phụ thối đang trôi nổi trong chảo dầu. Cạnh đó, các miếng đậu phụ thối trên lưới đang nhỏ từng giọt dầu xuống, kêu xì xèo đợi y rưới tương. Cho tới khi Trần Hải Thiên nói xong, Trang Tuyết mới quay đầu nhìn anh: “Ừ, anh cũng là người như vậy.”

Ánh mắt Trang Tuyết sáng ngời, nhìn thẳng vào mắt Trần Hải Thiên, giống như lời ngầm đồng ý xé rách lớp màng ngăn cách đó.

“Ừ.” Trần Hải Thiên nhoẻn cười gật đầu. Cả hai bọn họ đều là ốc mượn hồn.

“Chỉ là… nếu cả hai đều không chủ động thì rất khó làm bạn.” Trang Tuyết nói hơi ngần ngừ.

“Ừ.”

“Nếu không thì chi bằng mỗi người chủ động một lần là được.”

“Ừ.”

“Một tháng tối thiểu đến Đài Trung một lần, đến Đài Bắc một lần.”

“Ừ.”

“Lần sau đổi lại, tôi sẽ đến Đài Bắc gặp anh.”

“Ừ.” Kiểu nói chuyện đơn giản cụt lủn này lại khiến Trần Hải Thiên ôm bánh bỏng gạo không kìm được muốn cười. Trang Tuyết cũng thế, khóe miệng y kéo lên vẽ ra một nụ cười nhẹ. Y vừa cho các miếng đậu phụ thối trơn bóng vào trong chảo, từng miếng đậu non mềm nho nhỏ kêu xèo xèo, bốc hơi lên, tựa như những giọt nước rơi trên đá bỏng rẫy.

Sau đấy, khách hàng lục tục tới, người tan làm, người tan học, Trang Tuyết lại trở về phiên bản thân thiện chào hỏi khách quen, nét mặt thoắt chuyển sang nam tính ngời ngời. Song y vẫn nở nụ cười giỡn cợt, phóng khoáng tự nhiên nói chuyện với khách, mắng đùa nhau chỉ chuyện thêm bớt mấy miếng bắp cải muối.

Trần Hải Thiên cảm thấy bản thân đã nắm được một phần cách cư xử của Trang Tuyết. Đối với bạn bè bình thường hoặc khách quen, y có thể tự tin ung dung thân thiết cười đùa, pha trò trêu chọc người khác và chính mình. Đối với bạn bè đặc biệt, y vẫn còn chút băn khoăn dè dặt, bó buộc chưa bung, không quá chủ động. Bởi vậy, khi anh thêm vào dấu phẩy, đưa mũi chỉ lên trên vải trắng, Trang Tuyết sẽ không do dự lần chần nữa, y sẽ giữ lấy đầu kim, thêu lên bức tranh mới trên vải trắng.

Trần Hải Thiên thấy mọi thứ phát triển theo đúng như dự tính và mong muốn của mình, những nghi ngại và bất an trước khi đến đây biến mất hoàn toàn trong chớp mắt. Thế là anh yên lặng ôm bánh bỏng gạo, nhìn Trang Tuyết lấy bắp cải muối trong thùng ra, rưới nước tương, động tác tự nhiên như hơi thở. Anh bỗng chốc cảm thấy mật độ chuyển động của không khí xung quanh khác hoàn toàn với Đài Bắc. Tưởng như cả thế giới chỉ còn lại mình anh và Trang Tuyết. Bất giác, anh thấy mình choáng váng xây xẩm, tựa như cuộc sống tĩnh lặng đã đi tới điểm cuối, sầu lo trùng trùng.