Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang

Chương 84: Diêm U, ngươi bị truy nã rồi!




"Mạnh Vãn Yên, không cho ta vào nhà ngồi chút sao?" Ngày hôm đó, người vừa thay y phục sau khi trở về từ cầu Nại Hà mở cửa phòng, chứng kiến nữ tử diêm dúa trước mặt mình nói một câu như trên.

Mạnh Vãn Yên có chút bất ngờ, mặc dù không rõ mục đích là gì, thế nhưng đối phương tự mình tới tận nhà thì hiển nhiên không đơn giản chỉ để ngồi chơi. Không lẽ có liên quan gì đến Diêm U... Nàng kích động nghĩ, nhìn hồng y nữ tử một lúc rồi mở rộng cửa, lùi người: "Vào đi."

Cơ Lan nhếch môi, phất tay áo vào trong phòng, tùy ý ngồi trên một chiếc ghế cạnh bàn. Mạnh Vãn Yên ngồi đối diện, nàng đẩy một chiếc đĩa ra trước, đạm nhiên nói: "Ta vừa làm bánh trà xanh, nếm thử xem."

Cơ Lan nhíu mày, cảm thấy thú vị với thái độ của đối phương, nàng quan sát những viên bánh màu xanh lục óng ánh trên bàn, thoải mái đưa tay gắp lên cho vào miệng: "Mạnh Vãn Yên à, hôm nay ta tới đây vì có chuyện muốn nói với ngươi." Nàng cắn một miếng, nheo mắt nhai vài lần rồi nói tiếp: "Ngươi phải nghe cho kỹ đấy."

"Kỳ thực ngươi không phải là Cấm Hề." Lúc thốt ra, giọng điệu Cơ Lan bình thản như thể đang nói về một sự kiện bình thường nào đó.

"Ngươi nói sao?" Mạnh Vãn Yên nhíu mày. Không thể không thừa nhận tiết lộ này khiến nàng vô cùng chấn động, nhưng trong đầu đã chuẩn bị sẵn đề phòng nên nhanh chóng giúp nàng lấy lại bình tĩnh.

Cơ Lan bình tĩnh nhìn Mạnh Vãn Yên, sắc mặt lạnh lùng hiếm thấy, không hề có ý đùa giỡn: "Ta cũng không muốn giấu diếm nữa, ngươi thật sự không phải là Cấm Hề, mà là muội muội sinh đôi của nàng ta. Ban đầu ta cũng không biết chuyện này, phải đến khi chính miệng Diêm U tiết lộ lúc ở Tông Miếu mới biết."

Nói đến đây, dường như lại nhớ đến sự tình kia, Cơ Lan buồn bực mắng một câu: "Đáng lẽ ngươi nên là Cấm Hề mới phải."

Nghe được hai chữ Diêm U, ánh mắt Mạnh Vãn Yên khẽ run rẩy, nàng cố nén sửng sốt, im lặng chờ đối phương nói hết. Nữ tử đối diện trầm giọng: "Thật ra năm đó đóa sen trên đỉnh núi tuyết đã biến thành hai cái linh hồn. Thế nhưng do linh lực của Diêm U tác động vào gây thúc giục sự biến hóa, đoạt mất quá trình thành người hoàn chỉnh của liên hoa... cho nên Cấm Hề mới ra đời. Ha ha, chỉ một câu thần chú đã định nên nghiệt duyên."

Hồng y nữ tử cười mỉa mai, nói tiếp: "Lúc ấy các nàng cũng không phát hiện ra sự tồn tại của ngươi, có lẽ khí tức của ngươi khi đó vô cùng yếu ớt. Về sau không rõ tại sao ngươi lại lưu lạc đến nhân gian, cuối cùng dung nhập vào thai nhi trong bụng của một phụ nhân. Con gái của phụ nhân kia vốn là thai chết, nhờ có nguyên thần của ngươi mà chuyển thành người phàm, hơn mười năm sau mới bị Diêm U phát hiện."

Cơ Lan ngừng nói, nàng gắp thêm một cái bánh, nhẹ giọng: "Nàng ấy cũng phải lên nhân gian điều tra vài lần mới biết được thân thế của ngươi đấy."

Mạnh Vãn Yên lặng lẽ ngẩng đầu, mặt đối mặt với Cơ Lan, đôi mắt lạnh lùng trong trẻo nhìn thẳng vào mắt nàng, tựa như đang dò xét đối phương có nói dối hay không. Qua hồi lâu, Mạnh Vãn Yên thấp giọng nói: "Nếu nàng ấy đã biết ta không phải là Cấm Hề, vì sao còn..."

"Vì sao còn bắt ngươi về đúng không?" Cơ Lan bổ sung. "Ngươi rất muốn biết mục đích ban đầu của nàng ấy có phải là coi ngươi như người thay thế đúng không?"

"Chậc, ta cũng không rõ lắm. Có điều... thật ra nàng ấy làm vậy là để cứu ngươi đấy." Cơ Lan cười khẽ, sau đó lẩm bẩm: "Ngươi vốn là tiên, linh hồn lại dị biệt, do cơ duyên mà tiến vào luân hồi nhưng lại nằm ngoài lục đạo, không có trong mệnh quỹ. Ngươi ở nhân gian lâu thêm một ngày, hồn phách sẽ hao mòn đi một phần, cho ngươi ở đó suốt thời gian dài đã là cực hạn, nếu còn chờ đến khi ngươi gả cho Lưu Minh Cẩm thì có khi sẽ hồn phi phách tán mất."

"Huống hồ Diêm U khi đó vất vả lắm mới giành được Tiên Tủy Đan, ngày nào cũng lén truyền linh lực nuôi dưỡng cây ngọc thanh liên kia sinh trưởng, chờ đợi thời cơ chín muồi, sao có thể trắng tay như vậy được... Cho nên nàng ấy mới mang ngươi về, thi triển pháp lực bảo trụ hồn phách, ban cho tấm thân bất tử. Không thể không nói -- thật sự rất nhọc lòng."

Cơ Lan cố tình kéo dài âm điệu câu cuối, nàng nheo mắt quan sát sắc mặt của đối phương. Trong chốc lát, bầu không khí trong phòng trở nên trầm mặc, đủ loại cảm xúc phức tạp lặng lẽ nổi lên.

"Thì ra là vậy." Rốt cục Mạnh Vãn Yên mở miệng, nàng rũ mắt nhìn xuống, không hề có biểu hiện sửng sốt hay kinh ngạc gì như trong dự liệu của Cơ Lan.

Mạnh Vãn Yên đã suy nghĩ vô số lần, tuy nhiên chân tướng của sự thật vượt quá sức tưởng tượng của nàng. Nàng không biết Tiên Tủy Đan cùng ngọc thanh liên từ miệng đối phương nghĩa là gì, do đâu mà có, cũng không rõ từ 'giành' đại biểu cho bao nhiêu cái nỗ lực. Ngay tại giờ khắc này, nàng chỉ cảm thấy... vành mắt mình cay cay.

Nàng rót một chén trà, đưa tới trước mặt nữ tử đối diện, hơi mím môi: "Cám ơn ngươi đã nói cho ta biết những việc này."

Cơ Lan khẽ biến sắc, nàng có chút bất ngờ, khuôn mặt quyến rũ thoáng bối rối: "Không ngờ cũng có ngày ngươi và ta ngồi chung một chỗ, nói chuyện trong hòa bình đấy." Nàng cầm chén trà lên môi, nhấp một ngụm, giọng nói càng thêm nhu hòa: "Kỳ thực lí do Diêm U bắt ngươi về đây, còn có một nguyên nhân khác nữa."

Bạch y nữ tử khó hiểu ngước mắt lên, Cơ Lan nhìn đi chỗ khác, nói: "... Kiếp trước, Lưu Minh Cẩm chính là con trai của Cấm Hề cùng tên sư huynh của nàng ta."

"Cái gì..." Mạnh Vãn Yên thốt lên, hiện giờ nàng hoàn toàn kinh ngạc.

"Đứa bé đó mới sinh ra đã bị Tông Miếu tước bỏ linh căn, đẩy vào trần thế luân hồi, sống không bằng chết suốt bảy đời. Đời đầu tiên hắn được đầu thai ở Đế Đô, trở thành Lưu Minh Cẩm sau này." Cơ Lan buồn bã nói. "Trước đây ta cho ngươi xem cảnh trong mơ là thật, chỉ là không cho ngươi xem thêm một đoạn sau mà thôi."

Mạnh Vãn Yên dần trợn tròn mắt, trong lòng rối rắm: "Sao có thể... Lưu Minh Cẩm..." Căn hồn của nàng và Cấm Hề là song sinh một thể, mà Lưu Minh Cẩm lại là con trai của Cấm Hề... Quả thực... tạo hóa thích trêu ngươi.

"Ta biết ngươi rất khó chấp nhận chuyện này, nhưng sự thật chính là như vậy. Trước khi hồn phách của Cấm Hề biến mất, Diêm U đã liều mình đi cứu nhưng bị nàng ta cự tuyệt. Cấm Hề không chịu cùng bỏ trốn với nàng ấy, ngược lại còn dùng chút hơi tàn xin nàng ấy cứu con mình... A, tàn nhẫn làm sao." Người đối diện ngừng một lúc. "Diêm U ngu ngốc, sau khi trở về liền bế quan suốt một thời gian dài, chúng ta còn tưởng nàng ấy chết trên núi Tịnh Tâm rồi. Vậy mà khi ra khỏi đó, nàng ấy bắt đầu trở nên lạnh lùng vô cảm, không cho ai tiếp cận mình."

"Dù vậy, nàng ấy vẫn sửa đổi mệnh quỹ vì Lưu Minh Cẩm đúng không..." Mạnh Vãn Yên siết chặt hai tay, giọng điệu hơi nghẹn. Mặc dù vẻ mặt nhìn như không cảm xúc, nhưng thân thể khẽ run rẩy đã bán đứng tâm trạng kích động trong nàng.

Cơ Lan nhìn sâu vào mắt Mạnh Vãn Yên một lúc, sau đó gật đầu: "Đúng thế, thay vì chịu đựng cấm chú hay cải mệnh giúp hắn..." Nói đoạn, sắc mặt Cơ Lan trầm xuống. "Ngày ấy ở đại điện Tông Miếu, nàng ấy xin ân xá cho Lưu Minh Cẩm, chấp nhận chịu hình phạt thay hắn, cho nên bây giờ linh hồn hắn mới được giải thoát, chính thức đi vào lục đạo luân hồi."

"Hình phạt ư? Hình phạt gì cơ?" Nữ tử đối diện lập tức nhìn Cơ Lan. "...Nàng ấy bị làm sao?"

Ánh mắt Cơ Lan tối sầm, lóe lên tia thù hận: "Giam cầm trên đài Phong Ma, chịu đựng cơn hành hạ thấu xương suốt một trăm ngày, suýt nữa thì bỏ mạng!"

Thoáng chốc trong phòng yên tĩnh lại, Mạnh Vãn Yên che miệng, sắc mặt trắng bệch. Hồng y nữ tử nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên nhếch môi, phì cười: "Ha ha, gạt được ngươi rồi. Thực ra nàng ấy chỉ bị phong ấn linh hồn, trục xuất lên nhân gian, tu hành trong núi sâu một trăm năm thôi."

Tiếng cười như chuông bạc vang lên, Mạnh Vãn Yên ngơ ngác mất một lúc, khóe mắt còn đọng một giọt lệ sắp chảy xuống.

Cơ Lan chứng kiến người đối diện như vậy, nàng càng cười to hơn: "A ha ha ha... Mạnh Vãn Yên à, ngươi thú vị thật đó." Nói xong, nàng nhấp một ngụm trà cho thông họng, đến khi sắc mặt đối phương tức giận mới chịu ngừng cười, mở miệng nói tiếp: "Ta có thể thấy được ngươi thật sự yêu nàng ấy."

Nàng thở dài, cúi đầu nghịch cái đĩa trước mặt mình. "Nếu đã như vậy, đáng ra trước đó ngươi nên biểu hiện tình cảm nhiều hơn khi hai người bên nhau, đừng nên khiến nàng ấy luôn cảm thấy bất an."

Bất an... Mạnh Vãn Yên khẽ sững sờ, chợt nhớ những lúc ở cạnh Diêm U, nàng hầu như chẳng nói nên lời. Nàng quay đầu nhìn bóng cây lay động ngoài cửa, ánh mắt dần dần trống rỗng.

Cơ Lan cũng trầm mặc theo, bầu không khí có chút kì lạ, bất tri bất giác có thứ gì đó trong lòng hai nàng dần dần thay đổi. Hai nàng đã từng giương cung bạt kiếm, từng căm hận cùng đề phòng lẫn nhau, lúc này toàn bộ cảm xúc đó đều trở nên nhạt nhòa, phảng phất như thể biến mất, hoặc bị thay thế bằng một loại cảm xúc khác.

Cảm giác như thể... là bạn cũ vậy.

Một hồi lâu sau, Cơ Lan nhẹ giọng nói: "Lúc ta gặp Diêm U từ mấy năm trước, nàng ấy từng nói với ta rằng sau khi kết thúc hội nghị Tông Miếu thì sẽ cưới ngươi làm phi, để ngươi có thể đường đường chính chính đứng cạnh nàng ấy, tiếp nhận chúc phúc của tất cả mọi người."

"Thế nào, không tưởng tượng nổi phải không? Nàng ấy luôn luôn lặng lẽ làm nhiều thứ, nhưng vẫn không cho ngươi biết." Trông thấy nữ tử đối diện kinh ngạc, Cơ Lan nhếch miệng, không cam lòng nói. "Trước đây nàng ấy cũng làm vậy với Cấm Hề, có nữ nhân tuyệt vời như vậy lại không muốn, chọn cái tên nam nhân vô liêm sỉ kia thì thôi, trước khi chết còn tàn nhẫn làm tổn thương nàng ấy nữa."

"Có lẽ Cấm Hề cũng yêu Diêm U..." Mạnh Vãn Yên nhìn Cơ Lan, chậm rãi lắc đầu. "Kỳ thực Cấm Hề cố tình để Diêm U cứu con mình... nhằm khiến nàng ấy hết hi vọng mà thôi."

Cơ Lan khựng người, ánh mắt biến hóa không ngừng, cuối cùng nàng buồn cười nhìn đi chỗ khác, bưng chén trà lên.

Ngoài cửa, gió cuốn lá bay, vài chiếc rơi vào trong bậc cửa, tạo nên tiếng soàn soạt trên mặt đất. Nàng thở dài, đột nhiên thấy nhẹ nhõm đi nhiều, sau đó quay đầu nhìn bạch y nữ tử: "Không ngờ ngươi tin lời ta nói đấy."

Đối phương nhẹ nhàng đáp: "Nếu không tin thì biết làm thế nào?"

Cơ Lan nhướn mày: "...Ngươi cũng không hỏi ta nói cho ngươi biết tung tích của Diêm U sao?"

"Ngươi không muốn nói, ta hỏi cũng bằng thừa."

"Ồ..." Cơ Lan mỉm cười, nàng thả lỏng cơ thể, tựa lưng lên ghế. "Trước đây ta đã gạt ngươi, xin lỗi nhé. Có điều ngươi chiếm mất tỷ tỷ khiến ta khó chịu, cho nên dằn vặt ngươi một chút thì cũng không tính là quá đáng."

"... Tỷ ư?" Mạnh Vãn Yên kinh ngạc.

"Đúng vậy... Tỷ tỷ." Cơ Lan nhìn Mạnh Vãn Yên, nụ cười bên môi mang theo vài phần cô đơn. "Ta từng cho rằng nếu bẻ gãy cánh chim thì có thể giữ nó bên mình, tuy nhiên đến khi nó bị thương, máu me đầm đìa thì ta lại thấy xót. Về sau ta mới biết bản thân đã thật sự động lòng."

"Vì động lòng, cho nên không nỡ gây tổn thương, thà để mình chịu khổ... giống như cách Diêm U đối xử với ngươi vậy." Hồng y nữ tử nhướn mi, trở nên mị hoặc đầy kiêu ngạo. "Vì thế từ nay về sau chỉ có thể đứng trên lập trường với danh nghĩa là muội muội của nàng ấy... Ta cũng chấp nhận, mặc dù không thể chiếm được người mình yêu, nhưng ta cũng không nỡ để nàng ấy buồn tủi thêm nữa."

Mạnh Vãn Yên thầm giật mình: "Ta không bằng ngươi."

"Thế nhưng nàng ấy cứ khăng khăng thích ngươi." Cơ Lan khoanh tay, hất cằm khẽ hừ hừ hai tiếng, cuối cùng nói: "Cái loại vừa ngu xuẩn vừa cố chấp như thế thì ta cũng chẳng cần, ngươi nhanh tìm nàng ấy về đi."

"Ngươi đồng ý nói cho ta biết tung tích của nàng ấy rồi sao?" Mạnh Vãn Yên khẽ kích động, cố nén sự vui mừng.

"Hừ." Cơ Lan khẽ nhướn mày, nàng vươn tay niệm chú, lập tức một con chim sẻ màu vàng kim hiện ra, vỗ cánh bay phành phạch giữa hai nàng.

"Con linh tước này sẽ chỉ đường giúp ngươi, người ấy trở về, ta cũng có thể tự do rồi." Nàng đứng dậy, thong thả đi ra ngoài, lúc tới cửa thì ngừng bước, quay đầu bồi thêm câu: "Nhanh thu dọn đồ đạc lên đường đi, nếu không ta sẽ đổi ý nhốt ngươi lại đấy."

Mạnh Vãn Yên cũng đứng dậy, nàng do dự một lúc, mỉm cười nói: "Cơ Lan à... cám ơn ngươi."

"Khỏi cần cám ơn, sau này ta còn phải gọi ngươi là tẩu tử* đấy. Phải rồi, trước khi đi thì nên báo trước cho Phong Phán Quan một tiếng, không là các nàng ấy lại tưởng ta bắt ngươi đi đâu mất thì khổ."

*Tẩu tử: chị dâu.

Hồng y nữ tử nhanh nhẹn ra ngoài, dọc theo con đường bằng đá đến vườn hoa rộng bát ngát. Một luồng gió thổi qua khiến từng cành Mạn Châu Sa Hoa lắc lư thành sóng, làn váy đỏ thắm cũng khẽ phất phơ.

Nàng ngẩng đầu nhìn về nơi xa xăm, vài con chim bay ngang qua đường chân trời, lúc cao lúc thấp, tự do tự tại. Chợt nàng thở dài một tiếng rồi mỉm cười.

Coi như là chấm dứt rồi... Dù không muốn thừa nhận, nhưng giờ phút này mình chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm như vừa được giải thoát.

"Chủ nhân..." Đúng lúc này, một nam tử cao lớn xuất hiện ngay sau lưng nàng.

"Ngươi đến rồi à." Cơ Lan dừng bước, ánh mắt vẫn trông về phía xa. "Hơn nửa năm phải giải quyết sự tình trong Hoang Uyên, cực cho ngươi quá. Có điều... ta cũng sớm về đó ngay thôi."

Nam tử cúi đầu, một lát sau, hắn khẽ nói: "Chủ nhân, thần không hiểu."

"Ồ..." Nữ tử đằng trước quay đầu lại, nụ cười mờ ảo như sương khói, đứng giữa vườn hoa đỏ rực tạo cảm giác không chân thật. Sau đó nàng nhẹ giọng đáp: "Phù Nguy à, ta mệt rồi."

Cho nên, cứ như vậy đi.

...

——————————————————————————————————

Mạnh Vãn Yên: Các binh sĩ chú ý, đào phạm đang ẩn nấp trong núi này.

Thị vệ: Khởi bẩm nương nương, chúng thần đã truy được đối phương đang ở trong chùa miếu đằng trước, chuẩn bị cạo đầu xuất gia ạ.

Mạnh Vãn Yên: (dẫn binh vọt vào cổng) Ngừng tay lại!

Diêm U: (lạnh lùng) Ta đã quyết tâm đi tu, cắt đứt thất tình lục dục, mời thí chủ về cho.

Mạnh Vãn Yên tức tốc hôn nàng một cái, quay đầu: Đại sư à, ngài xem đi, nàng ấy giở trò khiếm nhã với ta, bản chất dâm tà không đổi thì làm sao có thể duy trì cửa phật trong sạch được.

Đại sư: Được rồi, tiền phòng, tiền ăn, tiền tham quan, phí an ninh cùng phí phục vụ đặc biệt suốt mấy ngày nay sau khi đã chiết khấu bảy mươi phần trăm, tổng cộng là 150 lượng. Cám ơn quý khách đã ghé thăm tệ xá!

Mạnh Vãn Yên: Có thể, mà khoan... (nheo mắt) Phục vụ đặc biệt là gì?

Diêm U: A... Ôi chao ôi chao (nhấp nháy mắt) Vô Nhai à, ngươi đến tìm bản vương phải không!?

Phán Quan đi ngang qua: (gương mặt vô tội) Ế? Không có, thần đang đi tìm Mệnh mệnh mà... Vương thượng à, mắt ngài không bị sao đấy chứ?! (dò xét nhìn vào trong phòng) Ồ, hình như các ngài có chuyện cần bàn bạc, để thần cài cửa giúp các ngài nhé.

Diêm U:...Nhìn kìa, UFO!!!

Đại sư/ Phong Vô Nhai: Đâu? Đâu?!

Mạnh Vãn Yên:...Diêm U! Đứng lại cho ta!!