Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang

Chương 79: Đổi chủ




"Từ hôm nay trở đi, ta sẽ là vua của các ngươi." Trên ngai, nữ tử mặc phượng bào đỏ sậm cầm ngọc ấn Minh Vương, cao giọng tuyên bố trước toàn thể quan chức đang nghiêm nghị đứng dưới đại điện.

Mái tóc đen vấn thành kiểu tóc mây, da trắng như tuyết. Mỹ nhân kéo y phục sang trọng lên, lộ ra làn váy thêu hình phụng hoàng cổ xưa trên mặt thảm tường vân trải dưới đất, vừa trang nhã như hoa mẫu đơn, lại vừa yêu dị như Mạn Châu Sa Hoa, tỏa ánh hào quang chói mắt trước mặt toàn bộ mọi người.

Ty Mệnh mặc áo bào đen đứng cạnh bậc thang thì lãnh đạm, không lộ chút biểu tình gì trên gương mặt lạnh lùng kia. Nàng lặng lẽ giơ tay, ra hiệu gõ chuông.

Lập tức, từng tiếng "koong koong" vang lên, xé tan làn sương, chui vào trong lỗ tai mọi người. Mấy trăm minh binh mặc triều phục nhìn nhau vài lần, cuối cùng nặng nề cúi đầu. Bên ngoài đại điện, vô số hắc giáp thị vệ hạ binh khí, quỳ gối bái lạy.

Từ sáng sớm, một đội nhân mã trùng trùng điệp điệp tiến vào Minh vực Thương Kỳ, ngay tại thời điểm bất ngờ không kịp chuẩn bị, toàn bộ người dân liền được tin Diêm U từ bỏ ngôi vị, sau đó quốc kỳ thay đổi, luật lệ cũng được sửa lại.

Chỉ trong một buổi sáng, Minh Giới đã đổi chủ.

Lúc này trong đại điện Minh Vương, chuông trống trang nghiêm, nghi thức nhậm chức tân vương vẫn còn đang tiếp diễn. Phong Vô Nhai nghe thấy dưới đài thấp giọng bàn tán nghị luận, nàng âm thầm nghiến răng. Không ngờ tình hình biến chuyển nhanh như vậy, nhanh đến mức các nàng còn chưa kịp hành động, thế cục đã đến nước này rồi, không cách nào cứu vãn nổi.

"Tại sao..."

Nàng phẫn hận ngẩng đầu nhìn sắc đỏ sậm trên đài cao, nắm đấm không ngừng run rẩy. Đúng lúc này một cảm giác mát lạnh tứ bên hông yên lặng phủ lên tay mình.

"Vô Nhai à." Trì Hàn nhìn Phong Vô Nhai, chậm rãi lắc đầu: "Đây là ý muốn của vương thượng."

Ý muốn của vương thượng là... vứt bỏ chúng ta. Không một lời báo trước liền chắp tay dâng ngôi vị Minh Vương cho kẻ khác ư... ngài xem chúng ta là gì chứ? Thanh y Phán Quan cắn răng, nàng cau mày, một lúc sau thấp giọng nói: "Vương thượng đâu... rốt cục vương thượng đi nơi nào?"

Nữ tử bên cạnh hơi ảm đạm, dường như đang nhớ lại chuyện gì đó: "Ta cũng không chắc lắm."

Bỗng bên ngoài lại vang lên tiếng gióng chuông lần thứ ba, kèm theo tiếng hô "nữ vương vạn tuế" quanh quẩn bên tai, bầu không khí cũng ngập tràn áp lực.

Trì Hàn quan sát hết thảy đủ loại thần sắc trong đám quan chức. Nàng chuyển ánh nhìn đi nơi khác, đồng tử khẽ co lại, u tối như đầm sâu, vẻ mặt càng thêm phức tạp.

Còn nữ nhân ngồi trên đài cao thì nhìn xuống bên dưới, tư thái ngạo mạn, cười đến mị hoặc chúng sinh, thế nhưng đáy mắt lại xẹt qua một tia cô đơn rất ít người phát giác.

...

Nghe được tin Minh Giới đổi chủ, tách trà trong tay Mạnh Vãn Yên lập tức rơi xuống, vỡ vụn thành từng mảnh.

Lúc đó vương cung bị binh lính bao vây, rất nhiều cư dân ngoài Minh thành cũng không biết nội tình bên trong, chỉ có vài người phát hiện đại đội nhân mã hướng về phía đại điện Minh Vương, dần mơ hồ cảm nhận dường như có chuyện gì đang xảy ra.

Đến khi quân đội giải tán, tế ti bước ra đọc chỉ dụ, lúc này cư dân Minh Giới mới vỡ lẽ, thì ra vua của bọn họ đã đổi thành một nữ nhân tên Cơ Lan.

Hiện giờ nghi thức phong vương đã hoàn tất, Mạnh Vãn Yên từ trong Minh thành chạy tới, nàng lảo đảo xông thẳng vào vương cung, bất chấp thị vệ ngăn cản.

"Cơ Lan!" Thân ảnh bạch y xông vào, những thị nữ xung quanh thì ngây ngẩn, động tác trong tay cũng tạm ngừng.

Người nằm nghiêng trên nệm êm biếng nhác liếc mắt nhìn sang, biểu cảm bình thản, chỉ nhẹ nhàng ra lệnh đám người hầu: "Tất cả lui xuống đi."

"Vâng." Đám thị nữ lén nhìn hai nữ nhân nọ, trong lòng âm thầm thở dài, sau đó bưng bát hương bằng sứ, cúi đầu ra ngoài rồi khép cửa lại.

"Mạnh đại nhân vội vã đến thăm bản vương, thật sự khiến ta rất vui đấy." Sau khi chỉ còn hai người ở trong phòng, Cơ Lan ngồi dậy khỏi giường. Giọng điệu đều đều, thậm chí còn mang theo vài phần sung sướng, tựa như gặp lại cố nhân vậy.

Nữ tử đối diện lạnh lùng nhìn nàng: "Cơ Lan, ngươi thật hèn hạ."

"Mạnh Vãn Yên." Cơ Lan híp mắt, nhếch môi. Nàng uyển chuyển tới gần, giọng điệu trở nên tà ác: "To gan, có biết hiện giờ ta là ai không, hả?"

Câu nói này khiến Mạnh Vãn Yên đau xót. Phải rồi... bây giờ Diêm U không còn là quân chủ nơi đây nữa. Đều tại mình gây họa. Nàng siết chặt tay, âm điệu tăng thêm vài phần tức giận: "Không ngờ ngươi lừa ta, Diêm U căn bản chẳng làm gì Lưu Minh Cẩm hết."

"Ồ, có trách thì trách các ngươi tự tạo khoảng cách, để cho ta thừa cơ hội lẻn vào." Cơ Lan cười khẩy: "Kỳ thực ta nói vậy thì ngươi sẽ thấy dễ chịu hơn, không phải sao? Dưới tình huống đó, kể cả có biết được chân tướng thì đằng nào ngươi cũng không thể không giúp ta rồi."

"Thế nhưng ngươi đã không giữ lời hứa." Mạnh Vãn Yên trừng mắt. "Nhất định là ngươi đã dùng thủ đoạn nào khác, nếu không thì sao có thể chiếm chức Minh Vương nhanh như thế được. Ngươi..."

"Chiếm ư?" Cơ Lan ngắt lời, cười mỉa mai: "Nếu như ta nói... Diêm U từ bỏ nó thì sao?"

Người đối diện khẽ giật mình: "Ý ngươi là gì?"

Cơ Lan không trả lời, nụ cười trên môi cũng tan biến. Nàng khoanh hai tay trước ngực, chầm chậm bước tới trước mặt bạch y nữ tử, mắt đối mắt với nhau. Đôi mi xinh đẹp trở nên nghiêm nghị, kèm chút cảm xúc tuyệt vọng cùng bất mãn không ai hay, tựa như một con hồ ly bị thương nhưng vẫn tỏ vẻ cao ngạo.

Một lúc lâu sau, nàng vươn thân nói thầm bên tai Mạnh Vãn Yên: "Kỳ thực nàng ấy đã biết việc ngươi bỏ thuốc mê, nhưng vẫn không có can đảm nghi ngờ ngươi. Thế nhưng cuối cùng ngươi lựa chọn cứu Lưu Minh Cẩm. Cho nên nàng ấy hoàn toàn mất lòng tin về ngươi rồi. Nàng ấy không màng đến Minh Giới, không cần đến ngươi nữa."

... Cũng không cần ta nữa sao?

Đáy mắt chợt lóe lên tia buồn bã. Cơ Lan lùi người về sau, cười tà: "Nàng ấy rời đi, chẳng màng thứ gì hết... đều do ngươi đấy! Ha ha..."

Thoáng chốc tâm tư Mạnh Vãn Yên trống rỗng, câu nói kia cứ quanh quẩn trong đầu.

Nàng ấy rời đi, chẳng màng thứ gì hết, cũng không cần ai cả...

"...Nàng ấy đi đâu?" Mất một lúc mới hồi phục tinh thần, Mạnh Vãn Yên đột nhiên luống cuống, nỗi sợ hãi chưa từng có lập tức bao trùm quanh người, gần như khiến nàng ngạt thở. Chợt nàng tiến tới chụp cánh tay Cơ Lan, run run: "Nàng ấy... rốt cuộc nàng ấy đi đâu?"

"Muốn biết sao?" Cơ Lan nhướn mày, đáy lòng nổi lên cảm giác khoái trá vì trả được thù: "Vậy thì... cứ ngoan ngoãn đợi ở Minh Giới đi. Chờ khi nào ta... không phải, là bản vương, chờ khi nào bản vương có hứng, không chừng sẽ nói cho ngươi biết đó... A ha ha ha..."

Hồng y nữ tử giật tay lại, nàng khẽ phất tà áo bước ra ngoài. Mạnh Vãn Yên đứng bất động tại chỗ, đôi mắt trợn tròn dần trở nên vô hồn, tầm nhìn cũng mơ hồ.

Lại một ngày trôi qua, ban đêm trong Minh Giới vẫn yên bình như mọi khi, chỉ có điều bầu không khí trong thành bớt náo nhiệt hơn trước.

Trong trà quán, hai, ba thực khách rầu rĩ thưởng trà, thỉnh thoảng thấp giọng nói vài câu gì đó, quan sát vài minh binh đi ngang qua ngoài cửa sổ rồi đồng loạt lắc đầu, sau đó họ gọi A Nô mang thêm chút bánh cùng nước nóng.

Trên lầu, lão bản nương bước ra từ trong một gian phòng, nàng xoay người liếc nhìn bóng lưng yếu ớt mặc y phục trắng đứng lặng trước cửa sổ, muốn nói gì nhưng rồi nuốt vào, cuối cùng nàng đành thở dài, nhẹ nhàng khép cửa lại.

"Lão bản nương à... Mạnh đại nhân vẫn ổn chứ?" A Nô bưng khay trà lên lầu nhìn về phía gian phòng.

Tâm Tuyết hơi nhíu mày, khuôn mặt đoan trang cũng tỏ vẻ chán nản, nàng chỉ qua loa đáp một câu: "Sẽ ổn thôi..."

Từ gần đến xa, ánh đèn dầu đung đưa, sắc đỏ vàng của cư dân thành cùng ánh sáng lốm đốm trong vương cung như đối lập nhau, nhưng đều mang bóng dáng cô đơn. Bên hông Tố Thần Cung, hơi nước mù mịt, mùi hoa mai xen lẫn trong không khí ẩm ướt, thỉnh thoảng vang lên tiếng nước chảy.

Tiểu thị nữ yên lặng cúi đầu quỳ trước tấm bình phong.

"Ngươi tên là gì?"

Chợt một giọng nói thốt ra từ sau tấm bình phong, âm điệu hòa cùng tiếng nước rơi tí tách càng khiến người nghe thấy êm tai. Ánh phù đăng nhàn nhạt chiếu sáng, mơ hồ hiện lên đường nét uyển chuyển trên khóm hoa.

Thị nữ khẽ giật mình, vội vàng cúi đầu trả lời: "Nô tỳ tên là Tiểu... Tiểu Khê ạ..."

"Tiểu Tiểu Khê à?" Người bên kia cố tình trêu chọc.

Lập tức tiểu thị nữ đỏ cả mặt.

Lúc này nữ vương đại nhân mới ngừng cười, nhưng giọng điệu vẫn bỡn cợt như cũ, tựa như đang nghĩ ngợi: "Khê nhi..." Tên này là do Diêm U đặt sao... Nàng nâng một nắm cánh hoa phấn hồng nổi trên mặt nước, cúi đầu khẽ ngửi một lúc, cuối cùng nói ra một câu khó hiểu: "Ừm, không tệ."

Tiểu Khê nghe xong, đáy lòng chợt hồi hộp. Nàng không rõ câu "không tệ" từ miệng vị nữ vương cao cao tại thượng kia có nghĩa là gì, thình lình nàng sợ hãi. Cơ Lan chứng kiến sắc mặt không ngừng biến đổi của tiểu thị nữ kia, khóe miệng khẽ cong.

"Ừm... Có thị nữ vậy cũng tốt." Người trong bồn tắm thở dài một tiếng, nàng nằm sấp lên vách ao, nhắm mắt lại, thầm nghĩ mình có nên bắt vài nữ tử bên ngoài dời đến Hoang Uyên không. Vừa nãy nàng chỉ giữ lại mỗi tiểu nha đầu này, chỉ vì lúc thấy khuôn mặt đỏ rực như trái táo chín kia, cảm giác nàng ấy rất thú vị mà thôi.

Giữ lại để giải sầu vậy! Dù sao thì... Minh Giới này chán chết đi được.

Hơi nước lượn lờ, thị nữ ngồi đó không dám nhúc nhích, quanh điện yên tĩnh quỷ dị, chỉ có tiếng nước chảy đều đều phát ra từ trong đồng hồ nước đặt trong góc tường.

Cơ Lan thở dài một hơi, thình lình một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu.

"Đây chính là điều ngươi muốn sao, muội muội?"

Bỗng nàng mở mắt, phát hiện hóa ra chỉ là tưởng tượng, thế nhưng cảm giác đau đớn trong lòng là thật, đau như đao cắt. Mà những lời này thường xuyên quanh quẩn bên tai mỗi khi nàng bật dậy lúc nửa đêm, tựa như lời nguyền dai dẳng.

Đây chính là điều ngươi muốn sao... muội muội.

Người nằm tựa thành ao bỗng nhíu mày, đưa tay che ngực mình. Lông mi dài đọng hơi nước, ánh mắt mông lung nhìn bức họa hình hoa hồng do Diêm U vẽ, tâm trí như người mất hồn.

"Rốt cục ta... muốn gì đây..."

Cơ Lan thấp giọng lầm bầm, bỗng nhiên nàng nở nụ cười, cười đến mức nước mắt chảy ròng ròng.

...

——————————————————————————————

Cơ Lan: Từ hôm nay trở đi, tất cả các ngươi phải gọi ta là nữ vương đại nhân!

Chủ bộ: (ngáp) Tên quá dài, chúng thần không nhớ nổi đâu.

Cơ Lan: Từ hôm nay trở đi, các ngươi phải dẫn binh chiếm cứ đất hoang, mở rộng lãnh thổ quốc gia!

Võ quan: (ngoáy mũi) Thiếu hơi gái, chúng thần không làm được đâu.

Cơ Lan: Từ hôm nay trở đi, ít nhất là phải cải thiện chất lượng bữa ăn trong cung!!!

Quản gia: (lạnh lùng) Ngài tưởng cái này không cần tiền chắc... Ấy cẩn thận cái chén trong tay đấy, bể rồi là không có cái khác để thay đâu.

Cơ Lan:...Ta... Ta muốn về Hoang Uyên!!