Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang

Chương 7: Ám hương lưu động




Đường vào thâm sơn u ám quanh co, càng đi sâu càng thêm ngoằn nghoèo, mây mù như ẩn như hiện, lúc cuộn lúc tan, len lỏi giữa rừng cây khiến khách bộ hành không rõ được đường đi, vài tiếng chim kêu yếu ớt xuyên qua tầng mây, đan xen cùng tiếng bước chân rồi lại biến mất trong gió núi, khiến ngọn núi càng tăng thêm vẻ u tối bí hiểm.

Bạch y nữ tử khoác chiếc giỏ trúc vàng nhạt, bước đi trên sơn đạo. Phía sau là một người mặc phượng bào màu mực đang thong thả đi theo, dáng vẻ nhởn nhơ, tựa như đang tản bộ quanh viện, ngắm hoa trong sương mù. Minh Vương điện hạ ngước mặt nhìn quanh một lúc, đôi mắt ánh tím lộ ra vài phần hiếu kỳ. Thỉnh thoảng nàng gọi lại người phía trước, nghiêm túc hỏi tên thực vật có hình dạng quái dị nào đó ven đường, hoặc là quan sát côn trùng nàng chưa thấy bao giờ đậu trên cành đại thụ.

Diêm U chưa từng tới nơi đây, chỉ biết ngọn núi hình thành từ vài thung lũng này tên gọi là "Nhân Nam Sơn", phong cảnh tươi đẹp, không hiểm trở gồ ghề, không trùng độc dã thú, hơn nữa mọc rất nhiều hoa lạc lối trải dài cùng vài thảo dược quý hiếm. Dĩ nhiên Minh Vương điện hạ biết những thứ này đều từ miệng Phán Quan mà ra, đột nhiên nàng nảy ý tưởng muốn leo núi cùng với nữ nhân luôn hiềm khích với mình.

Ừm... như vậy có tính là lần đầu tiên hẹn hò không nhỉ?

"Đi nhanh như vậy, nàng không thấy mệt sao?" Qua hồi lâu, đến giữa sườn núi, Diêm U buồn cười nhìn bóng lưng yểu điệu bước vội về phía trước, nhẹ giọng hỏi. Âm điệu mang theo vài phần biếng nhác, vang vọng trong khu rừng tĩnh lặng càng thêm dễ nghe.

Bạch y nữ tử dừng bước, quay đầu liếc nàng, giọng nói không giấu được mất kiên nhẫn: "Đã nán lại rất nhiều lần rồi, nếu không đến chỗ đó trước giờ Hợi thì lần đi này về tay không. Bột lạc lối không còn nhiều nữa, chẳng lẽ đám quỷ hồn ngày mai không phải đi đầu thai à? Tiểu nữ không chịu trách nhiệm đâu."

Chậc, nói vậy là đang trách nàng vướng víu sao? Minh Vương điện hạ cong khóe miệng cười nham hiểm: "Nếu là kẻ khác nói những lời này, cũng đủ khiến hắn chết mấy lần rồi." Chợt nàng tiến tới, vòng tay ôm cái eo nhỏ nhắn của Mạnh Vãn Yên, sau đó xoay người nửa ngồi xổm, ép nàng trèo lên lưng mình. Động tác lưu loát chóng vánh, không có nửa phần thừa thãi, có thể nói là tao nhã đẹp đẽ. Đến khi Mạnh Vãn Yên lấy lại tinh thần thì đã nhận ra bản thân đang nằm sấp trên lưng ai đó rồi.

"Ngươi! Thô lỗ!" Nàng vừa sợ vừa tức giận, giãy giụa đòi xuống, mãi đến khi bản thân bắt đầu hơi thở dốc mà vẫn không xuống được. Vì vậy mỹ nhân giơ nắm đấm, không chút nương tay đấm thẳng vào đầu vai Diêm U, trách mắng: "Mau thả ta xuống, ta có thể tự mình đi được."

"Nữ nhân kia, đừng tùy tiện chọc tức ta." Diêm U nghiêng đầu, đường nét tuyệt mỹ hiện rõ vẻ lạnh lùng, ánh mắt đáng sợ khiến nữ tử trên lưng quên cả vùng vẫy. "Chẳng phải nàng vừa nói không chịu trách nhiệm sao, vậy thì im miệng cho bản vương." Lúc này nàng có chút cụt hứng, nữ nhân kia liều chết giãy giụa như thể coi nàng là nước lũ hoặc thú dữ vậy, lại còn đánh nàng nữa, mặc dù những cú đấm kia không làm đau được nàng. Thật là... không lúc nào nương tay vì mình cả!! Minh Vương điện hạ bực bội nâng người Mạnh Vãn Yên lên, chắp tay ôm chặt, lao thẳng về phía trước.

Mũi chân khẽ nhún, bước đi nhẹ nhàng khoan thai như nhạn bay trong rừng, người nằm trên lưng không hề cảm thấy xóc nảy, ngược lại còn rất vững chắc. Cảnh vật hai bên thụt lùi nhanh chóng, chỉ còn lại màu sắc mơ hồ. Bên tai toàn là tiếng gió, sợi tóc hơi xoăn gợn sóng thỉnh thoảng phất vào mặt Mạnh Vãn Yên, kèm theo mùi hương thoang thoảng, đáy lòng Mạnh Vãn Yên hơi rung động, lặng lẽ lan tràn một cách kỳ lạ. Nàng chợt cả kinh, vội vàng phủi bay tâm tư khó hiểu, đôi tay nắm chặt vai Diêm U, mượn lực nhấc thân lên, gần như kéo nhăn cả chiếc áo bào sang quý thượng đẳng kia.

Minh Vương điện hạ liếc mắt nhìn thoáng qua mỹ nhân bất lực trên lưng mình, cảm giác trong lòng thật dễ chịu, nhưng cảm giác trên vai thì khó chịu. Đáy mắt Diêm U hiện lên tia giảo hoạt, nàng vận thêm lực dưới chân, đột ngột bay vọt lên cao.

"Á, ngươi!" Mạnh Vãn Yên hốt hoảng kêu lên, thân thể như sắp ngã về sau, theo bản năng buông vai áo người kia, vội vòng hai tay ôm lấy cổ Diêm U, dán cả người trên lưng nàng. Mùi Long Diên Hương nhàn nhạt quanh quẩn khắp mũi, Mạnh Vãn Yên nghe thấy ai đó khẽ cười, lập tức khuôn mặt nóng lên, bên tai hơi nhuộm màu đỏ đáng ngờ. Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, cắn chặt môi dưới, nhìn thấy vùng gáy ngọc trắng như tuyết, hận không thể mở miệng cắn nó!

Có điều Minh Vương điện hạ cũng không để người trên lưng rầu rĩ quá lâu, nàng gấp rút tăng tốc độ, nửa bay nửa chạy, rất nhanh đã lên đến đỉnh núi. Mặc dù nàng rất muốn kéo dài khoảng thời gian yên bình cùng gần gũi này, được ở bên người con gái hiếm khi 'ngoan ngoãn' kia lâu thêm chút.

Dường như là có hi vọng, tận cùng nơi con đường rừng rậm u ám, hoang dã trống trải trước giờ Hợi hiện lên ánh sáng nhợt nhạt. Những bóng cây trên đỉnh đầu tản hết sang hai bên, lúc Mạnh Vãn Yên mở mắt thì đã phát hiện bản thân đang ở giữa bãi đất trống, bốn phía đều là cánh đồng hoa lạc lối chớm nở, nụ hoa trắng nõn đầy đặn dưới ánh sáng nhạt nổi lên những giọt sương, kiều diễm quyến rũ.

Nhưng ngay tại thời khắc đẹp đẽ như vậy, bạch y mỹ nhân nở nụ cười trong biển hoa bỗng thu hồi vẻ mặt hứng thú, nàng nhìn chằm chằm mái tóc đen như suối sau gáy của ai đó, hung dữ lên tiếng: "Còn không mau thả ta xuống!"

"Nói cứ như thể bản vương không khác gì Đăng Đồ Tử không biết xấu hổ vậy." Minh Vương điện hạ bất mãn lầm bầm, nhưng vẫn cúi thấp người, thả tay ra. Vừa mới buông tay, Mạnh Vãn Yên nhanh chóng nhảy xuống đứng dậy, nàng chỉnh sửa y phục một chút, sau đó xách giỏ trúc đi thẳng vào trong bụi hoa, không thèm liếc mắt nhìn người phía sau.

Minh Vương điện hạ khựng người tại chỗ, nhìn bóng lưng người nọ, trong lòng dở khóc dở cười, uất ức khó tiêu. Nghĩ xem có ai có được vinh dự như nàng ta không, có thể khiến quân vương cao quý của Minh giới cúi đầu quỳ gối, vậy mà... nữ nhân ngu xuẩn cố chấp kia sao lại lạnh lùng như vậy!!

Ai đó hít sâu một hơi, sau đó đứng dậy, khôi phục dáng vẻ cao ngạo uy nghi.

Lúc này sắc trời bỗng nhiên trầm xuống, bốn phía đều đen kịt.

Minh giới không giống với những nơi khác, mỗi khi đến giờ Hợi, toàn bộ Minh giới đều chìm vào bóng đêm sâu thẳm, thời điểm giao mùa không khác nhau là mấy. Ban ngày và đêm khuya cũng chỉ cách nhau bằng một cái chớp mắt.

Thế nhưng ngay trong bóng tối này, cảnh tượng trước mặt khiến Diêm U chấn động.

Giữa những chùm hoa xum xuê, hoa lạc lối phản chiếu ánh sáng trắng xanh tựa như vô số ngọn đèn nhỏ xinh, rọi sáng khắp sơn dã. Nụ hoa từ từ nở rộ, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào mê say lòng người. Ánh sáng này thu hút đám đom đóm bay vòng quanh, trên không trung lấm tấm những chấm nhỏ, nhìn từ xa giống như hoa tuyết mềm mại rơi giữa trời đông, mỹ lệ hoành tráng. Nhắc đến cảnh tượng hoành tráng mỹ lệ, thân là Minh Vương nên nàng cũng đã chứng kiến nhiều lần, thế nhưng không hiểu sao khung cảnh trước mặt như khơi gợi ngọn lửa trong nội tâm nàng, rung động đến lạ lùng.

Đặc biệt là hình bóng giữa ngàn vạn điểm sáng kia, bạch y nữ tử đang cúi đầu, khẽ ngửi đóa hoa lạc lối.

Hình ảnh biến hóa thành sắc thái khiến lòng người mê mẩn, chiếu thẳng vào sâu trong đôi mắt Diêm U. Nàng chậm rãi vào trong bụi hoa, lại gần bạch y nữ tử.

Giỏ trúc sau lưng Mạnh Vãn Yên đã đầy hơn phân nửa, lúc Diêm U thả một đóa vào giỏ, bỗng nàng đứng thẳng dậy, thần sắc không hiện vẻ chán ghét người bên cạnh như thường ngày. Có lẽ do cảnh đẹp hoa nở khiến nội tâm Mạnh Vãn Yên nhu hòa đi nhiều, nàng chỉ hờ hững liếc nhìn Diêm U, nhẹ giọng nói: "Được rồi, hái quá nhiều cũng lãng phí, về thôi."

"Được." Diêm U gật đầu, cùng nàng đi dọc đường về.

Lúc bước lên thềm đá trên sơn đạo, Mạnh Vãn Yên lấy ra một cây đèn lồng từ trong nhẫn chứa đồ, cầm trên tay. Động tác lưu loát như thể nàng đã làm chuyện này rất nhiều lần. Diêm U cũng không nói gì, chỉ yên lặng theo sau.

Kỳ thực dù không có nguồn sáng, Diêm U cũng có thể thấy rõ cảnh vật trước mặt. Nhưng nàng vẫn rất vui vẻ đi theo Mạnh Vãn Yên, để nàng ấy rọi đường sáng cho mình đi.

Hai người trầm mặc bước đi, không ai nói với ai câu nào. Diêm U rất thích cùng Mạnh Vãn Yên như vậy, dù cho hai bên có khoảng cách hay không nói chuyện, nhưng cũng bớt đi sự đối chọi gay gắt cùng những lời lẽ cay độc ngày thường, yên tĩnh như vậy... khiến nàng hầu như quên mất sự thật rằng đối phương rất căm hận mình.

Ngọn đèn u ám, chập chờn theo từng bước chân, hai bên bụi cây vang vọng tiếng dế kêu rả rích. Thềm đá trắng xanh dọc theo phía xa, biến mất trong màn đêm.

Bất chợt trước chỗ tối bay ra hai cái bóng hồ điệp màu trắng, lúc cao lúc thấp, hơi xiêu xiêu vẹo vẹo. Hai con hồ điệp thong thả bay tới gần. Ban đầu Diêm U cũng không quá để ý, nhưng không ngờ hai con bướm nhìn như vô hại, không có oán hồn lệ quỷ này vừa lại gần Mạnh Vãn Yên, thình lình biến thành hai cái xương cốt gương vuốt nhọn hoắt, nhào thẳng về phía nàng!

Diêm U biến sắc, nàng vọt lên kéo người chưa kịp hiểu chuyện gì ôm vào lòng, âm trầm ngước mặt, sát khí trong mắt nổi lên, sắc bén kinh người, mang theo khí thế uy hiếp của bậc vương giả. Chớp mắt hai hồn ma khựng lại, nhìn thấy người đằng sau Mạnh Vãn Yên, bọn chúng lập tức run rẩy, hoảng sợ kêu rên rồi xoay người định chạy trốn. Nhưng chưa kịp đi được nửa bước, cơ thể bọn chúng như bị đông cứng, khắp người bị bao bọc bằng minh hỏa màu u lam, chốc sau tan thành tro bụi, tiêu tán không còn tung tích.

Mọi thứ diễn biến quá nhanh, nếu như không ngửi thấy mùi khét trong không khí, Mạnh Vãn Yên còn tưởng chẳng có chuyện gì xảy ra. Lúc này chợt phát hiện bản thân đang bị ôm chặt, nàng không khỏi tức giận, vừa định giãy giụa, người kia đã nhanh hơn trước một bước. Diêm U buông nàng ra, không nói hai lời mà tháo giỏ trúc của Mạnh Vãn Yên, đeo vào lưng mình, sau đó cầm lấy cây đèn từ tay Mạnh Vãn Yên, nắm chặt tay nàng sải bước xuống chân núi.

Bị kéo đi một lúc lâu, Mạnh Vãn Yên mới có phản ứng, cái tay nắm chặt tay nàng ngoài ấm áp ra còn có run run. Nhất thời Mạnh Vãn Yên ngẩn ngơ, định quát lên thì lại cảm giác người nọ tản ra khí tức đáng sợ. Người này... đang nổi giận ư? Đáy lòng bạch y nữ tử khẽ run, lúc ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy biểu tình đối phương mơ hồ nhưng gò má lại rất lạnh lùng.

Mãi đến khi về tới hậu viện nhà Mạnh Vãn Yên, Diêm U mới buông tay ra, trầm mặc nhìn nữ tử trước mặt, hỏi: "Trước đây nàng... thường gặp phải những thứ kia sao?" Vì sao chưa bao giờ nghe nàng nhắc đến chuyện này!

"Chẳng qua chỉ là yêu sơn dị hóa thôi mà." Mạnh Vãn Yên nghe câu hỏi kia như đang trách cứ mình, không hiểu sao trong lòng lại tức giận, nàng không thèm nhìn vào ánh mắt nóng bỏng kia, lạnh lùng trả lời.

Nghe vậy, Diêm U càng thêm lo lắng. Pháp lực của Mạnh Vãn Yên không cao, mặc dù yêu sơn không nguy hiểm tới mức giết được nàng ấy, nhưng có thể làm nàng ấy bị thương. Chẳng lẽ nàng ấy thường đi Nam Sơn một mình nên mới hay bị đám hồn ma có mắt không tròng kia bắt nạt, giống như trường hợp vừa nãy sao... Không thể tha thứ!! Nghĩ tới đây, ánh mắt Diêm U thâm trầm, dự định ngày mai sẽ phái binh lính càn quét ngọn núi kia.

Minh Vương điện hạ thu hồi tâm tư, liếc nhìn bạch y nữ tử lạnh lùng, nàng hơi do dự, nhưng vẫn miễn cưỡng mở miệng: "Xin lỗi, ta không hề biết... thì ra nguy hiểm đến vậy." Diêm U dừng một chút, nói tiếp: "Sau này... nàng không cần tự mình đi đâu hết, bản vương sẽ phái người đi hái thay nàng."

"Không cần. Ta đã quen như vậy mấy chục năm rồi." Mạnh Vãn Yên thẳng thừng từ chối, người này là đầu sỏ ép buộc, biến đổi cuộc đời của nàng, vậy mà còn làm ra bộ dạng thương hại vô tội kia. Nàng không khỏi cười khẩy, xoay người định mở cửa viện.

Diêm U kéo lại cổ tay Mạnh Vãn Yên, sắc mặt hơi khó coi. Nàng có ý tốt vậy mà lại bị người kia không nể mặt phất trở về, bản thân nàng là quân vương, từ chối như vậy không khác gì bị giáng cho một cái bạt tai. Thế nhưng vị điện hạ bị ăn tát vẫn đè xuống đáy lòng bất mãn.

"Nàng... Ta có ý tốt, nàng hà tất như vậy?" Có lẽ còn cảm thấy áy náy, Diêm U hiếm khi mềm mỏng, nhưng lúc thốt ra vẫn có chút chật vật. Mạnh Vãn Yên ngước mắt nhìn Diêm U, đáy mắt như kết một tầng sương, nàng châm biếm đầy mỉa mai: "Ý tốt ư? Nhưng ta không cảm thụ nổi. Diêm U à, so với yêu sơn, ta càng không muốn nhìn thấy ngươi hơn! Người cưỡng chế ép ta đến nơi này là ngươi, chuyện đã qua lâu như vậy, bây giờ mới ra vẻ có lỗi thì không thấy đã muộn rồi sao? A, nực cười làm sao!"

"Nàng! Mạnh Vãn Yên, nàng nhất định phải nói kiểu đó với ta sao?"

"Đúng vậy, ta chính là kiểu người không biết đối nhân xử thế đó." Bạch y nữ tử hất tay Diêm U ra, lạnh lùng giễu cợt: "Ồ, chưa từng có người nào dám trái lời ngươi, ngươi lại rất dễ dàng chi phối vận mệnh người khác, nhưng có bao giờ ngươi quan tâm đến cảm xúc của người khác không?! Sinh tử của người khác trong mắt ngươi... cũng chỉ là cỏ rác mà thôi!" Nhìn thấy thần sắc đối phương bi thương, Mạnh Vãn Yên có cảm giác hả hê, mặc dù trong lòng có chút chua xót bực bội không sao hiểu được. Nhưng Mạnh Vãn Yên không biết rằng mỗi một câu nàng thốt ra tựa như một thanh đao thép, đâm thật sâu vào đáy lòng Diêm U chưa một lần nghi kị nàng.

Vì vậy, người luôn dùng dáng vẻ hờ hững ngụy trang lúc này đây đã bắt đầu bối rối, mặc cho cảm xúc cay đắng bao phủ chính mình.

Giọng điệu của Mạnh Vãn Yên càng thêm lạnh lẽo: "Mỉa mai thay, ở nơi này, mặc dù hái hoa lạc lối thỉnh thoảng sẽ gặp chút nguy hiểm, nhưng với ta thì đã là sở thích rồi! Sao nào, bây giờ Minh Vương điện hạ cũng muốn tước đoạt lạc thú duy nhất của ta ư? Cũng đúng, ngươi độc tài lại còn khắc nghiệt, sao hiểu được cảm giác chờ đợi được thưởng thức nét đẹp của một đóa hoa vừa mới hé nở chứ!"

Càng nói, Mạnh Vãn Yên càng như không khống chế được bản thân. Đêm nay nàng làm sao vậy, như có cái gì khuấy đảo điên loạn trong lòng, sự căm hận vốn bị kìm nén nay đồng loạt trào ra, ồ ạt đến mức khiến vành mắt nàng đỏ lên. Mà nữ tử mặc phượng bào trước mặt, vị quân chủ ngồi tít trên cao trong Minh giới kia không hề thay đổi sắc mặt mà đứng đối diện nàng, ngạo nghễ nhìn xuống, đáy mắt đầy sự ưu tư phức tạp không tên.

Qua thật lâu, Mạnh Vãn Yên mới bình phục tâm tình, mặc dù viền mắt nàng vẫn hơi đỏ, nhưng đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng kiềm chế như trước.

"Nếu như hôm nay ngươi không có ở đây thì ta cũng sẽ không gặp phải chuyện gì. Cho nên từ nay về sau ngươi cũng không cần theo ta đi Nam Sơn nữa." Nàng hít sâu, cảm giác khá thoải mái sau khi trút bỏ nỗi lòng. Còn người bị mắng chửi xối xả kia không hề phản bác, không nói được một lời, yên lặng đến mức Mạnh Vãn Yên hơi bất an.

"Nói xong rồi?" Lúc này Minh Vương điện hạ mới từ tốn mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng không rõ vui buồn. Mạnh Vãn Yên hơi sửng sốt, nhớ lại bản thân có chút bốc đồng thất thố. Nàng cắn môi, khẽ quay đầu.

"Được rồi, nàng vào đi, đêm nay không cần mang cơm đến chỗ ta." Diêm U lại nhẹ giọng nói, thanh âm lạnh nhạt. Nghe vậy Mạnh Vãn Yên liền kinh ngạc ngẩng đầu, chợt cảm thấy người này xa cách mình rất nhiều, lại có chút xa lạ. Nhưng đối phương chỉ tháo giỏ trúc xuống, nhẹ nhàng đưa cho nàng, sau đó không đợi nàng nói gì, nữ tử mặc phượng bào màu mực đã phất áo rời đi, bóng lưng xinh đẹp lạnh lùng rất nhanh hòa mình vào đêm tối.

Nhìn thấy bóng lưng nàng, Mạnh Vãn Yên chợt như nhớ đến bản thân lúc còn là phàm nhân, chứng kiến hình ảnh đứa bé rời đi trong tầm mắt mình. Hai bóng lưng trước mặt gần như trùng khít, đều ngạo nghễ khó gần như nhau, nhưng lại rất... kiên cường.

Tại nơi Mạnh Vãn Yên không nhìn thấy, phượng bào nữ tử nhắm mắt lại, vì đầu lưỡi vừa nếm trải đắng cay mà bên môi nhếch lên một nụ cười, tràn ngập sự tự giễu, nụ cười nửa ẩn trong bóng đêm, thê mỹ khó nói thành lời. Phù đăng treo tại hành lang phía xa chiếu qua đây, trong ánh sáng nhợt nhạt có thể thấy rõ cái cằm khẽ nâng, giọt nước chưa kịp khô.

Mạnh Vãn Yên à, giờ khắc này rốt cục ta tin chắc rằng... nàng thật sự hận ta.

Thế nhưng... nàng chẳng biết một cái gì cả.

——————————————————————————————————————

Diêm U: Mạnh Vãn Yên! Nàng đúng là đồ vô tình, độc ác, vô cớ gây sự!

Mạnh Vãn Yên: Vậy nàng không vô tình, không độc ác, không vô cớ gây sự chắc?

Diêm U: Ta vô tình chỗ nào, độc ác chỗ nào, vô cớ gây sự chỗ nào?!

Mạnh Vãn Yên: Nơi nào mà nàng chẳng vô tình, chẳng độc ác, chẳng vô cớ gây sự hả?!

Diêm U: Hừ! Dù cho ta có vô tình, độc ác, vô cớ gây sự đến đâu cũng không bằng nàng vô tình, độc ác, vô cớ gây sự được!!!

Mạnh Vãn Yên: Ta mà vô tình, độc ác, vô cớ gây sự hơn nàng á?! Được lắm, nàng nói ta vô tình, ta độc ác, ta vô cớ gây sự. Ta đây sẽ vô tình cho nàng xem, độc ác cho nàng xem, vô cớ gây sự cho nàng xem!!!

Diêm U:... Ư, làm càn! Nàng dám cắn ta à? Ái da, nàng còn cắn nữa hả? Nàng cắn lại thử xem!!

Mạnh Vãn Yên: Ah... Nàng!! Vô liêm sỉ... Đừng... buông ra, đồ vô lại...

Người qua đường: Khụ khụ, quả thực không dám nhìn thẳng...