Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang

Chương 64: Sứ giả giá lâm




Ngày hôm ấy, Minh Giới chìm trong sương mù dày đặc, sắc trời đậm màu xám tro, nổi lên từng đợt gió lạnh giữa không khí. Tại một góc sân trong vương cung, một con báo đen khổng lồ đang tựa người nghỉ ngơi cạnh gốc cây hòe già ngoài cửa điện. Con báo đen to bằng hai con sư tử trưởng thành, bộ lông đen nhánh, cường tráng khỏe khoắn, đường nét hài hòa căng tràn sức mạnh. Lúc này nó đang nhắm mắt, cơ thể phập phồng theo từng tiếng hít thở, mặc dù đang ngủ nhưng vẫn khiến người khác cảm nhận được khí thế hung mãnh toát ra từ người nó.

Bất chợt một con chim nhảy xuống từ trên cành, đáp tại bãi đất trước mặt báo đen.

Con thú khổng lồ thiu thiu ngủ mở mắt ra, nhưng không có hành động gì, đôi con ngươi màu u lam thâm trầm nhìn chòng chọc con chim nhỏ. Không ngờ chú chim nhỏ chẳng hề tỏ vẻ sợ hãi, thậm chí còn vỗ cánh nhún nhảy vài bước, tựa như phát hiện được món đồ chơi thú vị, nó ngoẹo đầu đánh giá thú dữ trước mặt, đôi mắt hạt đậu trong veo, vừa ngờ nghệch vừa đáng yêu.

Vì vậy, một báo một chim cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu. Sau đó, con báo đen cảm giác như oai nghiêm của mình bị khiêu khích bèn gầm nhẹ một tiếng. Hơi thở khá mạnh thổi chú chim nhỏ phải lùi lại vài bước, nó vỗ cánh một cái rồi nhấp nháy mắt, vô tội kêu: "Chíp chíp."

Chíp chíp? Con báo đen ngơ ngác, hơi ngoẹo đầu, chiếc đuôi dài đung đưa, sợi râu trên miệng cũng rung rung, dường như đang suy tư tiếng kêu này có ý nghĩa gì. Đúng lúc này con chim nhỏ đột ngột xòe cánh bay mất, tiếp theo là một thanh y nam tử xuất hiện ngay trong tầm mắt.

Phong Vô Nhai cầm mấy chồng sách hướng đến chỗ cổng trăng, thế nhưng đi được vài bước liền dừng lại. Trước chính điện, nàng trông thấy Diêm U đang ngồi cùng với ai khác trong phòng từ đằng xa. Đối diện Diêm U còn có một hồng y nữ tử diêm dúa lòe loẹt, mà nữ tử đó chính là sứ giả Tông Miếu đến thăm Minh vực Thương Kỳ đợt này.

"Tại sao sứ giả lần này là Cơ Lan vậy, nàng ta có điểm nào giống với sứ giả chứ? Hừ... Rõ ràng là có âm mưu!!" Phán Quan đại nhân bất bình mỉa mai một hồi. Không hiểu tại sao, nàng không thích vị muội muội của vương thượng kia cho lắm.

Dựa theo trực giác, nhất định đối phương đến đây không đơn giản là chỉ để vui chơi, nàng phải đề phòng mới được. Mà điều khiến nàng hơi bực là kể từ cái ngày Cơ Lan dẫn theo một đám thị tỳ tới đây, nàng ta liền coi nơi này như nhà ở, không hề tỏ vẻ khách khí, suốt ngày bám dính vương thượng, người ngoài không biết còn tưởng là phi tử của vương thượng nữa!

Đúng là... nực cười, sao Mạnh nương nương không ra mặt hành động đi? Ai đó hậm hực đổi phương hướng, bước tới bên người con báo đen dưới tàng cây, sau đó vén vạt áo ngồi trên ghế đá.

"Tiểu Hắc Hắc à, mày coi, chủ nhân của mày bị cướp mất rồi kìa." Phong Vô Nhai nói.

Con báo lớn mở mắt liếc nàng một cái rồi làm lơ, sau đó đưa mắt nhìn lên cành cây, tựa như đang tìm cái gì đó.

Con U minh báo này được Diêm U thu phục từ biên cảnh, hiện giờ là thú cưng ở Đông Các. Thời điểm lần đầu tiên thấy nó, Phong Vô Nhai gần như sùng bái vương thượng của mình tới nỗi muốn sà hẳn vào lòng nàng ấy luôn rồi. Cứ ngỡ rằng con thú hung dữ khổng lồ này sẽ phải vô cùng tàn ác đáng sợ, chỉ cần liếc sơ vẻ bề ngoài thôi cũng đủ biết. Thế nhưng, qua một khoảng thời gian ở chung mới nhận ra, rằng cái thứ này rõ ràng chính là một con heo khoác da báo mà thôi!

"Vừa đần vừa ngốc..." Nàng bật cười nói.

Con thú khổng lồ dường như biết Phong Vô Nhai cười nhạo mình, đôi con ngươi trầm xuống, lỗ mũi phun khói phì phì, sau đó nó nhấc bàn chân phải của mình lên, vỗ mạnh xuống chân trái Phong Vô Nhai.

Cú vỗ này không hề nhẹ chút nào. Phong Vô Nhai bàng hoàng nhìn mặt giày của mình bị lõm sâu, gân trán chợt trồi lên. Nàng hít mạnh một hơi, mỉm cười nham hiểm nhấc chân trái đạp thẳng vào chân con báo đen đặt trên mặt đất.

Lập tức ánh mắt con báo đen lóe lên, nó chà xát bùn đất dưới chân rồi lại nhắm xuống chiếc giầy của ai đó, vì vậy...

"Bộp!"

"Ái da, tao đạp nè!"

"Bộp!"

"Đạp nữa nè!"

"Bộp!!"

...

"Phán Quan đại nhân, ngài đang làm gì vậy..." Thị nữ nào đó đi ngang qua bất chợt dừng bước, yếu ớt hỏi.

Phong Vô Nhai đơ người, nàng máy móc quay đầu lại, quả nhiên là thị nữ Tiểu Khê đang đen mặt nhìn mình. "Ách... Cái này hả... Bản quan đang huấn luyện khả năng phản ứng của Hắc nhi đó mà... Ha ha... Vẫn nhạy bén lắm... không tệ... Ha ha..." Nàng cười sang sảng, vội vàng giải thích.

"Thật chứ..." Sắc mặt Tiểu Khê vẫn không thay đổi, bên trong ánh mắt tràn ngập sự hoài nghi. Phong Vô Nhai không nhịn được mà lau mồ hôi trán, lén liếc xéo con báo nào đó, nở nụ cười niềm nở về phía tiểu thị nữ: "Mấy chuyện này không quan trọng. À phải rồi, ngươi mang những thứ này cho vương thượng giùm ta nhé."

"Hở?" Tiểu Khê dời sự chú ý. "Sao đại nhân không tự vào đi?"

"Chờ vương thượng tiếp sứ giả xong, ta sẽ vào bẩm báo vài chuyện sau."

"Ồ... vậy thần đi trước đây ạ."

...

Trong Đông Các, hai người ngồi đối diện nhau. Khói xanh trong lư hương lượn lờ thành một luồng, thỉnh thoảng bị cơn gió ngoài cửa sổ thổi tan rồi hòa vào không khí. Khắp phòng thoang thoảng mùi hoa thơm tạo cảm giác thanh nhã lịch sự. Đúng lúc này, một thị nữ cúi đầu, khẽ bước tới.

Diêm U tiếp nhận quyển sổ thị nữ dâng lên, đưa tới trước mặt hồng y nữ tử: "Mời ngài xem qua cái này đi, thưa sứ giả đại nhân."

Nghe được câu nói đậm mùi công việc, Cơ Lan cũng không thấy khó chịu, nàng hơi nheo mắt phượng, khóe miệng cười như có như không: "Ngươi không thấy lạ rằng... tại sao ta dùng thân phận này để tới đây sao?"

"Với ngươi thì mấy chuyện kỳ quái này cũng thường thôi." Người đối diện thản nhiên nói, vẫn duy trì sắc mặt ôn hòa.

"Ồ, ngươi đang khen ta sao?" Cơ Lan cười khẽ, nàng tùy ý đưa tay cầm một quyển rồi mở ra, qua loa xem những dòng chữ nắn nót rõ ràng trong sổ, không rõ đã đọc được bao nhiêu phần. Một lát sau, đôi mắt xinh đẹp lại nhìn người đối diện, ánh mắt rạo rực, câu hỏi cũng rất tùy tiện: "Ngươi và Mạnh Vãn Yên... hai người đang quen nhau sao?"

"Ừm." Diêm U nhẹ nhàng đáp, không nói thêm gì. Nàng mím môi, đưa tay lật hai chén sứ men xanh đặt úp trên bàn, từ tốn rót trà.

"Không ngờ đấy, nàng ta có thể chập nhận được ngươi." Sau một khắc trầm mặc, bên kia truyền đến một câu khó hiểu, không rõ tâm tình. Động tác rót trà trên tay Diêm U hơi khựng lại, nhưng khôi phục bình thường rất nhanh, vẫn giữ im lặng.

Cơ Lan thấy Diêm U không phản ứng gì, nàng từ từ nhếch môi, thoáng vươn người sán gần, giọng điệu mang vài phần mỉa mai: "Lẽ nào ngươi không nghi ngờ sao, rốt cục nàng ta có yêu ngươi thật lòng không. Chấp nhận nhanh như vậy, chẳng lẽ không thấy kì quái chắc? Ngươi quá cả tin rồi đó, lỡ đâu nàng ta cũng giống như loại nữ nhân mấy trăm năm trước..."

"Lần này ngươi tới đây không phải là để điều tra chuyện riêng của ta." Diêm U trầm giọng ngắt lời, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Cơ Lan, nét ôn hòa ban đầu đã biến mất, bên trong đôi mắt tím tràn ngập uy thế. Nói xong, nàng đặt bình trà xuống, bình tĩnh đẩy một chén trà ra trước.

"Ồ...Chuyện riêng sao." Đáy mắt Cơ Lan lóe lên một tia lạnh lùng. "Phải rồi, đây là chuyện riêng của ngươi, đến ta cũng không được phép hỏi." Nàng lùi người, đặt lại quyển sổ lên chồng sách, cũng không đụng tới chén trà. Chợt nàng đứng dậy, ngạo nghễ hếch cằm, tư thế lẳng lơ quyến rũ: "Hôm nay không hợp để khảo sát, ta muốn tản bộ xung quanh một chút, không phiền ngươi nữa."

Nói xong liền xoay người rời đi, để lại mùi hương mát lạnh trong không khí.

Diêm U nhấp một ngụm nước trà, bàn tay thầm siết chặt cái chén.

"Hai nàng ấy không giống nhau..."

...

Cơ Lan vừa đi ra ngoài điện thì đã thấy thanh y nam tử đang bước tới gần mình. Nàng biết người ấy, đó là Phán Quan của nơi này - Phong Vô Nhai.

Phát hiện đối phương là Phán Quan của Diêm U, Cơ Lan yên lặng quan sát vài lần. Trước đây nàng không để ý lắm, bây giờ nhìn lại mới nhận thấy vị thanh y Phán Quan kia tuy là nam nhân, dung mạo cực kỳ thanh tú, nhưng dễ nhìn hơn cả vũ sư tuyệt sắc nhất Hoang Uyên của mình. Ừm... Chính xác là có chút nữ tính, càng thêm yểu điệu. Loại khí chất này toát hẳn cả ra ngoài, không hề cho thấy có sự khập khiễng, tựa như nguyên bản vốn dĩ là như thế.

Cùng lúc đó, Phong Vô Nhai cũng quan sát toàn bộ Cơ Lan, đôi mắt đảo qua dáng người uyển chuyển cùng gương mặt yêu mị, nàng không thể không thầm tán thưởng, lập tức hừ lạnh một tiếng cực nhỏ từ trong lỗ mũi.

Kết quả là sau khi hai bên đánh giá nhau được một lúc, trong đầu đồng thời hiện lên ba chữ: Hồ ly tinh!

Lúc lướt ngang qua, Cơ Lan cười khẽ: "Ngươi là nữ giả nam à?"

Phong Vô Nhai nghe vậy chợt dừng bước, nàng cố kìm nén cảm xúc muốn bùng nổ, miễn cưỡng cười giả lả: "Sứ giả đại nhân buồn cười ghê, Vô Nhai là nam tử ạ." Mặc dù... không thật sự thừa nhận là vậy.

Không ngờ chỉ một khắc sau, hồng y nữ tử thốt ra một câu khiến nàng rùng mình: "Thế à, vậy tốt quá... Phù Nguy... rất thích kiểu nam tử như ngươi đấy."

"Ngươi..." Phong Vô Nhai trợn mắt định phản bác, hồng y mỹ nhân cười rạng rỡ, nhanh chóng lượn ra xa. Dáng vẻ ngạo nghễ trong gió tựa như một đóa Mạn Châu Sa Hoa nở rộ, chói mắt cực kỳ.

"Nữ nhân này..." Phong Vô Nhai tức giận lầm bầm một câu, sau đó cất bước vào trong điện.

...

————————————————————————————————

Trì Hàn: Vô Nhai, ngươi lại gây scandal gì với nam nhân khác đúng không?

Phong Vô Nhai: Hồ đồ!

Trì Hàn: Vậy giải thích coi, vì sao lúc nhìn ngươi, ánh mắt tên quản gia của Cơ Lan nồng nhiệt thế hả?

Phong Vô Nhai: Bởi vì ta trông giống em gái thất lạc nhiều năm của hắn.

Trì Hàn: --Ồ?

Phong Vô Nhai: Chuẩn không phải chỉnh!

Trì Hàn:...Buổi tối hắn đánh đàn bên ngoài phòng ngủ của ngươi, chuyện này là sao hả?

Phong Vô Nhai: Bởi vì dáng vẻ của ta cũng giống hệt giáo viên dạy nhạc quá cố của hắn.

Trì Hàn: Vậy còn chuyện hắn tặng ngươi hoa cúc...

Phong Vô Nhai: Bởi vì em gái thất lạc và giáo viên chết yểu của hắn đều thích uống trà hoa cúc.

Trì Hàn: Hừ... Đều chẳng có lý do gì để chơi trò trừng phạt* với ngươi cả!

*Giống như SM.