Sáng sớm ngày hôm sau, thanh y Phán Quan cầm văn kiện đến Tây Các.
Phù đăng trong điện sáng liên tục, Diêm U cùng Phong Vô Nhai ngồi cạnh bàn, thần sắc hai người đều có chút chán nản. Phong Vô Nhai vừa cúi đầu sắp xếp công văn đã được đóng dấu, vừa nói: "Cư dân thành đã bổ sung thêm nhân lực sửa chữa phòng ốc bị hỏng hóc, xử lý thương vong. Quỳnh Hoa Điện cũng sẽ nhanh chóng phái người trùng tu lại. Ngoài ra lao ngục bên kia cần phải thiết lập thêm kết giới." Nói đến đây, nàng thoáng nhíu mày: "Phiền toái nhất chính là hiện giờ chúng ta thiếu đi hơn hai ngàn binh lực, tạm thời rất khó để bù đắp."
"Những chuyện này thì cứ từ từ." Diêm U xoa xoa mi tâm. "Mấy ngày nữa Uổng Tử Thành sửa xong thì mời bồ đề Phật Tôn đến làm phép siêu độ, bố trí thêm kết giới. Chúng ta không rõ thủ phạm núp trong bóng tối kia sẽ còn gây chuyện gì nữa, trong thời gian này không thể lơ là mất cảnh giác."
"Dạ." Phong Vô Nhai gật đầu, nói thêm: "Thưa vương thượng, cái bóng đen lần trước có thể lừa được Trì Hàn đi chỗ khác, hơn nữa còn thoát thân rất nhanh, chứng tỏ kẻ đó rất thông thạo nơi này..."
Nàng ngập ngừng, muốn nói rồi lại thôi. Diêm U nhìn Phong Vô Nhai, ý bảo nàng cứ tiếp tục.
"Đặc biệt là kẻ đó có thể phá phong ấn nhốt Thanh Giao... Như vậy, nhiều khả năng hắn có khí tức của ngài." Chỉ có mình Diêm U biết cách hóa giải pháp ấn, đồng thời phải cảm ứng được khí tức của nàng thì mới mở được. Cho nên theo lý thuyết, dù đối tượng có hay qua lại lao ngục thì vẫn rất khó để làm được điều này, nói gì đến việc giải ấn. Phong Vô Nhai liếc mắt nhìn người đối diện, nàng do dự, cuối cùng cắn răng, trầm giọng: "Trì Hàn cũng nói vóc dáng người mặc đồ đen kia khá giống nữ tử... Liệu có phải là người trong cung không?"
"Ngươi nghi kẻ đó là Mạnh Vãn Yên sao?" Minh Vương điện hạ nhíu mi.
"Chẳng qua thần thấy lạ mà thôi. Thanh Giao được thả, Mạnh Vãn Yên cũng mất tích. Hơn nữa Thanh Giao luôn bị giam trong ngục, tại sao lại biết mối quan hệ giữa hai ngài? Đến mức còn lẻn cả vào Quỳnh Hoa Điện bắt đúng người?" Mọi chuyện xảy ra quá trùng hợp, không lẽ Mạnh Vãn Yên cố tình lợi dụng Thanh Giao nhằm gây bất lợi cho vương thượng...
"Đúng là rất kỳ quặc..." Người ngồi đối diện thở dài, ánh mắt chợt sắc bén. "Tuy nhiên ngươi phải nhớ kỹ, kẻ mặc đồ đen kia không thể là Mạnh Vãn Yên. Tuyệt đối... không thể."
"...Vâng." Cảm nhận được khí tức lạnh lẽo từ Diêm U, Phong Vô Nhai cúi đầu, không nói thêm gì nữa. Nàng cũng hiểu lòng dạ Mạnh Vãn Yên không sâu, thậm chí rất ngây thơ hiền lành, nhưng cũng không loại trừ khả năng nữ tử này vì hận thù quá nặng mà sinh ác niệm... Có điều sau buổi tối hôm qua, dường như mối nghi ngờ này có thể tạm xóa bỏ.
Nhớ đến cảnh tượng bị mình lén nhìn ngoài cửa từ đêm đó, ánh mắt thanh y Phán Quan lóe sáng. Lúc này Diêm U như nghĩ đến điều gì, nàng nhẹ giọng nói: "Được rồi Vô Nhai à, cũng đã nhiều ngày ngươi thay Trì Hàn quản lí Khảo Tệ Ty, tuần tra lao ngục rồi."
"Trì Hàn nàng ấy..." Phong Vô Nhai nghe vậy, đáy lòng không khỏi hồi hộp. Đêm qua nữ nhân kia cứ cố chấp xin được bế quan sám hối, bất kể bản thân đang bị thương, không rõ hiện giờ nàng ấy ra sao rồi.
"Ta biết chuyện này không thể trách nàng ấy được, nhưng với cái tính đó, nếu không đáp ứng thì chỉ khiến nàng ấy thêm áy náy. Thôi thì cứ coi như cho nàng ấy tu dưỡng vài hôm vậy." Diêm U nhìn ra nỗi lo lắng trong lòng Phong Vô Nhai, nàng nói: "Nếu ngươi không yên lòng thì đi Tĩnh Tâm Nhai thăm nàng ấy đi. Thương thế của Trì Hàn vẫn chưa khỏi hết mà." . Xin hãy đọc truyện tại _ TrùmT ruyện. C OM _
"Ừm, cũng được." Bị nói trúng tim đen, Phong Vô Nhai hớn hở lên tiếng trả lời, sau đó nàng nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Vậy... chút nữa đi thẩm điện, ngài có thể cho Lâm chủ bộ thay thế vị trí của thần được không?"
"Khì, ngươi nóng ruột đến vậy à?" Minh Vương điện hạ cười gian, trông thấy đối phương tràn đầy mong đợi nhìn mình, nàng trêu: "Người ta vẫn chưa chấp nhận ngươi, ngươi đi gặp khéo còn bị cho là phiền phức đấy."
"Nàng ấy không thích thần, nhưng thần vẫn thương nàng ấy mà." Phán Quan đại nhân bĩu môi. "Chẳng phải vương thượng cũng thế sao?"
"Ngươi..." Bị phản đòn, Minh Vương điện hạ nhất thời cứng họng, nàng vỗ trán, phẩy tay: "Rồi rồi, mau đi đi."
"Tuân chỉ." Phong Vô Nhai cười hì hì, đan tay vái lạy rồi khom người ra ngoài.
Tĩnh Tâm Nhai cách vương cung rất xa, nằm chính giữa Uổng Tử Thành và biên cảnh địa ngục, khắp nơi chỉ một màu u ám trống trải, vắng vẻ hoang sơ, tuy nhiên vùng hoang mạc này không có nhiều oán khí, hơn nữa khá thanh tịnh. Tại đó có một sơn động rất yên tĩnh, chỉ nghe được mỗi tiếng gió thổi qua kẽ đá, giúp người trong động có thể tập trung ngồi thiền, tịnh hóa nội tâm.
Nhưng mà... ngồi một chỗ lâu như vậy, không ăn không uống thì sao chịu được chứ.
Phong Vô Nhai nhảy ra khỏi cụm phong vân, nhẹ đáp xuống trước cửa sơn động, nàng dáo dác nhìn xung quanh, nhỏ giọng gọi: "Ty Mệnh đại nhân à? Ngươi có ở đây không?"
Không thấy ai trả lời, Phong Vô Nhai vểnh tai lên nghe ngóng, nhưng chỉ nghe được mỗi tiếng gió thổi vù vù. Phần đầu sơn động tối om, nhìn sâu thì dường như có ánh sáng lờ mờ, nàng lại gọi thêm vài tiếng: "Trì Hàn? A Hàn? Tiểu Hàn Hàn?"
Âm thanh dội lại vào tai Phong Vô Nhai, nhưng vẫn không nghe được tiếng nói lạnh lùng như ý muốn. Phán Quan đại nhân hơi lo lắng, nàng chỉnh vạt áo, dùng sức phá kết giới rồi bước vào.
Sơn động sâu thẳm, miệng hang không quá lớn, giơ tay cao qua đầu vài tấc là có thể chạm đến trần hang rồi. Phong Vô Nhai đi được mấy chục bước, đến góc quẹo thì nhìn thấy một căn phòng đá rộng rãi. Trên vách tường là minh hỏa âm u, tia sáng yếu ớt nhưng vẫn chiếu rõ thân ảnh nằm trên giường đá.
Phong Vô Nhai trợn tròn mắt, nàng vội chạy tới bên giường, nâng nữ tử kia dậy: "Này, A Hàn à?" Nàng ôm thân thể Trì Hàn vào lòng, đối phương vẫn hôn mê bất tỉnh, hai mắt nhắm nghiền, Phong Vô Nhai không khỏi biến sắc. "Này này, ngươi làm sao vậy? Tỉnh lại đi!!"
Xem ra độc tố đã phát tác rồi. Phong Vô Nhai vừa ấn ngón tay lên cổ tay Trì Hàn, phút chốc nơi đó hơi chuyển đen, nàng vạch mắt đối phương xem xét một lúc, càng thêm quả quyết trước đây Trì Hàn đã bị trúng độc "Di Triền". Đây là loại độc mãn tính, không màu không mùi, ban đầu không thấy có gì bất thường, người trúng độc không phát hiện được, nhưng qua thời gian, độc tố dần dần thẩm thấu vào cơ thể, màu da sẽ chuyển đen, thỉnh thoảng người bệnh mê man, sau đó tinh thần rối loạn, cuối cùng phát điên rồi đột tử.
May mà kịp thời phát hiện sớm...
Phong Vô Nhai móc ra một chai thuốc nước nàng vừa điều chế từ trong ống tay áo, mở nắp bình, đưa đến bên mép người trong lòng, thế nhưng đối phương khép môi quá chặt, nước thuốc chảy hết ra khóe miệng.
"Chậc chậc, phí quá." Nàng xoa xoa môi Trì Hàn, đỡ y nhân nằm ngang trên giường đá, sau đó nhíu mày cầm bình thuốc. Giờ nên làm gì đây ta... Phong Vô Nhai sờ sờ cằm, không rõ đang nghĩ cái gì mà khuôn mặt tự nhiên hơi đỏ.
Do dự nhìn qua nhìn lại giữa bình thuốc cùng người đang nằm trên giường một hồi lâu, cuối cùng Phán Quan đại nhân hạ quyết tâm. "Chẹp, chịu thiệt chút vậy..." Nàng ngửa đầu một cách bi tráng, đổ nước thuốc vào miệng mình, ngậm lại rồi chậm rãi cúi người tới gần y nhân.
Đúng lúc này mí mắt y nhân khẽ nhúc nhích, sau đó mở mắt. Phong Vô Nhai thầm rùng mình, không kịp dừng động tác.
Vừa mở mắt ra, Trì Hàn đã thấy một khuôn mặt thô bỉ đang chu mỏ, dần dần phóng đại trước mặt mình, phút chốc lấy lại ý thức. "...Hử? Ngươi!" Nàng vung tay tát vào mặt đối phương. Đến khi phát hiện người kia lệch đầu, phun ra nước gì nhìn như nước trà, mùi thuốc nồng đậm mới bắt đầu nhận thức được bản thân hình như hiểu lầm chuyện gì đó.
"Phụt! Khụ khụ!!" Phong Vô Nhai bị sặc nước, rưng rưng nước mắt bưng má trái in hằn dấu tay của mình, nàng nhổ hết nước thuốc trong miệng, oan ức nói: "Sao ngươi hạ thủ ác thế..."
"... Ai kêu ngươi nhìn dâm đãng như vậy." Trì Hàn ngồi dậy, lạnh lùng liếc nàng.
"Thấy ngươi đang hôn mê nên ta phải dùng cách này mới mớm thuốc được mà." Phán Quan đại nhân bĩu môi. "Ta tốt bụng đến mức cất công đến thăm ngươi, vậy mà còn không biết cảm kích nữa." Nàng cầm khăn lau vết nước dính trên vạt áo nhằm che dấu sự chột dạ. Chợt Phong Vô Nhai tái mặt, nóng vội hỏi: "Bây giờ thân thể ngươi thế nào?"
"Không tệ, chỉ là có hơi bủn rủn." Đối phương đạm nhiên trả lời.
"Ngươi bị trúng độc Di Triền rồi. " Phong Vô Nhai xuất ra mấy lọ thuốc từ trong ống tay áo, đặt lên giường đá, mở một lọ rồi đưa cho nữ tử trước mặt. "Ừm, mau uống đi. Cứ cách sáu canh giờ thì uống một lọ." May mà nàng đã chuẩn bị sẵn vài lọ mang đến đây, dùng hết những thứ này là độc dược có thể giải được hơn phân nửa rồi.
Trì Hàn ngoan ngoãn nhận thuốc, Phong Vô Nhai hỏi: "Nói coi, ngươi trúng độc từ lâu rồi phải không?" Không đợi đối phương trả lời, nàng liền nắm lấy cổ tay Trì Hàn, tỉ mỉ xem xét. "Ừm... Hẳn là khoảng nửa năm." Sau đó bắt đầu nhẩm tính. "Nửa năm trước... là thời điểm truy bắt yêu đạo đó sao?"
Phong Vô Nhai kinh ngạc ngước mắt nhìn nữ tử kia một lúc, chỉ thấy đối phương gật đầu. Nàng ảo não tự vỗ trán mình. "Rốt cục ta cũng hiểu tại sao tên nam nhân kia cười, hắn hạ độc không chỉ một loại. Ta sơ suất quá." Nói xong liền đứng phắt dậy. "Giờ hắn bị nhốt ở chỗ đó rồi, ta phải tìm hắn tính sổ mới được!" Nực cười, bản thân nàng bị gã hạ thủ đến mức bất động trọn một ngày thì thôi, vậy mà còn dám ra tay với người nàng thích nữa!
"Hiện giờ hắn bị đày đi Uyên Điền Hải vùng cực Nam rồi." Trì Hàn chứng kiến Phong Vô Nhai như vậy, chợt đáy lòng thấy ấm áp. Nàng bất giác nhếch môi, không nhận ra ánh mắt bản thân dần trở nên nhu hòa.
Phong Vô Nhai buồn bực mắng chửi vài câu, sau đó ngồi xuống bên người Trì Hàn, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Ừm, mặc dù ngươi uống thuốc này xong là độc có thể tiêu đi hơn phân nửa, nhưng vẫn rất khó trị tận gốc, phải dùng linh lực điều trị từng chút một. Cho nên, để phòng ngừa bất trắc, cứ cách vài hôm ta sẽ đến đây đúng giờ, đo mạch cho ngươi."
"Không cần phải vậy." Trì Hàn khẽ nhíu mày, nhưng bị đối phương bác bỏ: "Hiện giờ ngươi là bệnh nhân của ta thì phải nghe lời ta."
Phong Vô Nhai bá đạo nói xong, nàng lấy ra một chiếc hộp thức ăn từ trong nhẫn trữ vật, mở nắp, mỉm cười đưa hộp đựng cháo hạt sen táo đỏ cho Trì Hàn: "Ờm, nếm thử cháo ta nấu đi. Đặc biệt vì ngươi mà vào bếp đấy, bồi bổ thân thể."
Nàng đã phải năn nỉ Mạnh Vãn Yên dạy cách làm, chuẩn bị rất lâu mới nấu xong một chén cháo đó. Ha hả, chẳng phải cổ nhân có câu, muốn chinh phục trái tim nữ nhân thì phải chinh phục được dạ dày người đó sao. Nhìn vương thượng là biết phương pháp này hữu dụng đến thế nào rồi... Phong Vô Nhai cười rạng rỡ, thấy Trì Hàn vẫn chưa chịu nhận, nàng cố ý nói: "Sao vậy? Không lẽ A Hàn muốn ta đút cho?"
Trọng lượng trên tay nhẹ đi, y nhân cầm hộp, múc một muôi rồi đưa vào miệng, cúi đầu nhai chậm rãi.
Phán Quan đại nhân chống cằm ngồi một bên, mỉm cười ngắm nhìn, cõi lòng tràn đầy hạnh phúc...
Lúc này đã gần giữa trưa, điện thẩm cũng đã kết thúc. Minh Vương điện hạ đang đứng trên bãi đất trống phía sau Nhân Nam Sơn.
Sắc trời âm u, mây đen tụ lại thành khối. Người đứng giữa đất trống cúi đầu nhìn tay phải của mình, hơi nhíu mày. Nàng mở tay ra, bên trong chính là viên tinh thạch xanh biếc.
Diêm U thất thần nhìn viên đá thật lâu, đôi mắt sâu kín, không rõ đang nghĩ đến cái gì. Một cơn gió thổi lướt qua người nàng, tay áo tung bay, xen kẽ với tiếng thở dài, âm thanh nho nhỏ quanh quẩn giữa khe núi. Sau đó, người đứng giữa đất trống khẽ niệm chú, bàn tay phải tỏa hào quang, viên tinh thạch dần hóa thành hạt giống, toát ra sắc xanh lục.
Nàng khom người, vùi hạt mầm vào trong đất.
...
——————————————————————————————
Diêm U: Ta đã trồng một hạt mầm Thanh Giao trong vườn, sang năm có thể thu hoạch được mười con Thanh Giao. Sau đó lại trồng hết xuống đất, năm tiếp theo có thể mọc ra trăm con Thanh Giao. Cầm chín mươi con đi bán, một con có giá khoảng năm, sáu chục lượng. Tổng cộng khoảng năm ngàn lượng. Sau đó dùng bốn ngàn dắt A Mạnh lên nhân gian ăn chơi, một ngàn thì để dành bón ruộng, Thanh Giao còn lại thì trồng tiếp...
Mạnh Vãn Yên: (đứng cạnh gõ bàn tính) Ừm... Da Thanh Giao có thể sản xuất ra áo khoác và túi xách, có thể chuyển hàng lên phường Ngự Y trên Tiên Thành, ở đó bán được giá hơn. Như vậy thì có thể giúp Minh Cung có tiền tiêu xài được một thời gian rồi.
Thanh Giao: (phát điên) A ~~ có cần phải đáng sợ như vậy không?! Vai diễn của ta đã xong rồi! Van... van các ngươi, tha cho ta đi mà!!!