Tay áo quét qua, lập tức màn ảnh tan biến.
"Ác quỷ sao?" A, được lắm. Diêm U đen mặt đứng dậy, tức giận bật cười. Chợt nàng đặt tay lên trán Mạnh Vãn Yên, từ từ xòe ngón tay ra, sắc mặt tối sầm. Nhưng qua một lúc lâu vẫn không thấy có biểu hiện gì. Diêm U hít sâu một hơi, nàng thở dài, cuối cùng thu tay về.
Nếu không phải do thể chất Mạnh Vãn Yên đặc thù, cưỡng chế hút đi ký ức sẽ hại nguyên thần nàng ấy bị thương tổn, Diêm U thật sự rất muốn xóa sổ toàn bộ ký ức về gã nam nhân trong đầu Mạnh Vãn Yên.
Thế nhưng nàng cũng hiểu, mặc dù thủ đoạn này sẽ khiến Mạnh Vãn Yên quên đi Lưu Minh Cẩm, nhưng điều đó cũng không giúp Diêm U thấy dễ chịu hơn.
Thật sự không biết phải làm sao với nữ nhân cố chấp này đây... Diêm U cười gằn, nụ cười tràn đầy tự giễu. Nàng khoanh tay trước ngực đứng bên giường, cúi đầu quan sát biểu cảm hơi nhíu mày của Mạnh Vãn Yên trong lúc ngủ. Ánh mắt phức tạp, kèm theo tức giận cùng không cam lòng, còn có chút cảm xúc khó nói.
Đột nhiên lồng ngực co thắt, một tay Diêm U che ngực, bởi vì cảm thấy đau đớn mà sắc mặt biến đổi. Nàng nhìn Mạnh Vãn Yên một lúc lâu, sau đó xoay người rời đi.
...
Sắc trời dần sáng, những tia nắng yếu ớt xuyên qua ô cửa sổ, ánh lên bóng cây đung đưa.
Lúc hai chú chim sung sướng cất cao tiếng hót, người trong phòng hơi giật mình, từ từ tỉnh giấc. Nàng mở đôi mắt vô hồn nhìn chóp màn, ngây ngẩn một lúc, sau đó chống người ngồi dậy.
Không hiểu tại sao lần này thức dậy cảm thấy ê ẩm cực kỳ, toàn thân không chút sức lực nào, đầu hơi đau nhức. Nhớ đến giấc mơ đứt quãng tối qua, Mạnh Vãn Yên cắn môi, đầu ngón tay nắm cổ áo ngủ bằng gấm dần siết chặt.
"Đã qua ba mươi năm rồi..."
Cuối cùng, toàn bộ tâm tư phức tạp trong đầu hóa thành một tiếng thở dài. Mạnh Vãn Yên xoa trán, khoác áo rời giường.
Nàng vào phòng bếp, bắt đầu nấu canh như thường lệ.
Bên trong linh kính dựng tại đầu tường, người mặc phượng bào màu mực đang cúi đầu xét duyệt trước bàn văn kiện, như mọi khi, tất thảy đều bình thường. Thế nhưng trong thời điểm nấu canh, Mạnh Vãn Yên chợt cảm giác hôm nay có chút khác lạ, nhưng không rõ khác ở chỗ nào.
Ừm... có gì đó không đúng... dường như bầu không khí hơi yên tĩnh thì phải?
Tranh thủ khoảng thời gian rảnh trong lúc nấu, Mạnh Vãn Yên vô tình liếc linh kính, dần dần hiểu ra. Quả nhiên người trong gương đang lạnh mặt, sắc mặt khó coi, im lặng suốt từ đầu tới cuối, không ra vẻ ung dung quan sát nàng, sau đó thỉnh thoảng nói đôi câu như thường ngày... Mạnh Vãn Yên thầm giật mình, tốc độ khuấy canh cũng bất giác chậm đi.
Không... không phải là mình để ý... Chỉ là... hơi không quen thôi...
Nàng vờ như vô tình nghiêng đầu nhìn sang, không ngờ đúng lúc này Diêm U cũng ngẩng đầu lên. Vì vậy, từ trong và ngoài kính, bốn mắt tình cờ chạm vào nhau, hai người hơi sững sờ, chưa đầy một khắc sau đều đồng loạt quay mặt đi chỗ khác.
Mạnh Vãn Yên vội vàng bỏ hồng sâm vào nồi canh, ngoài mặt điềm nhiên như không, nhưng trong lòng thì chột dạ.
Diêm U buông sách xuống, một tay khẽ chống cằm, ánh mắt dời xuống bếp lò, nhìn chằm chằm nồi canh sôi ùng ục, hơi thất thần.
"Nàng vẫn rất hận ta, chán ghét nơi này đến vậy sao?" Trong không gian yên tĩnh, chợt Diêm U mở miệng, giọng điệu bình thản, không nghe ra tâm tình gì, nhưng ánh mắt vẫn không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên người bạch y nữ tử.
Câu hỏi hơi đột ngột, tựa hồ có chút kỳ quái, nhưng âm điệu rất tự nhiên, không chút ngập ngừng khiến trái tim bạch y nữ tử như thắt lại. Mạnh Vãn Yên nghe được giọng người nọ hơi khàn, không hiểu sao lại có cảm giác khó tả. Động tác trên tay dừng một lúc, chợt Mạnh Vãn Yên nhớ đến cơn ác mộng mãi vẫn chưa tan đêm qua.
Một lúc lâu, nàng thấp mi, bình tĩnh trả lời: "Phải."
"Mạnh Vãn Yên à, làm người phàm tuyệt đến vậy ư?"
"Có nói ngươi cũng chẳng hiểu." Mạnh Vãn Yên cúi đầu rửa lá tro lạnh, chợt nghe thấy đối phương chế nhạo nói: "E rằng... chính bản thân nàng mới không hiểu."
Mạnh Vãn Yên ngẩng đầu nhìn lại, nhưng chỉ thấy đối phương đang cúi đầu, mái tóc bù xù rũ xuống che hết cả mặt, không thấy được biểu tình gì. Chốc lát hai người lại im lặng.
Bỗng linh kính tối sầm, bên trong chỉ toàn một màu xám xịt.
Người kia đã đóng linh kính.
Mạnh Vãn Yên ngẩn người, nàng cúi đầu tiếp tục rửa thảo dược. Ngón tay ngâm dưới làn nước lạnh như băng, gợn sóng lăn tăn, đáy lòng dường như cũng hơi dao động...
...
Chuyển sang hình ảnh Minh Vương trong thư phòng, Phán Quan đại nhân vừa vào đưa Mệnh thư thì nhìn thấy một cảnh tượng: Minh Vương điện hạ đang trầm mặt, thẳng lưng ngồi trước bàn, đôi mắt tím như phủ sương lạnh, dáng dấp thất thần lộ ra một luồng oán hận, đáng sợ đến mức không dám nhìn thẳng.
Thanh y Phán Quan thầm giật mình, bất ngờ phát hiện linh kính bên hông đã đóng lại!
Đúng là chuyện trước nay chưa từng có, chẳng phải hàng ngày vương thượng đều luôn liếc mắt đưa tình với chiếc gương kia sao? Có chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ linh kính mang thai? Thật vô lý... Ánh mắt Phong Vô Nhai sáng rỡ, nàng bước tới định mở miệng hỏi, bên kia đã lên tiếng: "Vô Nhai à, cho bản vương mượn bút của ngươi dùng một lát."
"Hở? Bút của thần á?" Phong Vô Nhai liếc nhìn một hàng bút lông quý báu trên bàn Diêm U, nhất thời không đoán được ý nghĩ của đối phương. Hôm nay quả thực rất bất thường. Mới sáng ra mà vẻ mặt Minh Vương điện hạ như thể bị đau răng, còn muốn mượn bút của nàng... Mặc dù Phán Quan Bút có năng lực biến lớn hóa nhỏ, có thể khởi động phù chú, có thể vẽ ra thực thể như ý muốn, nhưng không có khả năng biến ra hoa cỏ gì, căn bản là vô dụng với đối phương mới đúng chứ...
"Ngươi nghĩ gì đó?" Diêm U thấy sắc mặt người kia cứ liên tục biến đổi, dáng vẻ rầu rĩ. Vì vậy nhíu mày hỏi: "Ngươi khó chịu ở đâu à?"
Răng ta đau quá!
Phong Vô Nhai bưng quai hàm theo bản năng: "Không... không có gì." Nàng vẫn móc bút ra, cung cung kính kính đặt lên kệ bàn văn kiện: "Thưa Vương thượng, bút đã đặt vào đây rồi ạ."
"Ừ, đi xuống đi." Diêm U khẽ phẩy tay áo. Mặc dù Phong Vô Nhai hơi nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi thêm gì, nàng xoay người ra ngoài. Chờ người kia đi rồi, trong điện truyền ra tiếng lầm bầm giận dữ của Minh Vương điện hạ: "Hừ, ai cho nàng ngoan cố, ai cho nàng ghét ta, ai cho nàng mơ thấy nam nhân kia..."
...
Chờ mãi, sắp đến giờ thẩm án rồi mà vẫn không thấy Minh Vương điện hạ xuất hiện trong Đại Điện. Phong Vô Nhai chạy đến thư phòng tìm, vừa vào cửa nàng liền ngây người.
Lúc này Minh Vương điện hạ mặc phượng bào màu mực, cao quý uy nghiêm đang một tay ôm đầu gối ngồi xổm tại góc phòng, một tay thì đang cầm cây bút lông của Phong Vô Nhai, vẽ gì đó lên sàn gỗ lim. Sau đó có tia sáng lóe lên, một bé gái nho nhỏ nhảy ra từ dưới sàn, quần áo trắng tinh, tóc đen dài đến eo... Nhìn rất quen... Khụ! Đó chẳng phải là Mạnh Vãn Yên sao! Là Mạnh Vãn Yên ngốc nghếch phiên bản thu nhỏ đấy sao ông trời ơi!!
Muốn văng tục quá làm sao bây giờ!!
Nhưng vừa nhìn kỹ lại, Phong Vô Nhai càng thêm hoảng sợ. Nàng phát hiện không chỉ có một tiểu Mạnh Vãn Yên! Trên kệ sách có vài con đang chơi trốn tìm với mèo, ba con đang đứng cạnh Minh Vương điện hạ. Một con ngơ ngác vươn tay kéo vạt phượng bào, một con đang ngáp miệng, con thứ ba thì đang nắm tà áo dài hoa văn mây bay...
Tức khắc Phong Vô Nhai chợt có cảm xúc muốn ngất xỉu, lúc nàng thấy Diêm U đang híp mắt cười, chọc nhẹ đầu ngón tay lên trán một trong ba tiểu Vãn Yên, ánh mắt rạng rỡ, nụ cười ngập tràn tình mẹ. Khung cảnh lấp lánh khiến người phía sau thấy gai mắt, nàng lảo đảo lùi xuống vài bước, run rẩy chỉ tay vào đám tí nị dưới đất, nghẹn ngào gọi: "Ách, vương thượng, vương thượng à, ngài..."
Hỏng cả rồi... Đường đường là Minh Vương... vậy mà có sở thích này!
Lúc này Minh Vương điện hạ mới phát hiện có người đang đứng ngoài cửa, sắc mặt người nọ bi phẫn cùng choáng váng. Thời điểm nàng quay đầu thì nụ cười vẫn còn đang đọng trên môi, hiển nhiên là không ngờ bị người khác phát hiện. Ban đầu nàng định biến ra Mạnh Vãn Yên để "ngược đãi" nhằm trút giận, thế nhưng không hiểu sao lại biến ra hình tượng ngốc nghếch đáng yêu, nhất thời không kìm được lòng nên...
Thế nhưng, mặc dù hình ảnh không mấy đứng đắn này bị bại lộ, Minh Vương điện hạ vốn luôn gặp chuyện không sợ cũng chỉ đơ người trong giây lát, sau đó khôi phục dáng vẻ nghiêm nghị. Nàng khẽ ho hai tiếng, phẩy tay biến đống hình nhân thành ảo ảnh, tiếp đó thản nhiên trả Phán Quan Bút cho Phong Vô Nhai. Thần sắc bình thản ung dung khiến người khác cảm giác những gì mình vừa thấy chỉ là ảo giác mà thôi.
"Khụ, xem ra cây bút này không biết nghe lời bản vương, toàn làm mấy trò kỳ quặc."
Vị Điện hạ nào đó nói xong, vẻ mặt không cảm xúc mà phủi phủi ống tay áo đi ra ngoài. Thanh y Phán Quan yêu kiều run rẩy, suýt nữa thổ huyết.
Vương thượng à, ngài nói cái gì... cũng đều đúng cả...
...
————————————————————————————————
Ban đêm, vị điện hạ nào đó không ngủ được, cứ lăn qua lăn lại trên giường. Mất ngủ khiến nàng bực bội khó chịu, chợt nhớ trên nhân gian có lưu truyền một phương pháp cực kỳ hữu hiệu. Vì vậy...
Nàng nhìn hoa văn mây trên chóp màn ngủ, đếm: Một Mạnh Vãn Yên, hai Mạnh Vãn Yên, ba Mạnh Vãn Yên, bốn Mạnh Vãn Yên... (ách? Sao tự nhiên càng đếm càng thấy hưng phấn vậy nhỉ?)
Vì vậy, ngày hôm sau...
Phong Vô Nhai: Vương thượng, Mạnh đại nhân à. Sao mắt hai người thâm quầng vậy?
Diêm U: Bản vương sẽ nói, tối qua bản vương mất ngủ nên định đếm cho dễ ngủ, song càng đếm càng thấy hưng phấn.
Mạnh Vãn Yên: (u ám) Đêm qua... chẳng hiểu sao ta... cứ hắt hơi mãi...