Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang

Chương 10: Sao chiếu mệnh




Số lượng quỷ hồn cần xét xử hôm nay không nhiều lắm, lúc Diêm U trở về từ Minh Vương Điện thì vẫn chưa tới giờ Thân.

Địa phương phía sau Tố Thần Cung ngập tràn mây mù uốn lượn, đây là cấm địa trong Minh Giới. Một tòa lầu các đứng sừng sững giữa vòng vây khói mù, ngói trắng to bản hiện lên sự lạnh lẽo trang nghiêm. Bên trên cánh cổng lớn là tấm hoành phi xưa cũ được chạm trổ phức tạp, tựa như một loại thần chú, trấn thủ tại địa phương thần bí này. Chính giữa tấm hoành khắc ba chữ cổ - Tinh Hà Điện.

Diêm U đi tới trước cổng được điêu khắc hình vật tổ bằng gỗ mun, nàng đưa tay ra, lập tức bàn quay trên cổng có cảm ứng, tầng tầng lớp lớp xoay tròn, tỏa ánh vàng kim. Soạt! Hai bên cánh cửa mở ra. Vào trong điện các, rồi lại tiến vào một không gian khác tách biệt với thế giới bên ngoài.

Bốn mươi cây cột đen mạ vàng lớn, cao vút lên tận tầng mây giúp chống đỡ cho Tinh Hà Điện hùng vĩ uy nghiêm, phía trên khắc những lời nguyền cổ xưa ẩn chứa linh lực khổng lồ, bảo hộ tứ phía, hình thành một không gian bí mật, ngoại trừ Minh Vương cùng Ty Mệnh và Phán Quan, không một ai có thể vào được nơi này.

Bản thể của Tinh Hà Điện chính là Càn Khôn, bên trong chứa vô số tinh vân đang vận hành, vô biên vô hạn, rộng lớn bao la, mỗi một ngôi sao tượng trưng cho một sự sống trên dương gian, quỹ tích giao thoa, đồng thời cũng quyết định cả một đời của sinh mạng, cũng chính là sao chiếu mệnh. Quần thể tinh tú lượn quanh giữa không trung, lơ lửng trên một khối bia ngọc tím, thân bia trong suốt lóng lánh, mặt trên chi chít tên người, những cái tên này đã bị số mệnh định cách, không được phép sửa đổi.

Diêm U vung tay trái biến ra Mệnh Bàn, nàng ngửa đầu nhìn sao, ánh mắt rất chăm chú. Thân là Minh Vương, ngoài việc phán quyết quỷ hồn còn có một công việc khác vô cùng quan trọng, đó chính là căn cứ theo Mệnh Thư, dùng Mệnh Bàn để điều chỉnh quỹ đạo chuyển động của sao chiếu mệnh. Cứ cách một khoảng thời gian, nàng sẽ tới nơi này thị sát một lần.

Thình lình Mệnh Bàn đang xoay tròn trên đầu ngón tay dừng lại, Diêm U ngưng thần nhìn chằm chằm vào một chỗ trong biển tinh tú mênh mông, nhíu chặt đôi mi thanh tú.

"Vương thượng." Đúng lúc này một âm thanh từ phía sau truyền đến. Thanh y Phán Quan cầm Mệnh Thư đi tới.

"Ngươi đến rồi à." Diêm U thản nhiên nói, ánh mắt vẫn giữ nguyên vị trí, như có điều suy nghĩ. Phong Vô Nhai nhẹ nhàng lại gần đầm nước cách các nàng không xa, mở quyển Mệnh Thư hôm qua Diêm U đã đóng ngọc ấn, kẹp một tấm phù quyết đánh dấu trong đó, nàng lật đến trang đã đánh dấu, lập tức những danh tự ghi trong sổ biến thành ký tự vàng bay ra, rơi xuống đầm nước. Chốc sau, đầm nước trong vắt liền sủi bọt, nổi lên từng ngôi sao, giống như một chùm pháo hoa sáng chói nhập vào không trung, hòa tan trong dải ngân hà.

Sau khi thanh tẩy bằng nước thiên hà, nhân gian lại xuất hiện thêm sinh mệnh mới.

Xong xuôi, Phong Vô Nhai thu hồi Mệnh Thư, thấp mi không nói gì, chắp tay đến bên Diêm U. Lại qua một lúc lâu, Diêm U dời mắt khỏi bầu tinh vân, nàng hơi nghiêng đầu, liếc nhìn mỹ nam im lặng nghiêm túc đứng cạnh mình, không khỏi nhếch môi, nói: "Vô Nhai à, có lẽ ngươi nên quay về tính cách trước kia thì tốt hơn, ngươi không thấy mệt mỏi với hình tượng bây giờ sao?"

Phong Vô Nhai giật mình, minh bạch được ý tứ trong lời nói của Diêm U, lập tức nàng xụ mặt, vừa ngượng ngùng vừa bực bội, nàng bĩu môi nói: "Bộ như vậy không được hả?"

Làm sao mà Minh Vương điện hạ không biết tâm tư trong lòng người kia chứ, nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ buồn cười lắc đầu: "Chỉ cần bản thân thấy thoải mái là được rồi."

"Nhưng mà..." Phán Quan đại nhân bắt đầu rầu rĩ, đây chẳng phải vì người ấy thích kiểu nam nhân khí khái oai phong đó sao?

Ánh mắt trầm tĩnh của Diêm U lóe lên tia gian xảo, khóe miệng khẽ cong: "Bản vương nghĩ... Ty Mệnh chắc chắn sẽ không thích ngươi như vậy đâu, nàng ấy thích kiểu người tao nhã lễ độ cơ." "Vớ vẩn, rõ ràng nàng ấy thích kiểu nam nhân mạnh mẽ!" Ai đó không chút suy nghĩ liền lên tiếng phản bác.

"...À, hóa ra là thế." Minh Vương điện hạ dài giọng, tràn ngập thâm ý.

Nhìn vẻ mặt gian tà của vị điện hạ nào đó, Phán Quan đại nhân biết bản thân đã đạp phải bẫy. Lập tức toàn thân nàng tràn ngập ai oán, mất hết dáng vẻ khí khái nam nhi ban sáng, đôi mắt rưng rưng, hệt như một con thú cưng nào đó: "Vương thượng..."

"Được rồi, bản vương biết rồi." Diêm U ung dung liếc nàng, sau đó như nhớ ra cái gì đó, hai hàng lông mày toát lên vẻ u sầu, nhưng chốc sau lại phục hồi tinh thần, nàng nhẹ giọng hỏi Phong Vô Nhai: "Tình hình cầu Nại Hà thế nào?"

"Yên tâm, có Ngưu Đầu giải quyết rồi ạ." Lúc này Phong Vô Nhai nhếch môi tươi cười, mặt mày cong cong, nhìn cực kỳ lẳng lơ. Bộ dáng bây giờ vẫn tuyệt hơn nhiều, ra vẻ nghiêm túc đứng đắn thật mệt bã cả người. Ai dà, coi bộ oai hùng gì gì đó quả thực không phù hợp với nàng.

Diêm U thấy Phong Vô Nhai không còn rầu rĩ nữa, nàng chỉ tay lên bầu trời đầy sao, ra hiệu: "Vô Nhai, ngươi nhìn ngôi sao bên kia đi."

Phong Vô Nhai nhìn theo, nụ cười cũng từ từ thu hồi. Nàng khẽ siết tay, chau mày: "Dựa theo mệnh quỹ vận hành, số mệnh của nó sắp hết rồi."

Sao chiếu mệnh rơi xuống thì nhân gian lại có thêm vong hồn, đây vốn là chuyện cực kỳ bình thường. Nhưng ngôi sao lung lay sắp tàn này lại đặc biệt sáng chói, nằm ngay chính giữa quầng sao, cùng vô số mệnh quỹ quấn vào nhau. Đây chính là đế vương tinh, vương tinh rơi, thế gian sẽ gặp nhiều kiếp nạn.

Phong Vô Nhai mở quyển Mệnh Thư, thấp giọng nói thành tiếng: "Là đế vương Thương Kỳ Đóa Đồ Nha!" Số mệnh của vua Thương Kỳ đã định tuổi thọ là bảy mươi năm, bây giờ mới có sáu mươi tuổi, vậy mà đã suy kiệt rồi sao?

"Cái này..."

"Mệnh quỹ đang vận hành chợt gặp biến số, hơn nữa vượt qua cả dự liệu." Diêm U từ tốn nói, nhìn Phong Vô Nhai: "Vô Nhai à, nếu là ngươi thì sẽ làm thế nào?"

Phong Vô Nhai lại mở quyển Mệnh Thư, đọc một hồi, nàng nhíu mày, đáp: "Đóa Đồ Nha dốt nát vô năng, trầm mê tửu sắc, xao nhãng triều cương, khó tránh khỏi khả năng trở thành quân chủ vong quốc."

"Đúng vậy, vận mệnh hắn đã định rồi." Diêm U nhẹ nhàng nói, ánh mắt trở nên thâm thúy: "Nhưng ngươi xem kỹ lại xung quanh đế vương tinh đi."

Thanh y Phán Quan nghe lời, ngẩng đầu nhìn lại, chốc sau chợt biến sắc. Nàng chỉ tay vào một chỗ, ngạc nhiên nói: "Sao lại có thêm hai ngôi sao trung tâm nữa, một thuận, một nghịch!" Hai bên đế vương tinh là hai ngôi sao khác cũng rất sáng chói, rất có xu hướng thay thế nó, nhưng quỹ tích lại tương phản.

"Hai ngôi sao đó, một cái là nữ nhi của hắn, có tướng làm quân lâm thiên hạ. Một cái là Nhiếp Chính Vương Thác Kim, dã tâm rất lớn, mưu đồ làm phản." Diêm U điềm đạm nói, nàng giơ tay lên, màn ảnh hiện ra trước mặt hai người. "Nếu bây giờ Đóa Đồ Nha chết, nền tảng của công chúa còn yếu kém, quyền lực lớn nhất trong triều cương nhất định sẽ về tay Nhiếp Chính Vương. Mà Thác Kim lại tàn bạo hiếu chiến, Thương Kỳ và Phong Lâm đang trong tình trạng rối ren, dấy lên chiến tranh. Vô số người sẽ bị thay đổi mệnh quỹ, thiên tai nhân họa, ảnh hưởng lớn ra bên ngoài, hậu quả khôn lường."

Trong màn ảnh là thảm cảnh chém giết, giang sơn đổi chủ, xây dựng rầm rộ, chiến tranh liên miên, ruộng đồng hoang phế, hạn hán lũ lụt, dân chúng lưu lạc khắp nơi, ôn dịch tràn lan... Phong Vô Nhai dần trợn tròn mắt, thất thanh nói: "Cứ tiếp tục như vậy, triều đại Thương Kỳ sẽ phải đối mặt với số mệnh hoàn toàn sụp đổ mất."

"Ừm." Diêm U gật đầu. "Đến lúc đó, ta e là cán cân hai giới Âm Dương lại sắp mất thăng bằng rồi." Nàng quay đầu nhìn người bên cạnh, đôi mắt sâu không thấy đáy: "Vua Thương Kỳ thật sự ngu độn vô năng, nhưng người dưới trướng không thể chết bây giờ được."

Nói xong, Diêm U khẽ ấn đầu ngón tay ngọc lên Mệnh Bàn, sau đó trở tay niệm chú, đế vương tinh đang lung lay sắp rơi trên bầu trời sao chợt lóe hào quang chói lọi. Đến khi ánh sáng nhạt dần, đế vương tinh đã quay lại nguyên quỹ, ổn định vững chãi.

"Vô Nhai, hiện giờ đang trong thời kỳ bất thường, ngươi cần phải chú ý hơn đến những vấn đề trên dương gian. Còn vị công chúa chưa đủ quyền thế kia, ngươi giúp nàng ta một tay đi, nếu cần thiết thì có thể thay đổi vận mệnh của nàng ta." Thu hồi Mệnh Bàn xong, người mặc phượng bào đen chắp hai tay ra sau, lông mày nhìn như ung dung, nhưng nỗi lo âu vẫn quẩn quanh trong tâm trí. Thanh y Phán Quan nhìn nàng, đáy mắt cũng dần hiện lên tâm tình phức tạp.

"Vương thượng, có lúc nào ngài cảm thấy quá mệt mỏi không?"

Diêm U khẽ giật mình, nhưng nửa khắc sau nàng nhếch mép, không hề có nửa phần vui vẻ: "Thân làm Minh Vương thì phải biết dự trù toàn cục, phải để ý trước sau, cẩn thận đến từng bước chân. Giống như một bàn cờ không có điểm kết thúc, đánh cờ với chính mình, đánh cờ với thiên hạ. Lúc nào cũng phải tính toán từng giây từng phút, chỉ cần một chút lơ là thì vô cùng có khả năng cả bàn đều thua. Như vậy, nếu ta nói không hề mệt một chút nào, ngươi có tin không?"

"Vương thượng..." Phong Vô Nhai nghe giọng điệu Diêm U che giấu khổ tâm, trong lòng chợt chua xót, cảm giác đau lòng giống như con gái mình bị người khác bắt nạt vậy. Lập tức Phong Vô Nhai trưng vẻ tươi cười quyến rũ, vỗ ngực nói: "Vương thượng à, ngài còn có thần mà."

Diêm U không chút cảm kích mà liếc nàng, nhưng khóe miệng trở nên có chút sức sống: "Xem ra... tình cảnh của bản vương quả thực càng thêm khó nhằn rồi."

"Này! Ngài đáng ghét quá đó!"

"Chẳng phải ngươi đã đổi tính mạnh mẽ rồi à, sao còn nói những câu đàn bà vậy?"

"Thần... thần thích thế, quan tâm quá làm gì!"

...

Cùng lúc đó, bên cầu Nại Hà.

Không còn hình ảnh bạch y nữ tử khuynh thành tuyệt lệ nữa, thay vào đó là một tráng hán mang cặp sừng trâu đen. Thân hình tráng hán đồ sộ, hừng hực khí phách anh hùng, nhưng động tác múc canh bưng chén lại cực kỳ thoăn thắt. Nhìn thấy đội ngũ quỷ hồn càng ngày càng ít, tráng hán tranh thủ xoa mồ hôi trán, sau đó cảm giác rất hài lòng, gã nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng tinh đặc biệt chói lòa.

Một tên Minh binh bị chói, hắn dụi dụi mắt, đồng thời thở dài.

"Lão Khưu à, liệu ngày mai Mạnh đại nhân sẽ nhậm lại chức không?" Minh binh cao gầy tên A Bảo bĩu môi, hỏi lão đại của mình.

Lão đại trầm ngâm vuốt râu, lát sau uyên thâm nói: "Ừ, ta nghe nói thần sắc vương thượng sáng nay rất bình tĩnh thản nhiên, không có gì khác biệt, chứng tỏ Mạnh đại nhân chỉ bị cảm nhẹ, như vậy thì chỉ cần nghỉ ngơi nửa ngày là có thể khỏi."

Những tên khác nghe xong, ánh mắt đều sáng rỡ. Minh binh mới nhập ngũ tên A Thuận khó hiểu, hắn thò đầu, nhỏ giọng hỏi: "Này, vì sao vương thượng không có gì khác biệt là có thể kết luận Mạnh đại nhân vô sự vậy?"

"Tiểu tử à, sau này ngươi sẽ hiểu thôi." Một tên bên cạnh vỗ vai hắn, ra vẻ bí mật.

"Ồ..."

Vài tên tán gẫu xong liền nhìn lên sắc trời càng ngày càng trầm, sau đó liếc sang người múc canh bên cầu. Bọn chúng lại nặng nề thở dài thêm lần nữa.

Ôi...

...

Sắc trời tối dần, mặt trời trên nhân gian đã ngả về Tây, nhà nhà lần lượt thắp đèn sáng trưng.

Ngay trung tâm đế đô Thương Kỳ là Hoàng cung với tầng tầng lớp lớp tường cao bao quanh, thị vệ cầm binh khí nghiêm nghị đứng thẳng thành hàng, đám thái y bưng hòm thuốc rảo bước vào trong cửa điện, sắc mặt ai cũng lo lắng, nhóm cung nữ bên cạnh đều cúi đầu, mỗi người đều mang vẻ mặt trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, tay chân khẽ run rẩy. Không khí xung quanh tẩm điện tràn ngập sự căng thẳng nặng nề, phảng phất như thể có chuyện gì đáng sợ sắp xảy ra, chỉ cần chạm nhẹ liền bùng nổ.

Qua một lúc lâu, bên trong điện truyền ra giọng trầm khàn của thái y: "Thưa công chúa điện hạ, may mà phát hiện kịp lúc, quốc quân tạm thời áp chế được độc, nhưng muốn trị tận gốc thì cần phải thêm chút thời gian để điều trị."

Nói xong, mọi người như trút bỏ được tảng đá trong lòng. Những cung nữ lẫn đại thần âm thầm thở dài nhẹ nhõm, lúc bình tĩnh lại thì phát hiện đôi chân mình như sắp nhũn ra.

Tuy nhiên tất cả đều biết rõ, nếu quốc quân không tỉnh lại, e rằng Thương Kỳ sẽ phải thay vua đổi chủ mất.

Chốc lát sau, một nữ tử xinh đẹp lạnh lùng, mặc y phục vàng đỏ từ trong điện bước ra rồi lén lút rẽ vào một góc khuất bí mật. Lập tức hai người mặc đồ đen từ trên cây nhảy xuống, quỳ gối trước mặt nữ tử, trầm giọng: "Công chúa."

"Đã moi được gì từ kẻ hạ độc chưa?" Đóa Đồ Dung Nhĩ nắm chặt mật báo trong tay, đáy mắt như phủ một tầng băng, lạnh lẽo đến thấu xương.

Người mặc đồ đen quỳ dưới đất, cúi đầu nói: "Hắn đã uống thuốc độc tự sát, nhưng nhìn vào thân thủ thì thấy hắn rất có khả năng là người của Nhiếp Chính Vương."

"Chết tiệt!" Đóa Đồ Dung Nhĩ cắn răng rủa thầm. Nàng đã nghi ngờ người đó có dã tâm, mưu đồ tạo phản từ lâu, tiếc rằng hiện giờ đối phương đang nắm binh quyền, không có chứng cứ xác thực nên không thể động vào hắn. Trầm tư được một lúc, nàng lấy ra một khối ngọc bài từ trong ống tay áo, giao cho một trong hai người mặc đồ đen, thấp giọng nói: "Thương Ngô, ngươi nhanh đến Nam Cương thông báo cho Hồng lão Tướng Quân, bí mật điều binh về đế đô! Việc này ngươi nhất định phải đích thân làm, tuyệt đối không được cho Thác Kim biết."

"Vâng." Người mặc đồ đen nhanh chóng biến mất trong bóng tối.

"Thưa công chúa." Một người mặc đồ đen khác ngẩng đầu. "Có nên phái sát thủ gửi Thác Kim..." Hắn làm động tác cắt cổ.

"Vô ích." Đóa Đồ Dung Nhĩ trầm giọng. "Thác Kim rất thâm độc, hộ vệ bên cạnh hắn toàn là cao thủ, các ngươi không đả thương được hắn đâu, làm vậy càng khiến đả thảo kinh xà. Huống chi..." Đôi mi thanh tú của Đóa Đồ Dung Nhĩ nhíu chặt, ngữ điệu càng thêm lạnh lùng: "Sói trong nhà, ngoài mãnh hổ." Nữ hoàng nước Phong Lâm - Đông Phương Minh Nhan vừa đăng cơ liền dốc sức thao luyện binh mã, dã tâm không thể coi thường, nếu nhân cơ hội đánh vào nước mình thì sẽ rất phiền toái, giữ Thác Kim sống thì còn có thể khiến bọn họ kiêng kị ba phần. Kế sách hiện giờ chỉ còn cách là giúp phụ hoàng mau chóng giải độc.

Ánh đèn dưới mái hiên lập lòe, dung nhan nữ tử sáng sủa, nhưng đáy mắt u ám sầu muộn, chỉ nghe được nàng thấp giọng thì thào, từng câu từng chữ đều kiên định mạnh mẽ.

Thương Kỳ của ta, chắn chắn sẽ vượt qua được kiếp nạn này...

...

——————————————————————————————————

Bên cầu Nại Hà:

Ngưu Đầu: Đây, nhanh uống canh đi. Nhìn gì? Nhanh lên! Được rồi, người kế tiếp, dứt khoát lên nào, nhã nhặn như vậy làm gì, ngươi nghĩ ngươi là nữ nhân à? Được rồi, người kế tiếp, đến lượt ngươi, uống nhanh coi, mau mau lên, ẻo lả không chịu nổi. Xong rồi, đi ra, lão già kia, đến lượt lão đấy, đừng có lề mề nữa, nhanh để lão tử còn đi chơi mạt chược nữa...

Minh binh nào đó: Ta không nhìn nổi nữa rồi, Mạnh đại nhân mau trở về đi mà!!!