Minh điện, ánh mặt trời dần tắt, nến đỏ được thắp lên, bóng dáng nam tử chiếu xuống trên khung cửa sổ, trong trẻo, lạnh lùng mà cô đơn, quyển sách trên tay thủy chung không lật một trang.
“Vương gia” Nhung Thiên khẽ gọi nam tử, nam tử chỉ nhíu mày, như không thích bị người khác quấy rầy.
“Vương phi cầu kiến, nói là có chuyện quan trọng muốn nói với Vương gia” Nhung Thiên rũ mắt, khó khăn mở miệng.
“Vương phi?” Xưng hô hết sức xa lạ đột nhiên vang lên: “Vương phi nào?” Hắn lạnh nhạt nhíu mày, một hồi suy đoán, khóe môi vểnh lên tràn đầy châm chọc.
Nhung Thiên giật mình, lập tức thay đổi xưng hô: “Vương gia, Mộ Dung tiểu thư muốn gặp người, nàng nói có chuyện quan trọng muốn nói với Vương gia”
“Mộ Dung tiểu thư?” Kim Huy cười lạnh. Từ khi Mộ Dung Vân Cẩm bởi vì chuyện của hắn mà bệnh không dậy nổi, thế lực trong triều suy yếu, hiện tại thiên hạ là của Hoàng Phủ Nam, Mộ Dung tiểu thư yêu thích Hoàng thượng mà nói sớm đã không còn giá trị, hiện tại còn mặt mũi đến tìm hắn sao?
“Vương gia, Mộ Dung tiểu thư nói có chuyện quan trọng cần gặp ngài, nếu ngài không gặp nàng tuyệt sẽ hối hận cả đời” Nhung Thiên cẩn thận mở miệng.
“Hối hận?” Nam tử cười lạnh, liếc xéo Nhung Thiên, “Ngươi biết Bản vương sẽ hối hận sao?”
“Vương gia”
“Đuổi nàng ra ngoài, Bổn vương không biết nữ nhân vô liêm sỉ, không hề có hứng thú” Hắn lạnh lùng mở miệng, đưa mắt nhìn con thiêu thân trước ngọn đèn dầu đầy hứng thú, chúng nó chơi xong sẽ đâm đầu vào ngọn lửa, sẽ hóa thành tro bụi, chết đi, nhưng vẫn phấn đấu quên mình, giống như lòng hắn…. Hắn ngẩn ngơ, bắt buộc mình phải nhìn vào cuốn sách, đôi mắt không có một chút cảm xúc. Như một pho tượng không có sinh mệnh.
“Vâng, thưa Vương gia” Nhung Thiên nhận mệnh ra ngoài, ngoài điện, hắn từng nhìn thấy Mộ Dung Vân Cẩm đang không ngừng than trời nóng. Nàng khoác chiếc áo choàng màu tím nhạt, trên người mặc một chiếc váy cũ, sắc mặt xanh xao đến dọa người, cho dù tiến cung gặp Kim Huy, nàng cũng không ăn mặc trau chuốt, nhìn qua như một phụ nữ trung niên.
Hai tháng, nàng leo lên vị trí Huy Vương phi bị người người cười nhạo, người người thóa mạ cuối cùng vì bị phu quân ruồng bỏ, phụ thân nàng ở quan trường không thuận lợi liền phát tiết lên người nàng, nàng trốn trong đống tuyết, không còn là Vương phi cao cao tại thượng, mà là người bị phụ thân mình ruồng bỏ.
Nhìn thấy Nhung Thiên ra cửa, Mộ Dung Vân Cẩm rốt cuộc cũng bỏ xuống sự hy vọng, nhưng nhìn biểu tình của hắn nàng hiểu toàn, sắc mặt càng xanh mét.
“Hắn không muốn gặp ta sao?” Nữ nhân tiến lên, hai mắt đẫm lệ nhìn Nhung Thiên, nức nở nói.
Nhung Thiên khó khăn gật đầu, “Mộ Dung tiểu thư trở về đi, Vương gia nói hắn không muốn gặp ngươi”
Cô gái rũ mắt, cười một nụ cười chua xót, vẻ mặt không cam lòng mà bất đắc dĩ. Nàng im lặng một lúc, từ trong tay áo lấy ra một phong thư đưa cho Nhung Thiên: “Nhờ Nhung tướng quân giao phong thư này cho vương gia, nếu hắn nhìn thấy mà vẫn tuyệt tình thì…” Nàng thống khổ lắc đầu, xoay người rời đi.
Gió đêm càng ngày càng lạnh, bóng dáng cô gái cô đơn mà bất lực tập tễnh từng bước đi. Nhung Thiên phát hiện đã muốn thế này mà nàng một mình tiến cung, nha hoàn bên người cũng không có.
“Người đâu” Nhung Thiên gọi thị vệ, nói nhỏ bên tai hắn, thị vệ cung kính gật đầu, đi theo cô gái.
Hơn nửa đêm, nến cháy hết, cung nữ tiến vào thay cây nến mới, lại nhìn thấy nam nhân đang nhìn chằm chằm vào thiêu thân.
Một tiếng thở dài phát ra, cùng với âm thanh thì thầm: “Thanh Thanh, rốt cuộc nàng ở đâu?” Hắn thấy mình giống như con bướm đó, càng ngày càng lún sâu.
“Vương gia” Nhìn bộ dạng Kim Huy, Nhung Thiên không đành lòng cắt ngang, hắn cho rằng, nhất định Vương gia sẽ có hứng thú với chuyện này.
“Nói đi” Qủa nhiên, giọng điệu của nam nhân không hề kiên nhẫn.
“Vương gia, Mộ Dung tiểu thư đưa cho ngài cái này, người xem đi, xem xong sẽ hiểu”
Kim Huy nhìn sang, lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhung Thiên, ánh mắt lạnh lùng cực điểm: “Ta đã nói rồi, ta không muốn biết bất cứ chuyện gì về nữ nhân này”.
“Vương gia, từ khi Hoàng thượng quay trở lại triều chính, thỉnh thoảng ở biên giới vẫn xảy ra bạo loạn, quy mô tuy nhỏ nhưng nổ ra không ngừng, đó là bởi vì Hoàng triều không có người nối dõi, lại thêm bí mật của Kim Lang, lòng người càng hoảng sợ, mà phong thư này, thần đã xem qua, nhất định có thể giải quyết vấn đề này của người”
“Biên giới bạo loạn là chuyện của Hoàng thượng, Bổn vương chỉ là một vương gia, không quản được nhiều việc như vậy” Kim Huy lạnh lùng mở miệng, giọng điệu giống như có chút oán hận, “Người phái đi đã có tin tức hay chưa? Không lẽ chưa tìm được sao?”
Nhung Thiên lắc đầu.
“Vậy thì tiếp tục tìm, đừng quên giám sát chặt chẽ chỗ Hoàng thượng, không thể để cho bất cứ kẻ nào tiếp cận” Hắn mệt mỏi khoát khoát tay.
“Vậy Vương gia, lá thư này…” Nhung Thiên có chút không cam lòng.
“Nhung Thiên, ngươi muốn cãi lệnh của ta sao?” Tròng mắt Kim Huy như bắn ra tia hàn quang, ánh mắt sắc bén nhìn về Nhung Thiên, gằn từng chữ một.
“Vương gia, Nhung Thiên không dám”
“Vậy thì lui xuống đi” Kim Huy lạnh lùng phất tay áo, ra khỏi thư phòng.
Nhung Thiên thở dài, nhìn bức thư trên bàn, từ từ lắc đầu.
Hiện tại Vương gia không có tâm tình để ý đến quốc sự.
Lưu ly cung, Kim Minh lạnh lùng ngồi trên ghế, ánh mắt thâm trầm. Thái hậu ngồi ngay ngắn trên giường, nhưng không nhìn hắn, nhưng có thể cảm nhận được khí tức ẩn ẩn trong người hắn, hết sức lợi hại. Đó là khí thế áp đảo người, làm cho người ta chỉ có thể im lặng, nhưng đồng thời cảm thấy hoảng hốt cùng với thương cảm.
“Minh nhi…” Thái hậu thử gọi hắn, một lúc sau Kim Minh mới đưa mắt nhìn nàng.
“Mẫu hậu” Một tiếng mẫu hậu này nàng tin hắn không nhớ tới chuyện trước kia, như vậy chuyện nàng giả danh Thái hậu có thể kéo dài thêm một thời gian nữa.
“Chuyện tình Thanh phi ngươi không cần lo lắng quá mức, Huy nhi đã phái người đi tìm, tin rằng nàng sẽ được trời phù hộ, có thể gặp dữ hóa lành”” Nàng nhẹ nhàng kéo tay nam tử, an ủi hắn.
Kim Minh khó khăn mở miệng, nở một nụ cười khó coi: “Mẫu hậu, cảm ơn người”
Hoàng Phủ Tế Tuyết kinh sợ, không ngờ còn có thể bình tĩnh nói chuyện với nàng, trong lòng không khỏi thêm mấy phần tin tưởng.
“Lần này ngươi đến đây chủ yếu là thương lượng với người chuyện bạo loạn ở biên giới, đây chính là quốc sự, mẫu hậu là con gái không thể giải quyết được gì, nhưng nếu không có người kế tục cho Kim Lang vương triều, Minh Nhi, ngươi xem có nên tuyển chọn tú nữ vào cung, nghĩ lại, trong hậu cung lâu rồi không có thêm người nào”/
Kim Minh ngẩn ra, không dám tin nhìn Thái hậu: “Ý người là tuyển tú?”
“Ừ” Hoàng Phủ Tế Tuyết trịnh trọng gật đầu.
Kim Minh im lặng, chỉ nhìn chằm chằm vào Thái hậu, một lúc sau mới chịu mở miệng: “Mẫu hậu không thấy bây giờ mở miệng nói chuyện này rất không phù hợp hay sao? Trước mắt một chút tin tức về Thanh Thanh cũng không có, người có ân với Kim Lang vương triều, Mẫu hậu sao có thể…”
“Minh Nhi, đây cũng là vì không còn cách nào khác, ngươi đăng cơ mười mấy năm, hậu cung được ngươi sủng hạnh càng ít, hiện giờ đã hậu vị không người ngồi, phỉ tặc phản loạn…””.
“Được rồi, người không cần nói gì thêm, chuyện này nhi thần sẽ không đồng ý, nếu người không có gì chỉ bảo thì nhi thần xin cáo từ” Kim Minh lạnh lùng đứng dậy, không thèm quay đầu bước ra khỏi Lưu ly cung, nhưng không lập tức về Duẫn Thiên cung mà đến Ngưng Hương cư.
Ngưng Hương cư vẫn giữ như ban đầu, màn che màu trắng, cửa sổ màu ngà, áo ngủ bằng gấm màu lam, chỉ thiếu đi một phần ấm áp.
Ngồi trước bàn tròn, trong đầu hắn nhớ lại vào một ngày đầy nắng, hắn tàn nhẫn bắt nàng ăn đồ vật cổ quái, mà mỗi bộ dáng nhíu mày méo miệng của nàng lại khắc sâu trong đầu hắn.
“Tiểu nữ ngồi trên hoàng thành, bức tường thành cao lớn, cành liễu rũ xuống bên mép nước, cảnh đẹp vô hạn, trong lòng hết sức vui vẻ, ai ngờ tướng quân ở phía dưới, nhìn dáng vẻ xinh đẹp của tiểu nữ, một tay kéo xuống, không phân rõ phải trái, lại vén váy ta, làm hành động hạ lưu, ta muốn phân rõ phải trái với hắn lại bị hắn phá vỡ, ta mắng hắn bắt nạt người dân lương thiện, lại bị hắn ôm lấy, máu chảy không ngớt, hắn kéo ta chạy khỏi hoàng thành, bảo vệ trong sạch cho ta, chỉ có thể đáp ứng lấy hắn, ai ngờ nam nhân này quá mức âm hiểm, thị vệ đến, bắt ta đến nha môn, làm nhục ta trước mặt người khác, trong cơn tức giận linh hồn xui xẻo quay lại, không người hỏi thăm, hiện giờ có Hoàng thượng ở đây, người nhất định phải bảo vệ ta an toàn….” Môi mỏng mở ra, Kim Minh nhắc lại mấy lời nói của Liễu Nha, vẻ mặt hết sức chán nản.
Bên ngoài Ngưng Hương cư, Ngọc Triệt bưng một chén canh, bị Nhung Thiên ngăn lại.
“Ta muốn gặp Hoàng thượng” Nàng vênh mặt hất hàm sai khiến, liếc mắt nhìn Nhung Thiên.
“Không được Hoàng thượng triệu kiến, bất cứ ai cũng không được tiếp cận Ngưng Hương cư nửa bước” Nhung Thiên lạnh lùng mở miệng.
“Là mệnh lệnh của ai? Ngươi trung thành với ai?” Ngọc Triệt hừ lạnh, không hề thua kém.
“Vương gia có lệnh, ta nghe lời Vương gia”
Ngọc Triệt nhíu mày, ở bên ngoài gọi Hoàng thượng hai tiếng, không thấy Kim Minh phản ứng lại, vì thế tức giận rời khỏi.
Sắc trời tối dần, từ Ngưng hương cư quay lại, có cung nữ váy hồng vội vã bưng trà đến.
Bởi vì lúc trước Tiền Dung là cung nữ của Ngưng hương cư cho nên Nhung Thiên cũng không ngăn cản, để cho Tiền Dung đi vào, nhìn thấy Hoàng thượng chống đầu lên bàn mà hoảng sợ.
“Nô tỳ không biết Hoàng thượng ở đây, tự tiện xông vào, xin Hoàng thượng thứ tội” Tiền Dung vừa nói vừa sợ hãi quỳ dưới đất.
“Ngươi là ai?” Kim Minh lạnh lùng nhìn nàng, thấp giọng mở miệng.
“Nô tỳ là Tiền Dung, là cung nữ bên người Thanh phi nương nương” Tiền Dung để ấm trà lên bàn, khấu đầu một cái.
“Cung nữ bên người?” Kim Minh thống khổ cười cười, người mất thì còn cần cung nữ làm gì?
“Bẩm Hoàng thượng, đúng vậy. Nô tỳ biết nương nương nhất định sẽ trở về cho nên sợ nương nương khát nước, nửa đêm nô tỳ sẽ chuẩn bị một bình trà nóng cho nương nương” Nàng kính cẩn bưng ấm trà.
“Trà nóng? Thanh Thanh có thói quen dùng trà nóng vào ban đêm sao?” Kim Minh nhíu mày, hiện tại Liễu Nha đối với hắn là những kí ức tốt đẹp.
“Đúng vậy thưa Hoàng thượng, nương nương thích nhất là trà Long tỉnh do nô tỳ pha, ban đêm khát nước sẽ uống một chén”
“Ngươi đứng lên đi, đặt trà lên bàn rồi ra ngoài” Kim Minh thở dài một hơi, thấp giọng phân phó.
Tiền Dung khẩn trương đứng dậy, rũ mắt xuống, cung kính đặt trà lên bàn, lại cúi đầu lui xuống. Lúc bước qua ngưỡng cửa, ánh mắt hiện lên sự ngoan độc.
Ngọc Hoa cung, Tiền Dung quỳ gối dưới chân nữ tử, cẩn thận kể lại quá trình vừa rồi.
“Tốt, rất tốt, Bản công chúa không nhìn nhầm người” Ngọc Triệt thỏa mãn gật đầu, nâng Tiền Dung dậy, đặt một túi tiền trong tay nàng.
“Nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ cầu xin nương nương nói cho nô tỳ biết ai là người đã giết cô cô của nô tỳ, nô tỳ vô cùng cảm kích”
“Ngươi cứ cầm đi, đi theo Tạp Mỗ Nhi, hắn sẽ nói chân tướng cho ngươi” Ngọc Triệt cười tao nhã, nhẹ nhàng xoay người đi, làm một động tác giết người nhìn về phía Tạp Mỗ Nhi. Tà áo trắng theo không trung quét một vòng cung sắc bén.
“Cảm ơn nương nương” Tiền Dung dập đầu tạ ơn, đi theo Tạp Mỗ Nhi rời khỏi Ngọc Hoa cung.
Ánh trăng sáng chiếu rọi một vùng đất, Tiền Dung bước từng bước đi theo Tạp Mỗ Nhi, nhìn đến bạo thất lúc trước, ánh mắt hiện lên sự hoảng sợ.
Gió thổi vù vù bên người, nàng ôm chặt hai tay vào người, do dự một chút chạy đi.
Ánh mắt Tạp Mỗ Nhi phát lạnh, nhảy một cái chặn trước Tiền Dung, cười âm độc: “Ngươi cho rằng ngươi có thể thoát khỏi tay ta sao?”
Hắn giơ tay đánh vào gáy nữ tử. Nữ tử sợ hãi mở to mắt, sau đó té xỉu trong lòng nam tử.
Ngọc Hoa cung, nữ tử nghe được tiếng bước chân của Tạp Mỗ Nhi, mím môi cười cười, thướt tha bước vào phòng, bưng chén thuốc đã nấu xong cho Tiên Vu.
“Ngọc Triệt, không lẽ ngươi còn không chịu buông tay sao? Hiện tại Kim Lang vương đã biến mất, mà hắn là Kim Minh, người hắn yêu là Thanh Thanh, cho dù ngươi có cố gắng như thế nào thì…” Tiên Vu chống giường đứng dậy, lại đột nhiên ho khan.
Nhìn nữ tử xuyên qua hơi nóng, vẻ mặt có chút hung dữ. Nàng tức giận đặt chén thuốc lên bàn, cộp một tiếng, nước bắn tung tóe: “Hiện tại ngươi là một phế nhân, quản nhiều như vậy làm gì, ta chỉ cần biết chỉ cần có hy vọng ta sẽ không buông tay”
Tiên Vu giật mình, ánh mắt trở nên thâm trầm.
“Còn nữa” Ngọc Triệt tăng thêm giọng điệu: “Mặc Thanh Thanh đã chết, chỉ cần Hoàng thượng uống ly trà kia, cả Hoàng cung sẽ là thiên hạ của ta”.
Lời nói sắc bén, như cây chủy thủ sắc bén, chọc vào mắt người ta.
Tiên Vu nhắm mắt lại, trong lòng có chút hối hận, tính tình Tiên Hoa bị hắn và Phụ hoàng biến thành như vậy, từ nhỏ mất đi sự yêu thương của Mẫu hậu, tính cách âm trầm hết sức lợi hại, thích để tâm chuyện vụn vặt.
“Như thế nào? Ngươi không tin?” Ngọc Triệt vui sướng khi người gặp họa, nhìn thấy Tiên Vu nhắm mắt, cười một nụ cười dữ tợn: “Nhanh thôi, ngươi sẽ biết lời ta nói có phải là thật hay không!”
Ngưng Hương cư, cầm ly trà trong lòng bàn tay, Kim Minh thở ra một hơi, ngơ ngẩn nhìn ánh trăng, thì thầm: “Nha Nha, rốt cuộc nàng ở đâu vậy?”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Mạc Tang gõ cửa: “Hoàng thượng có tin tức của Thanh phi nương nương, có người nhìn thấy nhẫn Phượng ở biên giới Vũ thành bán lấy tiền”
Kim Minh đột nhiên đứng dậy, vội vàng mở cửa: “Ngươi nói thật sao?”
“Thuộc hạ không dám lừa gạt chủ thượng, chúng thần tìm đến cửa hàng cầm đồ phát hiện nhẫn Phượng mà Thanh phi nương nương thường mang, nhưng mà có phải hay không, thuộc hạ…”
“Được rồi không cần giải thích, chúng ta ra cung” Kim Minh vội vàng mở miệng, bước nhanh ra ngoài.
Sắc trời đã tối, Kim Minh cùng Mạc Tang bị Hoàng Phủ Nam ngăn ở ngoài cung, cùng chúng thần tử quỳ trên mặt đất.
“Hoàng thượng, tuyệt đối không được”
“Trẫm là Hoàng thượng, Trẫm muốn làm gì không lẽ còn cần các ngươi đồng ý hay sao?” Đôi mắt lạnh lùng quét đến các đại thần, lại lạnh lùng nhìn Hoàng Phủ Nam, tên đầu sỏ gây nên chuyện này.
“Hoàng thượng, Thái Thượng hoàng băng hà, thổ phỉ bạo loạn vùng biên giới,dân gian không ngừng truyền lời đồn, toàn bộ đều liên quan đến hưng thịnh tiền triều, làm sao tại thời khắc này ngài có thể rời khỏi Hoàng cung vì một nữ nhân? Hoàng thượng!” Hoàng Phủ Nam đi đầu, dập đầu mấy tiếng.
“Nguyên nhân thổ phỉ ở biên giới gây bạo loạn là vì chuyện vương triều không có người kế tục, lúc này Hoàng thượng tuyệt đối không thể rời khỏi Hoàng cung!” Các đại thần cũng quỳ xuống không chịu dậy.
“Trẫm bây giờ khỏe mạnh, không người kế tục thì như thế nào? Các ngươi mấy lão thất phu này đừng nhiều lời, nếu không một đám đều chém” Kim Minh hổn hển mở miệng, án mắt lạnh lùng.
“Hoàng thượng” Đại thần hô to, không chịu nhượng bộ.
Đột nhiên một luồng tức giận như đám lửa từ từ bốc cháy trong người nam tử, hắn cúi người, nhăn mày, tay trái dùng sức, nắm Hoàng Phủ Nam dậy, sau đó âm độc để sát mặt mình vào mặt hắn, cả giận nói: “Ngươi không nên ép ta”
Trong lòng Hoàng Phủ Nam run sợ, thân thể phát run, nhưng vẫn quật cường mím môi.
Nước một ngày không thể không vua.
Trong lúc vua và đại thần tranh chấp, nhưng nhìn thấy Hoàng thượng phát giận, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, không biết tiếp tục kiên trì hay là buông tha.
Minh điện, Kim Huy một đêm không ngủ, vẫn đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, nhìn mặt trời dần lên cao, ánh nắng chiếu lên mái hiên, xuyên qua hành lang cổ xưa, chiếu lên khuôn mặt hắn, làm cho gương mặt của hắn trở nên nhu hòa hơn.
“Vương gia” Nhung Thiên tiến vào, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, vẳ mặt Kim Huy có chút nặng nề, “Có tin tức của nàng?”
“Vâng, Hoàng thượng đang muốn xuất cung đi tìm, lại bị Hoàng Phủ Nam dẫn các vị đại thần ngăn ở cửa cung”
“Ta sẽ không để cho hắn tìm được nàng trước” Kim Huy mạnh mẽ mở miệng.
Nhung Thiên giật mình, ánh mắt có chút hoảng sợ: “Vương gia”
“Hắn không thể bảo vệ tốt cho nàng, ta sẽ không để mình lần nữa lại mất đi nàng”
“Vương gia” Nhung Thiên rũ mắt, hiểu được sự nhẫn nại cực hạn của Vương gia.
“Nhung Thiên, chúng ta xuất cung”
“Vâng, Vương gia, nhưng Hoàng thượng, nơi đó…”
Kim Huy không mở miệng, chỉ lạnh lùng cười. Đã quá đủ rồi, hắn không muốn làm vật thế thân, cho dù tương lai chết già như Phụ hoàng thì như thế nào, ít nhất hắn còn có hai mươi năm yên ổn, sẽ không giống như hiện tại, mỗi ngày lòng đau như cắt, giống như một cái xác không hồn”
Nhung Thiên nhìn thấy sự không ổn trong nụ cười tàn khốc của Kim Huy, hắn xoay người đi vào thư phòng, đưa bức thư cho Kim Huy: “Vương gia, nếu người đã hạ quyết tâm, Nhung Thiên không cản người, Nhung Thiên biết mấy năm nay người đều chịu khổ, nhưng lần này cầu xin Vương gia hãy đọc bức thư này rồi hãy quyết định”.
Kim Huy lạnh lùng nhận thư, mới đầu không thèm để ý, nhưng sau khi nhìn thấy hai hàng chữ, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
“Mộ Dung Vân Cẩm mang thai đứa con của Hoàng huynh?” Hắn kinh ngạc mở miệng.
“Vâng, thưa Vương gia, thuộc hạ đã phái người hỏi thăm, hai tháng trước, Mộ Dung đại nhân bị Hoàng thượng làm cho thổ máu bệnh không dậy nổi, thái độ đối với Mộ Dung tiểu thư càng kém. Hiện giờ nàng bị nhốt ở hậu viện, mỗi ngày ăn chay niệm phật, hôm qua Mộ Dung tiểu thư mới phát hiện mình có cốt nhục của Hoàng thượng, nên chỉ có thể đến tìm Vương gia” Nhung Thiên trầm thấp mở miệng.
“Bổn vương đã bỏ nàng, hiện giờ nàng là phi tử của Hoàng huynh, lại còn mang thai nữa” Kim Huy cười lạnh.
Không lâu sau, Kim Huy lấy danh nghĩa Hoàng đế ban công văn, tuyên bố Vân phi có thai, các loại lời đồn chấm dứt, thổ phỉ bạo loạn cũng tự dưng chấm dứt”
Một lần nữa Kim Lang vương triều khôi phục như cũ.
Uyển thành cách biên giới Kim Lang vương triều mười dặm, lại một trấn nhỏ của Đại Hách, là mảnh đất không có ai quản lý, là một chỗ hẻo lánh, nhà cửa thưa thớt, gió bắc thổi vù vù lạnh thấu xương làm cho người ta không mở được mắt.
Uyển thành là một thành thị nổi tiếng nhiều nô lệ, người ở đây không làm nông, không buôn bán, bởi vì buôn người là trở nên nổi tiếng. Bởi vì là đất không ai quản lý, lão đại Uyển thành là thành chủ, là gian thương, quanh năm buôn bán mỹ nữ, công khai rao hàng.
Đài cao vây quanh là các tú bà và lão gia nhà giàu, ánh mắt đều sáng loáng, hung hăng nhìn các cô gái trên cao, hy vọng nhìn được con mồi của mình.
“Người thứ nhất, là tiểu Hồng, mười bảy tuổi, mọi người nhìn một cái, da thịt mềm mềm, là người Tiên Nô, nếu mọi người cảm thấy hứng thú thì ra giá đi” Bọn buôn người quơ roi, nắm lấy cằm cô gái, buộc nàng nhìn về phía mọi người.
Ánh mắt cô gái hiện lên sự hoảng sợ.
“Cắt, da thịt mềm mềm… ta nhìn cũng không sai” Trong đám nam tử dâm loạn, một người nhảy lên đài cao, chỉ vào cô gái mặt áo trắng.
Cô gái đưa mắt nhìn, ánh mắt quật cường làm cho người ta rung động, khuôn mặt tội nghiệp đáng thương làm cho người ta kìm lòng không được mà muốn bảo vệ. Cô gái này chính là Liễu Nha.
Vốn ngày ấy tỉnh dậy, phát hiện mình nằm ở nhà một người dân, có hai vợ chồng nhận nàng từ tay một tăng nhân.
Sau khi thương thế khỏi hắn, vốn định trở về Lang thành tìm Kim Minh, nhưng trên đường gặp phải binh lính Đại Hách, tự nhiên bị bắt làm nô lệ bán đến Uyển thành này.
“Không được, gương mặt điển hình không tốt, xui xẻo” Lại có người phụ họa, đánh mắt ý nghĩ dâm loạn của nam tử.
“Ta ra giá năm nghìn lạng” Trong đám người đột nhiên xuất hiện một nam nhân, hắn đội mũ, toàn thân là áo choàng tím, gương mặt lạnh lùng che giấu dưới chiếc nón.
Bọn buôn người vui vẻ ra mặt, tiến lên nhận ngân phiếu, đẩy cô gái vào lòng nam tử, “Đại gia, hiện tại nàng ta là của ngài, ngài phải cẩn thận, nàng ta ngang ngược, rất khó đối phó”
Nam tử gật đầu, tiếp nhận cô gái, tháo dây thừng trên chân nàng ra, đẩy nàng lên ngựa, sau đó dắt ngựa, vững vàng xuyên qua đám người, con ngựa bên cạnh phát ra tiếng đát đát, đi theo chủ nhân.
“Ưm” Liễu Nha bị chặn miệng, không thể nói chuyện, chỉ có thể vùng vẫy, mắt thấy càng cách xa Hàn sơn.
Mặt trời xuống núi, rốt cuộc nam tử cũng dừng lại trước cửa một đại viện to lớn, lập tức có người tiến lên mở cửa: “Rốt cuộc thiếu gia cũng trở về, lão phu nhân đều chờ không kịp, người tìm được biểu tiểu thư sao? Ôi biểu tiểu thư…” Người kia nhìn thấy Liễu Nha làm cho kinh ngạc không nói nên lời.
“Lão Lưu, không cần nói nhiều, tạm thời không cần nói Lão phu nhân ta đã trở về, một lát nữa ta sẽ dẫn biểu tiểu thư đi gặp Lão phu nhân” Nam tử mở miệng, lập tức ôm Liễu Nha xuống ngựa, đi vào bên trong.
“Ưm” Liễu Nha không kiên nhẫn nhìn chân, nam tử vén nón, lộ ra một mái tóc vàng, sau đó là khuôn mặt tràn đầy ngạo khí, còn hiện lên sự cuồng vọng, làm cho cho người ta phản cảm.
Nam tử không phải là Kim Minh, lại có đôi mắt xanh tóc vàng.
Nam tử ôm nàng đến hậu viện, nha hoàn nhìn thấy nam tử tiến vào, lập tức quỳ xuống đất hành lễ: “Thiếu gia đã trở về, biểu tiểu thư…”
“Yến nhi, không cần hỏi, trước đưa biểu tiểu thư đi tắm rửa thay quần áo” Nam tử lạnh lùng thả Liễu Nha lên giường, lập tức ra khỏi phòng.
Nha hoàn Yến nhi nhanh chóng chạy ra: “Thiếu gia, thiếu gia, người kia không phải là biểu tiểu thư, nhưng có vẻ giống với biểu tiểu thư, nhưng mà…”
“Đủ rồi, ta nói phải là phải, ngươi chỉ cần làm cho nàng giống biểu tiểu thư là được” Nam tử lạnh lùng mở miệng, ánh mắt đầy tức giận.
Yến nhi cả kinh, chỉ có thể ngoan ngoãn trở về phòng.
Liễu Nha bị ném trên giường, thân thể bị ném đến choáng váng, vừa mới mở mắt đã nhìn thấy bức tranh mỹ nhân treo trên tường hấp dẫn, cô gái thật xinh đẹp, kiều mỵ, tóc vàng phất phới, đôi mắt xanh như mùa xuân nảy mầm, mê hoặc lòng người”
“Ầm” Trong lòng Liễu Nha mất mác, cô gái này, giống như là … Đồng tử!
Cô gái tóc vàng mắt xanh trong truyền thuyết, nụ cười mê hoặc, dáng người xinh đẹp như nữ tử của Kim Vô Nhai, chính là người dùng sinh mệnh của mình hạ huyết chú – Đồng tử.