Ban đêm, trăng tròn như cái khay, chiếu một chút ánh sáng xuống mặt hồ. Đám đông từ từ tản đi, ca múa ngừng lại.
Liễu Nha đi dọc bờ hồ, lớn tiếng gọi Kim Minh. Bên bờ hồ là rừng cây, những nhánh cây khô héo đung đưa, phát ra những âm thanh xào xạc.
Chợt có tiếng thở dài vang lên trong đêm yên tĩnh làm cho Liễu Nha dừng bước.
Nàng xoay người, nhìn về phía khu rừng đen kịt, lại đưa mắt nhìn về phía bờ hồ, nàng cắn răng, bước chân qua đám cỏ đã khô héo liền nhìn thấy tiếng bọt nước vang lên.
Liễu Nha cả kinh, nhanh chóng nhìn lại, vừa nhìn liền kinh ngạc đến ngừng thở.
Hồ nước lạnh buốt, một bóng trắng đi tới đi lui dưới đó, một lúc sau lộ ra cái đầu, rồi đến quần áo, một khắc sau mới lộ hết thân mình.
Hắn ngẩng đầu nhìn trăng tròn, vẻ mặt đầy bi thương. Ánh trăng màu bạc chiếu xuống khuôn mặt hắn, làm cho người khác nhìn thấy càng thêm đau lòng.
“Kim Minh, chàng ở đấy làm gì, mau lên đây đi!” Liễu Nha lớn tiếng kêu hắn, nhưng lời vừa nói ra lập tức cảm thấy hối hận.
Đó không phải là Kim Minh, là Kim Nhật, mái tóc màu tím bởi vì ở trong nước mà có màu hơi tối, đôi mắt sáng như sao nhìn chằm chằm vào nàng, tràn ngập u ám.
Hắn từ từ đi đi lại lại trong hồ, ánh trăng nhàn nhạt bao phủ quanh hắn, vẻ mặt hắn ảm đạm, mờ mịt không rõ, rốt cuộc hắn cũng đến bên bờ, quần áo ngấm nước dán chặt vào người hắn.
Liễu kêu một tiếng Kim Nhật, choàng áo khoác lên người hắn.
“Tiểu Nhật, ngươi làm sao vậy? Như thế nào rồi?” Nàng vội vàng gọi tên hắn, nắm chặt bàn tay lạnh băng, xoa xoa nắn nắn.
Nàng vội đến phát khóc.
Chuyện quỷ dị như vậy làm cho nàng sợ hãi.
Con ngươi từ từ chuyển động, rốt cuộc cũng nháy nháy một cái, Kim Nhật khóc lên, tựa cằm vào vai Liễu Nha, khóc ô ô như một đứa trẻ, thân thể không biết vì lạnh hay sợ hãi mà run kịch liệt.
“Tiểu Nhật nhi, tiểu Nhật nhi!” Liễu Nha không biết nói gì để an ủi, chỉ biết nhất định đã xảy ra chuyện gì, nàng vội vàng kéo hắn lên bờ, đưa mắt nhìn quanh muốn tìm một chỗ để nghỉ, cách đó không xa có một tòa nhà, không nói hai lời nàng cắn răng cố gắng kéo hắn, chạy đến tòa nhà đó.
Màu đông khắc nghiệt, trên người hắn mặc quần áo ướt đẫm, nàng phải nhanh chóng tìm một chỗ để sưởi ấm.
Đến gần mới phát hiện đó là một tòa nhà bỏ hoang, đổ nát thê thảm, nhìn qua giống như lâu rồi không có ai ở.
Nàng không để ý gì nhiều, nắm chặt tay Kim Nhật, giơ chân đá một cái, cánh cửa rơi xuống, làm bay lên một trận bụi mù.
“Khụ khụ…!” Liễu Nha ho khan mấy tiếng, đỡ hắn ngồi xuống, thuận tiền tìm một chút củi đốt, lấy hộp quẹt ra.
Khi ánh sáng màu hồng chiếu rọi khắp ngôi miếu, rốt cuộc Liễu Nha cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường đi Kim Nhật đã lấy lại bình tĩnh, nhưng ánh lửa vừa đốt lên, đột nhiên hắn trốn sau lưng nàng, nắm chặt đầu vai nàng, thân thể run lên.
Liễu Nha ngẩn ra, kiên trì kéo hắn lại gần đống lửa, nhưng hắn lại liều mạng né tránh, thậm chí muốn bỏ chạy khỏi ngôi miếu.
Y phục của hắn vẫn còn ngấm nước, Liễu Nha cắn răng nắm lấy vạt áo của hắn không buông, bên ngoài trời đông giá rét, hắn cứ như vậy chạy ra ngoài nhất định sẽ bị đông lạnh, nàng phải nghĩ biện pháp làm khô y phục của hắn.
Trải qua mấy lần lôi kéo, rốt cuộc Liễu Nha cũng dụ dỗ được Kim Nhật, lúc này hắn đang ngồi cách xa đống lửa một thước, cởi áo bên ngoài ra, nàng phủ thêm cho hắn một chiếc áo choàng, hắn sợ lạnh kéo kéo áo, ánh lửa hồng chiếu xuống khuôn mặt tuấn tú, xinh đẹp, giọt nước như thủy châu dính trên hàng mi, hắn nháy mắt, như một đứa trẻ bất lực không làm được gì.
“Mẫu hậu…!’ Hắn nhỏ giọng kêu lên, dựa đầu vào bả vai Liễu Nha.
Trong lòng Liễu Nha ngẩn ra, bị tiếng gọi của hắn làm cho sợ hết hồn, đưa mắt nhìn hắn, chỉ thấy trên khuôn mặt tái nhợt có chút hồng lên.
“Mẫu hậu, tiểu Nhật nhi sẽ làm một đứa trẻ ngoan, không giành đồ với ca ca, không giành!” Hắn lẩm bẩm mở miệng, tròng mắt đầy mệt mỏi.
Liễu Nha cau mày, ngi ngờ, đột nhiên hắn lạnh lùng mở miệng: “Tại sao không thể tranh đoạt, tại sao ta lại không thể xuất hiện vào ban ngày, ta mới là chúa tể của Kim Lang vương triều!”
Giọng nói như những khối băng trong suốt va chạm vào nhau, mang theo hơi thở lạnh lùng, sợ hãi kinh người.
Sự nghi ngờ trong lòng càng sâu, nhìn đi nhìn lại chỉ thấy hắn vẫn nhắm mắt lẩm nhẩm mấy từ ngữ: “Mẫu hậu, thật xin lỗi, con không phải cố ý hù dọa Vẫn Lệ, là nàng phát hiện bí mật của con, con… Mẫu hậu, người không được chết, không được…!” Hắn nắm chặt váy nàng, thiếu chút nữa đã kéo nàng ngã xuống đất.
Sắc mặt hắn xanh mét, một lúc sau lại đỏ lên, vẻ mặt mơ hồ, hoảng sợ.
Trong lòng nàng lộp bộp, giống như hiểu được thứ gì, đưa bàn tay nhỏ bé chạm vào trán hắn, mở miệng: “Tiểu Nhật nhi, ngươi mau tỉnh, tỉnh dậy đi, mọi chuyện đã qua, đã qua rồi!”
Chợt Kim Nhật mở mắt, khóe môi lạnh lùng nhếch lên, cười quỷ dị kinh người.
Bóng lưng to lớn của hắn chặt hết ánh lửa, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu xuống khuôn mặt hắn, tọa thành bóng ma không đồng nhất, làm cho hắn nhìn qua càng thêm đáng sợ.
Hắn ngồi trước mặt nàng, bàn tay xoa xoa khuôn mặt nàng, bàn tay lạnh như băng như xuyên qua sống lưng nàng, chạy đến tứ chi.
Đôi mắt sâu thẳm mơ hồ, tà mị mà thâm trầm, tiêu cự từ từ ngưng tụ, rốt cuộc nhìn rõ được khuôn mặt cô gái, hắn chợt cười khẽ, bàn tay theo khuôn mặt đi xuống, đầu tiên là chiếc cổ mảnh khảnh, xương quai xanh mê người, sau đó chính là…
Liễu Nha hít vào một hơi lạnh, không dám tin vào khuôn mặt bây giờ của hắn, muốn ngã về sau lại được hắn ôm chặt vào trong ngực.
“Tiểu Nhật nhi, ngươi…!” Liễu Nha lớn tiếng gọi tên hắn, nhưng hắn chỉ cười một tiếng, giọng nói khàn khàn: “Ngươi thật ấm áp!”
Hắn nắm bàn tay cô gái đặt ở khóe môi hồng diễm, chỉ một nụ cười cũng đủ cho các cô gái khắp thế gian này trở nên mê muội.
Liễu Nha sợ hãi mở to mắt, nàng chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của tiểu Nhật, hắn tà mị, quỷ quyệt, hắn thần bí mà câu hồn người.
Đào lý xuất thâm tỉnh, hoa diễm kinh thương xuân… rốt cuộc nàng cũng hiểu được ý tứ của lời này, người nam nhân trước mặt này mái tóc tím như tơ lụa, tròng mắt đen như ngọc, nụ cười sáng lạn như hoa nở cuối xuân, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất như ngọc, hắn đẹp, quyến rũ đến tận xương tủy mà cũng mát mẻ rạng rỡ, như một bông hoa xinh đẹp giữa một rừng hoa thơm cỏ lạ.
Hắn cười cười, chiếc lưỡi linh hoạt liếm liếm ngón tay cô gái, giọng nói trầm thấp vang lên trong không khí: “Tiểu Mỹ nhân, đợi thêm hai ngày nữa, hai ngày sau, ta biến thành hình người, đến lúc đó mới hưởng thụ ngươi thật tốt!”
Hắn đưa miệng liếm bàn tay Liễu Nha, Liễu Nha cả kinh kêu lên một tiếng, toàn thân dựng tóc gáy.
“Ngươi… Ngươi rốt cuộc là ai?” Thanh âm run rẩy, nàng không hiểu được biến cố ngày hôm nay.
“Là ai? Lâu như vậy ngươi vẫn không biết thân phận của ta sao? Như vậy cũng tốt, ta phát hiện ta không có nhiều thời gian dây dưa với ngươi, chờ qua đêm mai, trên thế giới này chỉ tồn tại một mình ta, đến lúc đó ngươi muốn thế nào đều được hết!” Hắn mở miệng, chợt vung tay điểm huyệt đạo trên người nàng.
Liễu Nha cảm thấy trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh, cánh tay buông xuống, nhẫn phượng cũng theo đó rơi xuống.
Nam tử cười lạnh, ôm ngang cô gái, nhìn sắc trời không còn sớm, hai nhân nhún một cái, thân thể bay nhanh trong gió.
Bên bờ hồ, đám người còn chưa tản đi, Kim Huy lạnh lùng nhìn Kim Minh nhảy vào trong nước, ánh mắt hắn nặng nề.
“Qủa nhiên!” Hắn mở miệng, sắc mặt nặng nề.
“Vương gia, ý của ngài là…” Nhung Thiên không hiểu, nhìn cô gái vô tội bị mang đi, cũng không hiểu ý của Vương gia.
“Hắn sẽ lộ nguyên hình, Kim Lang, dù ngươi là Kim Minh hay Kim
Nhật, nhất định ta sẽ bắt được cái đuôi của ngươi!” Hắn lạnh lùng mở
miệng, ánh mắt lộ vẻ chắc chắn.
Lúc bọn họ trốn trong rừng cây, hắn đã thấy Kim Nhật ngã ở trong ngực Liễu Nha, đột nhiên Nhung Thiên hiểu rõ dụng ý của Kim Huy.
Vương gia đi trước một bước, cho cho Hoàng thượng tái diễn cảnh
đêm hôm đó, để cho Kim Lang hiện thân, nhưng mà… “Vương gia, nếu làm vậy có tổn thương đến Thanh phi nương nương hay không?”
Kim Huy lạnh nhạt cười một tiếng: “Sẽ không, nếu như Kim Lang có sức mạnh giết chết Mặc Thanh Thanh, cũng sẽ không chờ đến hôm nay. Lúc
hắn bám vào thân thể Hoàng huynh, bị trói buộc bởi thân thể này, chỉ có
Kim Lang biến hình hắn mới có thể buông thả chính mình, đáng tiếng Mặc
Thanh Thanh là truyền nhân của Săn Lang tộc, là khắc tinh của hắn, hắn
không có sức mạnh tổn thương nàng, nhưng mà…” Hắn rũ mắt, nếu như hắn
muốn cắn nuốt Kim Minh, như vậy tối mai là cơ hội tốt nhất, hắn tuyệt
đối không thể lưu lại bên người.
“Bất quá cái gì?” Nhung Thiên hỏi nhỏ, Kim Huy đưa tay lên ý bảo hắn không cần hỏi, một bóng dáng màu trắng bay ra khỏi miếu hoang, như
một đoàn gió, lúc ẩn lúc hiện.
“Là hắn, hắn bắt đầu hành động!” Kim Huy cười lạnh một tiếng, nhìn bóng trắng càng ngày càng xa.
“Vương gia, người trên vai hắn có phải là Thanh phi nương nương không, chúng ta…” Nhung Thiên không nhịn được cuống quýt hỏi.
“Đuổi theo nhưng phải cẩn thận, ngàn vạn lần không được để cho
hắn phát hiện!” Kim Huy chưa dứt lời đột nhiên nìn thấy bóng đen bay ra
từ ngôi miếu, thân thể nhanh như chớp, đuổi theo Kim Lang. Kim Huy ngẩn
ra, ánh mắt lộ vẻ sắc bén.
“Đúng là bọ ngựa bắt ve, Hoàng tước ở phía sau, xem ra trên thế
giới này không phải chỉ có hai chúng ta quan tâm đến Hoàng thương!” Kim
Huy lạnh lùng mở miệng, khóe môi nhếch lên mang theo chút đùa cợt.
“Chúng ta không cần đuổi theo, ở trong Hoàng cung đợi Hoàng
thượng trở lại là được, về phần Mặc Thanh Thanh, đã có người của Săn
Lang tộc bảo vệ!” Kim Huy mở miệng, dù lời nói nhẹ nhàng nhưng vẫn không yên lòng nhìn về phía Kim Lang biến mất.
Cung điện dưới lòng đất của Kim Lang, đây là một thế giới mới,
mặc dù ở dưới đất nhưng viên dạ minh châu lớn chiếu sáng cả toàn cung
điện sáng như ban ngày, cột đá điêu khắc lớn như cột trụ trời, chống đỡ
cả tòa địa cung, nhũ đá màu trắng dưới đất càng thêm chói mắt….
Nam tử bước vào địa cung, đã có Hồng y thị nữ đừng chờ, hắn giao cô gái trong tay cho nàng, phân phó một câu, thừa dịp trời chưa sáng
hắn phải rời đi.
Địa cung là một cốc nằm giữa Kim Lang vương triều và Đại Hách,
ngọn núi trùng trùng, cao vút, chọc thẳng lên trời, cây xanh khắp núi,
còn có con suối từ trên núi chảy xuống.
Lúc này không có trăng, chỉ có nam tử lảo đảo bước qua khe núi
bị tuyết bao phủ xung quanh. Bên tai truyền đến tiếng nước đập vào núi,
làm cho hắn dừng lại, thân thể giãy giụa.
Ánh mắt tà mị, hắn nhìn cái bóng in dưới mặt đất cười lạnh,
“Ngươi muốn trở lại sao? Không thể nào, Kim Nhật, hiện tại nàng đã biết
ngươi mới là Kim Lang vương, hiện tại hình tượng của ngươi trong cảm
nhận của nàng không bao giờ…. Là tiểu Nhật đáng yêu đơn thuần nữa, ban
ngày những gì nàng nói với Kim Minh ngươi đều nghe thấy, nàng yêu Kim
Minh, không phải là ngươi, ngươi suy nghĩ một chút, nếu nàng cùng Kim
Minh kết hợp mà không phải là ngươi, ngươi cho rằng… Ha ha!” Nam tử cười lớn, nhưng mà tiếng cười kèm thêm sự đau khổ.
Một lúc sau tiếng cười ngừng lại, sự dịu dàng bất lực, hắn như
một đứa trẻ vô lực quỳ trong đống tuyết, rũ đầu xuống: “Tại sao, tại sao ngươi lại nói cho nàng, ta sao không đợi ta ra ngoài? Ngươi là tên lừa
gạt, tên lừa gạt, ngươi nói sẽ giúp ta, tại sao lại lừa ta!”
“Kim Nhật, ta không lừa ngươi, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, nữ nhân kia chết làm cho ngươi mềm lòng, ngăn cản ta, ta chỉ còn
cách tìm cơ hội ảnh hưởng tới Kim Minh để cho mọi người nghĩ rằng hắn là Kim Lang vương, ha ha, hiện tại ta đã thành công, mọi người đều hy vọng ngươi sống sót, mà hy vọng Kim Minh biến mất, ta chỉ là giúp ngươi trừ
khử hắn, ngươi nhẫn nhịn thêm một chút nữa, qua tối mai, Mặc Thanh Thanh sẽ là của ngươi, ngươi có thể quang minh chính đại xuất hiện dưới ánh
nắng mặt trời!”
Nam tử ngửa mặt lên trời, mái tóc màu tím tung bay, khí thế muôn phần.
Sau một khắc, hai tay trên không trung của nam tử buông xuống,
cặp mắt sáng ngời: “Ta sẽ không để ngươi được như ý muốn, sẽ không!” hắn lảo đảo quay trờ lại. tiến vào địa cung, thị nữ thấy hắn đi rồi nhưng
còn quay lại, muốn đến chào hỏi nhưng lại bị đẩy ra.
“Mang ta đi… Mang ta đi tới gian phòng của nàng!” Hắn nhỏ giọng, bàn tay ôm chặt lồng ngực đau đớn.
Thị nữ vội vàng nhận lệnh dẫn hắn đến phòng của Liễu Nha.
Đó là một gian phòng khách, địa cung có rất ít khách đến, phòng khách tương đối đơn sơ.
Liễu Nha nằm ngửa trên giường, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt.
Phất tay một cái cho thị nữ ra ngoài, Kim Nhật khó khăn leo lên
giường cô gái, cùng nàng nằm chung một chỗ, khi tay hắn nắm lấy bàn tay
cô gái đặt lên tim là lúc hai tròng mắt của hắn giãn ra, đau lòng.
“Cảm ơn nàng Nha Nha!” Hắn thở phào một hơi, mở miệng,ngồi dậy nhìn nàng.
Hắn đưa tay chạm lên gò má tái nhợt mà ấm áp của nàng, đầu ngón
tay lạnh băng từ từ di chuyển, cô gái cảm nhận được hơi lạnh từ ngón tay truyền đến mặt nên thân thể hơi co lại.
Hắn nháy mắt, hai tròng mắt ngăm đen nhìn nàng, kéo áo ngủ bằng
gấm màu đỏ của nàng lại, đầu ngón tay lưu luyến không rời. Ngọn nến
trong đêm tối mập mờ, hắn khống chế dục vọng trong người mình, chỉ cúi
đều nhẹ nhàng hôn một cái.
“Nha Nha, nàng phải tha thứ cho ta, ta không muốn như vậy, không muốn! Ta không muốn làm Kim Lang vương, không muốn giết Vân phi, cũng
không hại chết Mẫu hậu, nhưng mà trong thân thể của ta luôn sai khiến ta làm hết mọi chuyện!” Hắn lẩm bẩm mở miệng, con mắt nóng lên.
“àng biết không? Lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, ta đã thích
nàng, thích nụ cười của nàng, thích dáng vẻ lúc nào cũng tràn trề sức
sống, thích nhìn nàng như vậy… Nhưng mà ta không biết, đây đều là cái
bẫy của hắn, hắn muốn ta yêu nàng, lại muốn Kim Minh hành hạ nàng, để
cho ta sinh lòng đố kỵ, muốn lợi dụng nhược điểm của chúng ta, từng chút từng chút ăn mòn ta!”
“Có lẽ lúc đầu sự xuất hiện của nàng là một loại hy vọng, nhưng
luôn bị hắn nắm trong lòng bàn tay, sự tồn tại của nàng là sự uy hiếp
của ta, nhưng mà Nha Nha, ta yêu nàng, thích nàng, chẳng sợ tan xương
nát thịt, biến mất khỏi thế giới này, ta cũng muốn ở cùng với nàng. Cùng nàng hạnh phúc, hạnh phúc từng phút từng giây như vậy.”
“Nhất quý phục tiện, quan thiên khởi do thân, hiện tại ngươi đã
hiểu ý tứ câu hát này chưa? Kim Minh sinh ra đã là một đế vương, mà ta
sinh ra là một con rối không thể nhìn thấy ánh mặt trời! Nhưng vì Kim
Lang vương triều, vì Mẫu hậu, ta cam nguyện sống cuộc sống trong bóng
tối, mà sự tồn tại của nàng làm cho ta càng thêm hy vọng, hy vọng những
thứ không thuộc về ta!”
“Nha Nha, ta biết nàng có thể nghe thấy, chỉ là không thể nói
chuyện mà thôi… Ta chỉ mong nàngtha thứ, lừa gạt nàng lâu như vậy… Nhưng mà ta đối với nàng là chân thành…” Hắn cúi xuống, bàn tay trêu đùa mái
tóc của nàng.
“Đêm trăng ngày mai, chình là ngày hắn muốn cắn nuốt Kim Minh,
Nha Nha, sau khi nàng tỉnh lại, nhất định phải mang Kim Minh rời khỏi
địa cung này, chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn, hắn sẽ không dễ dàng ăn mòn
Kim Minh1” Hắn dừng lại một chút, ánh mắt đột nhiên thống khổ, “Hiện tại nàng đã biết, nếu như nàng kết hợp với Kim Minh thì Kim Minh sẽ không
biến mất cho nên Nha Nha, nếu nàng yêu Kim Minh, vậy hãy yêu đi, ta…!”
Hắn đau đớn nhắm mắt lại, quay mặt đi, khóe môi run run.
“Nếu như ta biến mất, nàng có còn nhớ ta không?” Hắn lẩm bẩm mở miệng, nước mắt từ từ rơi xuống.
Hắn nâng cánh tay cô gái, mở ra năm ngón tay, giống như Kim Minh những ngón tay nắm chặt gia nhau. Đầu ngón tay lạnh băng nắm chặt ngón
tay cô gái, quyến luyến, không muốn xa rời.
“Nha Nha ta hy vọng nàng có thể tỉnh lại, giống như lúc nàng ủng hộ Kim Minh, nói cho ta biết, nàng sẽ cùng ta đối mặt tất cả… Nhưng mà
ta không dám, ta không dám cởi huyệt đạo của nàng, ta thà nhìn nàng như
vậy… Ta sợ phải đối mặt với ánh mắt đầy thất vọng của nàng!”
Hắn nằm xuống bên người cô gái, từ từ nhắm mắt lại, hai bàn tay đặt trước ngực.
“Ta thà để như vậy rồi nói với nàng, nàng có thể nghe được,
không cần làm gì khác, ta sẽ cố gắng tưởng tượng đến hình ảnh nàng tha
thứ cho ta, tưởng tượng nàng nói với ta, có khó khăn gì, chúng ta cùng
nhau đối mặt, tưởng tượng bộ dáng nàng thẹn thừng nói với ta nàng sinh
cho ta một đứa bé… Mặc dù đây vĩnh viễn đều là mộng, như ta vẫn mong
muốn!”
“Nha Nha, không cần khổ sở vì ta, lúc Mẫu hậu qua đời, ta đã
biết ta là một tên yêu nghiệt, sẽ rời khỏi thế giới này, nếu Kim Minh
biết được sự tồn tại của ta, nhanh chóng tìm ra phương pháp để ta rời
đi, có lẽ ta sẽ không có lưu luyến gì, nhưng mà bây giờ, ta lưu luyến
ngươi, thật sự lưu luyến! Có lúc ta đã nghĩ, cho dù vĩnh viễn ta không
xuất hiện, vẫn như cũ sống trong người Kim Minh có lẽ sẽ tốt hơn, ta sẽ
dùng tình yêu của mình đặt hết lên người Kim Minh, đề cho ta vĩnh viễn
tồn tại trên thế giới này! Ta biết đó là giấc mộng, nhưng mà…” Hắn ôm
chặt Liễu Nha, khóc thút thít. Tiếng khóc vang lên khắp địa cung.
Kim Lang vương cũng được, Mặc tộc cũng tốt, cái gì mà vì đại
nghĩa dân tộc, cái gì mà sự nghiệp ngàn năm, hắn không cần quan tâm, hắn chỉ cần Nha Nha mà thôi.
Nếu ngươi biến mất như Kim Minh, ta sẽ hận ngươi, vĩnh viễn hận
ngươi, vì bỏ ta lại một mình, cho dù đến chân trời góc bể cũng phải tìm
ngươi cho bằng được.
Nha Nha, ta sẽ không để cho ngươi phải mang hận cả đời.
Nha Nha nằm đó, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.