Liễu Nha ngẩn ra, trực giác muốn đuổi theo, nhưng khi nàng ý thức được nơi xa lạ, đến khi đuổi theo bóng trắng đến chỗ sâu nhất trong rừng, nhánh cây rậm rạp che kín ánh trăng trên bầu trời, gió thỉnh thoảng thổi qua, xào xạc, phảng phất giống như tiếng khóc thảm thiết.
Nhất thời rùng mình, nàng giật nhẹ áo choàng, che kín thân thể, nheo mắt, nhìn bóng trắng trôi lơ lửng lúc gần lúc xa.
“Ai? Mau ra đây, không cần giả thần giả quỷ với ta!” Lá gan Liễu Nha lớn lên, dư âm ở trong vòng cây vọng lại.
Lúc đầu là yên tĩnh, dần dần có tiếng hát từ xa vọng lại, xa xa, sương mù dày đặc bao phủ cả rừng cây, vây kín nàng.
Liễu Nha chống vào một cây khô, lắng nghe bài hát, mới phát hiện một đoạn thơ, “Đào lý xuất thâm tỉnh, hoa diễm kinh thượng xuân. Nhất quý phục nhất tiện, quan thiên khởi do thân. Thế nhân câu mục kiến, hàm tửu tiếu đan kinh. Tha nhật hồng nhan hiện, nguyệt hàn yên minh cô sơn diêu”.
Đột nhiên, sau gáy bị đánh một cái, đôi mắt nhắm lại, thân thể tù từ ngã xuống.
Phía sau cây cổ thụ, bóng dáng màu trắng cười một nụ cười quỷ dị, hai mắt đỏ phát ra ánh sáng kinh người.
Khi tỉnh lại, trước mắt là khuôn mặt Kim Minh buồn bã. Liễu Nha dịch cổ, sau gáy chợt đau, đồng thời nghiêng đầu nhìn thấy Thái hậu cũng đang ở đây, khuôn mặt bà nghiêm túc ngồi ngay ngắn trên Long ỷ, nhìn thấy Liễu Nha tỉnh lại, ánh mắt hiện qua một chút gợn sóng.
“Nếu đã tỉnh lại tức là không có gì đáng ngại, Minh nhi, ngươi cũng đi nghỉ đi!” Thái hậu đứng dậy, khóe môi mím chặt, có chút không vui.
Liễu Nha nháy mắt, không hiểu vì sai Thái hậu lại tức giận, nàng bị người ta tập kích, cũng không xin Thái hậu đến thăm nàng, hiện đến thăm cũng bày ra vẻ không tình nguyện.
“Vâng, mẫu hậu, người cũng đã đợi hai ngày một đêm, hài nhi đưa mẫu hậu về cung!” Kim Minh đứng dậy, bộ dạng phục tùng, không thể hiện biểu cảm gì.
Hai ngày một đêm? Liễu Nha ngẩn ra, không thể nào, thân thể nàng lúc nào cũng kém như vậy! “Cảm ơn Thái hậu, ta không biết…” Liếu Nha lúng túng mở miệng, không biết nói lời cảm tạ như thế nào.
Thái hậu không trả lời, chỉ cau mày, “Minh nhi, dù sao nàng cũng là gái thanh lâu, không hiểu quy củ trong cung, nhờ Lưu Thái phó dạy nàng quy củ, để tránh xảy ra lỗi, lại gây ra chuyện!”
Giọng nói lạnh lùng, cảm giác bức bách đánh úp về phía nàng, nàng nhìn Thái hậu đầy nghi ngờ, nhìn sang Kim Minh, chỉ có Nguyệt Mi bên cạnh lắc đầu, ý bảo nàng không cần nói chuyện.
“Vâng!” Vẻ mặt Kim Minh cũng lạnh lùng như vậy.
Rốt cuộc Thái hậu cũng hài lòng đứng dậy, để cho Ngư ma ma đỡ ra khỏi Ngưng Hương cư, vạt áo màu tím quệt một vòng cung bén nhọn, bóng lưng gầy yếu có chút cô đơn.
Liễu Nha ngơ ngác nhìn bóng lưng Thái hậu, không hiểu vì sao lại trông chừng cho đến khi mình tỉnh dậy, chẳng lẽ vì mình là cứu tinh cứu Kim Lang vương, không thể có việc gì không may hay sao?
“Tại sao ngươi lại tới khu rừng hắc ám?” Đợi Thái hậu ra khỏi Ngưng Hương cư, đột nhiên Kim Minh quay đầu nhìn lại, ánh mắt xanh đen lạnh lùng, toát ra vẻ không vui, không có chút tình cảm nào, nhẹ giọng mở miệng.
“Khu rừng hắc ám?” Liễu Nha ngẩn ra, lắc đầu không hiểu.
“Mật thất trong rừng cây!” Ánh mắt nam tử lạnh lùng nhìn nàng, một chút dịu dàng cũng không có.
“Nơi đó là khu rừng hắc ám? Không trách được vào đó cái gì cũng không thấy!” Liễu Nha lẩm bẩm mở miệng.
“Đáng chết!” Rốt cuộc nam tử không nhịn được nữa, nguyền rủa một tiếng, hắn tiến lên, kéo cánh tay Liễu Nha, kéo nàng vào ngực: “Rốt cuộc ngươi có biết đó là đâu không? Đó là nơi cấm kỵ của Hoàng cung, đi vào khu rừng hắc ám không một ai có thể sống sót ra ngoài! Mặc Thanh Thanh, ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không?” Đột nhiên hắn bộc phát, bàn tay nắm lấy tay nàng có chút đau, cảm nhận sự đau đớn, Liễu Nha lo lắng nhìn hắn, ánh mắt hắn đột nhiên u ám, xẹt qua một tia sợ hãi.
Hắn đang sợ, sợ cái gì đây? Liễu Nha kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn, đau đớn trên cánh tay từ từ chết lặng.
“Mặc Thanh Thanh, không cần làm ta lại lo lắng, không cần, ta đã mất Vân nhi, giờ không muốn lại mất ngươi lần nữa!” Hắn ôm nàng vào trong ngực, ôm chặt, dùng sức như vậy, như muốn bóp nát xương nàng, giống như có một sự ấm áp len lỏi vào trong trái tim nàng.
Vân nhi...Ở trong lòng hắn, địa vị của nàng và Thượng Quan Vân Nghê đều như nhau sao? Liễu Nha nghe lời hắn nói, không biết nên vui, nên cười hay là…
Trong lòng vừa chua vừa chát, cảm giác không nói nên lời.
Sau khi bình tĩnh lại. Liễu Nha nằm trên giường, cùng với Kim Minh, thời gian trôi qua có chút mập mờ.
“Minh, ta muốn biết chuyện xưa về khu rừng hắc ám!” Nàng đưa mắt nhìn hắn, lại thấy đôi mắt hắn đầy mệt mỏi, là vì trông chừng nàng hai ngày một đêm.
“Ừ!” Hắn nhàn nhạt trả lời, lật người, khoác tay lên người nàng, trong lòng Liễu Nha vừa động, bởi vì sự đụng chạm của hắn mà căng thẳng, nhưng nàng không né tránh, để mặc cho bàn tay của hắn để trên ngực nàng.
Trong lòng như có cái gì đó tan chảy, nàng nắm chặt bàn tay nam tử, cũng hắn đan xen mười ngón tay vào nhau.
Bàn tay ấm áp làm cho nàng thở phào nhẹ nhõm, nàng nhắm hai mắt,ra lệnh cho mình cái gì cũng không được nghĩ.
Cho dù là âm mưu gì, cho dù là Kim Minh, Kim Nhật, giờ phút này, nàng chỉ đơn thuần cảm nhận thời khắc này là được.
Như vậy là tốt rồi.
Ánh trăng chiếu qua ngọn cây, thỉnh thoảng những đợt gió nhẹ nhàng thổi qua, như một giai điệu, làm cho nàng cảm thấy buồn ngủ.
“Nha Nha!” Bên tai bất thình lình vang lên giọng nói tức giận, nàng mở mắt, không biết từ khi nào, Kim Minh bên cạnh đã sớm biến thành Kim Nhật, hắn không vui chu chu miệng, hai tròng mắt ngăm đen như đầm sâu, thâm trầm nhìn mười ngón tay giao nhau, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn, cùng ngón tay cứng cỏi màu mật ong của nam tử nắm cùng một chỗ, hài hòa như vậy, tình cảm như vậy.
“Ta…!” Liễu Nha thu hồi bàn tay của mình, rõ ràng là cùng một thân thể, rõ ràng Kim Nhật là Kim Minh, như khi đối mặt với ánh mắt u oán của Kim Nhật, Liễu Nha vẫn không thể đối xử với hắn như Kim Minh.
Kim Nhật nhướng mắt, hiển nhiên hành động thu tay về của nàng lần nữa làm tổn thương hắn, hắn cắn răng, ngồi dậy, ánh mắt ảm đạm: “Ngươi nói đi, có phải ngươi thích Kim Minh hay không?”
Nói xong, ánh mắt buồn bã nhìn nàng, không chịu dời mắt chỗ khác.
“Ta…” Liễu Nha do dự, vừa định đứng dậy, đột nhiên bị nam tử áp đảo trên giường, đôi mắt u oán, không hiểu rõ, oán hận, thậm chí có chút ghen tỵ, hai tròng mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Liễu Nha.
“Ngươi nói, nói đi, rốt cuộc có phải hay không?” Hắn giống như nghiến răng, vẻ mặt đơn thuần vùng tà ác biến ảo không ngừng.
“Tiểu Nhật nhi, ngươi làm sao vậy?” Liễu Nha lo sợ, nàng muốn giãy giụa ngồi dậy, nhưng Kim Nhật lại kiềm chế nàng chặt hơn. Không còn cách nào, muốn đưa chân đưa lên trước người, đá hắn xuống, lại không nghĩ tới, hắn chợt dựa đầu vào bên tai nàng: “Ta không phải là Kim Minh, chiêu này của nàng đối với ta cũng vô dụng, Nha Nha, ta thật sự rất thích nàng, nàng có thích ta một chút nào hay không?” Lời nói của hắn phảng phất như một lời cầu xin, loại bá đạo không một chút phản bác, để cho nàng không biết nghe theo ai.
“Tiểu Nhật nhi, ngươi bình tĩnh một chút, ta…” Liễu Nha chỉ có thể gọi tên hắn, hy vọng hắn có thể bình tĩnh một chút, nhưng đôi môi nam tử rơi xuống, đầu tiên là trán, mắt, mũi, cuối cùng là môi, nụ hôn mang theo sự tàn phá, đoạt lấy, còn mang theo một tia làm nhục, như không có cách nào phát tiết sự thống khổ.
Trong đầu nàng loạn thành một đoàn, ý nghĩ đầu tiên là nhanh chóng đẩy hắn ra, nhưng mà môi lưỡi dây dưa, mang theo sự rung động để cho nàng cảm thấy không thể phản kháng, mê man…
(Đổi xưng hô theo hoàn cảnh nhé mn)
Không biết là do ảo giác hay không, giống như nàng có thể nghe thấy âm thanh nức nở của hắn, nhàn nhạt, nụ hôn của hắn từ từ rơi xuống.
Sự nức nở trong nháy mắt dừng lại, tròng mắt màu đen trở nên thâm trầm, màu máu, Kim Nhật từ từ đứng dậy, thu hồi ánh mắt.
“Buông nàng ra!” Tiên Vu lạnh lùng mở miệng. hàn kiếm trong tay đánh về phía trước, lạnh lùng chỉ vào cổ họng Kim Nhật, duệ kiếm trong tay dưới ánh nến phát ra sự lạnh lẽo tột cùng.
“Không, không cần tổn thương hắn!” Liễu Nha vội vàng mở miệng, chỉ sợ Tiên Vu trở tay làm Kim Nhật bị thương.
Kim Nhật ngẩn ra, tròng mắt màu đen xẹt qua sự thống khổ, hắn ủy khuất bỉu môi, đưa mắt nhìn về phía nàng: “Nha Nha…”
Một tiếng gọi nhẹ khiến cho Liễu Nha như nhìn thấy được đám hoa quế dưới tàng cây, nam tử đứng đó, hàng lông mi dài, giống như những giọt nước mắt thoát ra khỏi chiếc quạt, hắn so với hoa còn đẹp hơn, hắn như muốn nói cho nàng biết nàng là người bạn duy nhất của hắn, lần đầu tiên gặp mặt, hắn không che dấu tình cảm của mình, hắn nói thích nàng. Ánh mắt hắn xinh đẹp như vậy, giống như chỉ cần nhẹ nhàng chớp mắt một cái, như hàng ngàn ngôi sao tỏa sáng, nhẹ nhàng cười một tiếng, khắp nơi đều muốn nở hoa.
Nhưng mà hôm nay, nàng lại thấy được ánh mắt thống khổ, tức giận, còn có sát ý.
“Tiên Vu, nơi này không có chuyện của ngươi… Cám ơn ngươi, ngươi mau đi đi, đây là hậu cung!” Liễu Nha ngồi dậy, nhẹ giọng nhìn Tiên Vu cất lời.
“Nhưng mà…!” Tiên Vu ngẩn ra, không yên lòng nhìn Kim Nhật.
“Yên tâm, hắn sẽ không tổn thương ta, cảm ơn ngươi, ngươi đi nhanh đi!” Liễu Nha vội vàng thúc giục hắn.
Tiên Vu không cam lòng nhìn Kim Nhật đang bày ra vẻ mặt ủy khuất, buồn bực hừ một tiếng, lưu loát đặt kiếm vào vỏ, “Có chuyện gì thì la lên một tiếng, ta sẽ đến cứu ngươi!” Hắn nhìn vào Kim Nhật, nói nhỏ. “Tiểu tử ngươi tốt nhất nên thành thật một chút, nếu để ta biết ngươi còn vọng tưởng muốn khi dễ Thanh Thanh, ta sẽ không tha cho ngươi!”
Kim Nhật dời mắt, lạnh lùng dò xét hắn, hai tròng mắt hiện lên vẻ khát máu cùng tàn nhẫn.
Sự tàn nhẫn trong ánh mắt làm cho Tiên Vu ngẩn ra, hắn nháy nháy mắt, có chút không tin được, đưa mắt nhìn lại, Kim Nhật đã sớm khôi phục bộ dáng ngoan ngoãn, buồn bã cúi đầu, khóe môi đáng thương rũ xuống, cọ cọ trên người nàng.
Hắn bất an nhìn Liễu Nha, từ từ xoay người, thanh ảnh thon dài trong nháy mắt không còn bóng dáng, chỉ lưu lại một mùi thơm trong không khí.
Liễu Nha biết, đó là mùi huân hương đặc trưng trên người Tiên Vu.
Kim Nhật ngạc nhiên nhìn bóng dáng đã biến mất của Tiên Vu, lúc sau quay người, đáng thương lôi kéo cánh tay Liễu Nha: “Nha Nha, không cần bỏ lại ta được không?” Hắn nói xong hừ một cái, lổm ngổm bò dậy, lại cọ trong ngực nàng.
Ban đầu có chút sợ hãi, lại thấy cái mũi của hắn đỏ bừng, không đành lòng, coi như hắn không hiểu chuyện, phạm phải sai lầm mà thôi, vì vậy nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn: “Ngoan, không có việc gì, như thế nào ta cũng không bỏ lại ngươi, có lẽ ta sẽ tìm ra cách để các ngươi cùng tồn tại!” Nàng nhỏ giọng, Kim Nhật ở trong ngực nàng ngẩn ra, chợt ngẩng đầu lên: “Ngươi thích Kim Minh phải không? Cho dù trên tay hắn nhuộm đầy máu tươi, cho dù hắn giết chết cung nữ của ngươi, ngươi vẫn thích một người đáng sợ như vậy?”
Bên trong ánh mắt có chút tổn thương.
Liễu Nha ngẩn ra, không biết phải mở miệng như thế nào, hắn đã từng nói với nàng, muốn nàng tin tưởng Kim Minh, hiện tại nàng lựa chọn tin tưởng Kim Minh thì hắn lại bắt đầu tố cáo tội trạng của Kim Minh.
“Ta…!” Nàng lắc đầu, cảm thấy hồ đồ.
“Nha Nha, nàng phải tin tưởng ta, ta mới thật sự là Kim Lang vương, ta là Tiểu Nhật, sống trong bóng tối hai mươi tám năm, hai mươi tám năm qua ta chưa bao giờ muốn giành thứ gì của Kim Minh, nhưng nàng thì không giống như vậy, sự tồn tại của nàng là sự tồn tại của ra, cho nên, nàng là của ta, Nha Nha là của ta, hoàn toàn thuộc về một mình ta, nàng đã từng nói nàng tin trong người Kim Minh còn tồn tại một người khác…” Hắn nâng mặt Liễu Nha,nhẹ nhàng chạm vào mi mắt của nàng, ngốc nghếch cười: “Không sai, trong người hắn còn tồn tại một người, chính là ta, Nha Nha, là ta! Nàng không biết, khi ta biết chuyện này từ chỗ Kim Huy trong lòng ta vui vẻ như thế nào, nhưng chỉ có nàng là người duy nhất có thể nhìn ra bên ngoài sự thô bạo của Kim Minh, Nha Nha, hiện tại nàng đã biết, sự tồn tại của nàng là vì ta đó!”
Liễu Nha ngẩn ra, lắc đầu.
Kim Nhật than nhẹ một tiếng, mở miệng: “Kim Minh là do Kim Lang xâm nhập, tim của hắn màu đen, máu lạnh, hắn không biết yêu mà chỉ có hận, hận đến tận xương tủy, ta nhớ hắn từng ba lần bảy lượt muốn giết nàng, là ta liều mạng ngăn hắn lại, nếu không có sự tồn tại của ra, có lẽ nàng đã sớm chết dưới tay hắn, giống như a Hà vậy!”
Giọng nói lạnh lùng khiến cho nàng chăc lưỡi hít vào một hơi. Liễu Nha lè lưỡi, hiểu ý tứ trong lời nói của Kim Nhật, Kim Minh là người không có nhân tính, nàng thích người dịu dàng tốt bụng nhưng đó cũng là do Kim Nhật tạo ra mà thôi… Nàng nhắm mắt lại, không muốn tin vào sự thật này.
Chẳng lẽ trái tim của Kim Minh là màu đen sao?
“Ngươi có biết Thượng Quan Vân Nghê không?” Liễu Nha mở mắt giống như người chết chìm bắt được sợi dây cứu mạng cuối cùng, ánh mắt ngưng trọng nhìn Kim Nhật.
Kim Nhật cau mày, “Biết, là Minh Thái tử phi!”
“Ngươi cũng thích nàng?” Liễu Nha mở miệng dò xét.
“Không!” Kim Nhật cự tuyệt không cần suy nghĩ, “Ta chỉ thích một mình Nha Nha mà thôi!”
Hắn quả quyết trả lời, ánh mắt nóng bỏng nhìn vào nàng.
Liễu Nha cắn môi, bên trong ánh mắt thoáng qua sự mừng rỡ. Nếu Kim Nhật không thích Vân phi, như vậy tình yêu của Kim Minh dành cho Vân phi có tồn tại hay không? Nếu một người biết yêu thì trái tim của hắn sao có thể nói là màu đen, máu lạnh?
Kim Nhật không biết nàng nghĩ gì, cho rằng nàng đã nghĩ thông suốt nhưng không biết nàng đang suy tính cái gì.
Hắn muốn tiến lên lại bị Liễu Nha cự tuyệt, “Ngươi để cho ta nghĩ!”
Kim Nhật ngẩn ra, ánh mắt xẹt qua sự bi thương, một tia bất đắc dĩ, “Nàng bảo trọng, ta sẽ trở lại thăm nàng!” Hắn nhẹ nhàng mở miệng, vừa nói xong lại khiến cho Liễu Nha ngẩn ra, chợt bên ngoài điểm canh năm.
Trời sắp sáng!
Trời sáng, ánh mặt trời giống như đang nhảy nhót, xuyên qua màn đêm giá rét, nhưng tia nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ, rơi vào khuôn mặt đang ngủ say của nam tử, làm cho nàng không ngừng suy nghĩ.
Trải qua một buổi tối, càng ngày nàng càng không hiểu, nhưng mà Kim Minh… Đưa ngón tay trắng nõn chạm vào môi hắn, chiếc mũi cao xinh đẹp, không nhẫn tâm tin lời của Kim Nhật.
Ngón tay chuyển xuống ngực Kim Minh, đôi mắt nhìn chằm chằm.
Trái tim này màu đen, máu lạnh thật sao?
“Ngươi muốn nhìn tim của ta?” Đột nhiên, giọng nói nam tử vang lên bên tai, Liễu Nha ngẩn ra, có cảm giác như đi ăn trộm bị người ta bắt được.
“Không, không phải!” Nàng lúng ta lúng túng mở miệng, len lén nhìn hắn.
“Muốn nhìn ta cho ngươi nhìn!” Hắn cười, ôm nàng vào trong ngực.
“Nói cho ta biết, tại sao ngươi lại giết a Hà?” Một câu nói của nàng khiến cho tâm tình đang tốt của Kim Minh ngẩn ra, hắn cúi mắt, ngược lại với đôi mắt quật cường của nàng.
Hắn né tránh ánh mắt nàng.
Tại sao? Hắn cũng muốn biết, nhưng hắn chỉ biết, vào lúc đó, hắn không thể khống chế bản thân mình.
“Nàng ta làm sai điều gì để cho ngươi trừng phạt nàng như vậy, tại sao…?” Liễu Nha níu tay hắn, đột nhiên hắn lạnh lùng đẩy nàng ra: “Đừng hỏi nữa, cung nữ kia cũng chết rồi, có cái gì mà tiếc, không phải Mẫu hậu đã phái tới hai người khác rồi sao?” Hắn tức giận đứng dậy, gọi Nguyệt Mi tới phục vụ, nhìn hắn đứng dậy mặc quần áo, không thèm nhìn mình một cái, Liễu Nha ủy khuất cắn chặt môi.
Thậm chí hắn cũng không thèm giải thích với nàng một câu.
Mỗi lần Kim Lang biến thân đều dùng máu của một cô gái- Liễu Nha nhớ tới câu này trong cuốn da dê, chẳng lẽ… trong lòng nàng sợ hãi nhìn bóng lưng nam tử.
Kim Minh buồn bực để mặc Nguyệt Mi phục vụ, cuối cùng cũng không chịu mở miệng, chuẩn bị xong xuôi liền vào triều. Tấm lưng đó giống như đầy tức giận.
Liễu Nha ngẩn ra, không biết vì sao hắn lại tức giận, trong lòng thấp thỏm lo âu, vỗn cho rằng trải qua đêm mười lăm, mọi chuyện đều trở lại bình thường, không nghĩ tới mọi thay đổi càng làm cho nàng nghi ngờ càng sâu.
Đào lý xuất thâm tỉnh, hoa diễm kinh thượng xuân. Nhất quý phục nhất tiện, quan thiên khởi do thân. Thế nhân câu mục kiến, hàm tửu tiếu đan kinh. Tha nhật hồng nhan hiện, nguyệt hàn yên mình cô sơn diêu – trong đầu không ngừng nhớ tới những câu thơ nghe được đêm hôm đó, vội vàng ngồi vào bàn, lệnh cho Nguyệt Hà mài mực, viết xuống bài thơ.
Nương nương viết gì vậy? Nguyệt hà đứng một bên nhìn nửa ngày, không nhịn được mở miệng hỏi.
“Sao? Không có gì, chỉ là một ít chữ!” Liễu Nha cười cười, dù sao bọn họ cũng không hiểu, vì vậy cũng không giấu, quang minh chính đại nghiên cứu.
“Nương nương, Nguyệt phi của Xa Nguyệt điện đang tới!” Nguyệt Mi đi vào bẩm báo.
“Là nàng?” Liễu Nha ngước mắt, trải qua chuyện lần trước, chẳng lẽ Nguyệt phi còn chưa từ bỏ ý định hay sao? Còn muốn tới đây gây sự với nàng.
“Nương nương, có gặp hay không?” Nguyệt Mi cung kính hỏi.
“Để cho nàng vào đi!” Liễu Nha suy nghĩ một chút liền gật đầu để nàng vào.
Nhìn Xa Nguyệt đang bước bào điện, một thân áo tím, khoác áo lụa mỏng, ánh mắt câu tình, lúc Hoàng thượng cưng chiều nàng ta, làm cho nàng ta làm việc gì cũng vênh mặt hất hàm sai khiến người khác làm việc.
Xa Nguyệt đứng trước cửa điện, không đi vào bên trong, mà chỉ đứng xa xa nhìn Liễu Nha, còn nói chuyền cười khẽ với cung nữ bên cạnh, trông Liễu Nha lúc này giống như con khỉ trong vườn thú.
“Này, nếu ngươi đã muốn nói gì thì vào đây nói, đứng ở đấy làm cái gì?” Liễu Nha bị bộ dáng của nàng ta làm khiến cho cả người không thoải mái, không kiên nhẫn đứng lên cao giọng nói.
“Ngưng Hương cư này ta đâu dám vào, không giống người có mệnh cứng rắn, từ trong khu rừng hắc ám đi ra mà vẫn vui vẻ như vậy, nhìn sắc mặt Thanh phi muôi muội mới biết lời đồn trong cung là không thể tin, nếu muội không có việc gì, tỷ tỷ đành phải về vậy!” Nàng vừa nói, bàn tay trắng nõn đặt lên tay cung nữ, xoay người ra ngoài, ánh mắt có chút thất vọng.
“Nàng ta vừa nói cái gì?” Liễu Nha ngẩn ra, không hiểu bên trong hồ lô Xa Nguyệt chứa cái gì.
“Vâng… đúng vậy!” Nguyệt Mi ở bên cạnh cúi đầu, ấp a ấp úng mở miệng.
“Khốn kiếp!” Liễu Nha không nhịn được mà văng tục.
“Nương nương!” Nguyệt Hà kinh ngạc nhìn nàng.
“Nguyệt Hà, ngươi nói xem, khu rừng hắc ám là nơi như thế nào?” Liễu Nha không phục hỏi Nguyệt Hà.
Nguyệt Hà ngẩn ra, nghe thấy bốn chữ đó, vội vàng đóng cửa phòng, vẻ mặt lén lén lút lút.
“Nương nương, ngài không nên nói lung tung, nếu bị người cố ý nghe được…” Nguyệt Mi cẩn thận nhắc nhở.
“Ta sợ cái gì, ta từ trong đó đi ra ngoài, còn sợ cái gì nữa!” Liễu Nha nhướng mày, nhìn vẻ mặt lén lút của họ, trong lòng càng thêm tò mò.
“Ôi, bà cô nhỏ của ta, ngài đừng kêu lên, ngài không biết, nếu ở Lưu ly cung nhắc đến bốn chữ này sẽ phải chết đấy!” Nguyệt Hà vộ vàng tiến lên, muốn che miệng Liễu Nha, lại nhớ đến nàng ta là chủ tử, cũng không dám làm càn, đành quỳ trên mặt đất.
“Tại sao?” Liễu Nha không hiểu, vì sao trong Hoàng cung này có nhiều cấm kỵ như vậy.
“…” Nguyệt Hà thấp thỏm, cắn môi, nửa quỳ trước mặt Liễu Nha, “Chủ tử, nô tỳ là nghe Ngư ma ma nói, trong khu rừng đó từng có một cung nữ treo cổ chết, nàng ta từng là cung nữ bên cạnh Thái hậu, có quan hệ rất tốt với Ngư ma ma, nhưng không biết phạm vào lỗi gì, đột nhiên bị Thái hậu giam vào ngục thất, sau đó bị treo cổ trong rừng, từ đó về sau, hàng năm đều nghe được tiếng hát bên trong, thị vệ mấy lần lục soát nhưng không thấy bóng dáng, lời đồn…”
“Nghe nói, cung nữ kia không cẩn thận đẩy Thái hậu…” Nguyệt Mi vừa mở miệng thì bị Nguyệt Hà lạnh lùng cắt đứt,”Nguyệt Mi, ngươi vừa tới, không biết gì thì im miệng!” Khuôn mặt đó như đang giấu giếm điều gì.
Liễu Nha không lên tiếng, thấy bọn họ không muốn nói cũng không miễn cưỡng, nhưng mà tiếng hát cùng với đám sương mù dày đặc, nàng đúng là nhìn thấy, hơn nữa… Nàng nhìn sang tờ giấy mới viết, tiếng hát kia không phải là những chữ kia hay sao?
“Nguyệt Hà, ngươi đi hỏi Hoàng thượng, có cho phép ta xuất cung không?” Nàng nói xong liền ngồi trước bàn trang điểm, để cho Nguyệt Mi sửa sang dung mạo, một lát sau Nguyệt Hà quay lại bảo Hoàng thượng đã ra lệnh hủy bỏ lệnh cấm với nàng.
Liễu Nha vừa nghe, lập tức đứng dậy, “Nguyệt Mi, Nguyệt Hà, đỡ ta, chúng ta đi dạo trong cung một vòng, cảnh tỉnh những người nhớ thương ta, không cần các nàng tự mình đến trước cửa nhìn, ta sẽ tự mình đứng trước mặt bọn họ, nói cho các nàng biết, ta đang sống rất tốt!”
Hai nàng liếc nhau, không còn cách nào khác chỉ có thể đỡ Liễu Nha ra khỏi Ngưng Hương cư.
Vừa ra khỏi cửa nách Ngưng Hương cư, Liễu Nha muốn đi đường đến cái hồ hình thoi, trong đầu đột nhiên nhớ tới lời nói của Tiền Dung.
Thái hậu từng ở Ngưng hương cư, hơn nữa còn xảy ra chuyện, không biết là chuyện gì?
Không lẽ Ngưng Hương cư giống như lời Tiền Dung nói, là bị nguyền rủa, người sống trong đó sẽ không sống được bao lâu?