Bên trong Ngọc Hoa cung, Ngọc Triệt tâm phiền ý loạn ngồi đánh đàn, khúc nhạc không ra giai điệu làm cho các cung nữ phải chịu khổ.
“Được rồi!” Tiên Vu tiến lên, đè hai bàn tay cô gái, đưa mắt nhìn nàng ta: “Chúng ta còn có cơ hội khác mà!”
“Cơ hội? Hôm qua chính là cơ hội tốt nhất, nhưng không nghĩ tới thủ vệ Thanh Huy viên lại canh giữ nghiêm ngặt như vậy, ngay cả Thái hậu cũng tự mình chờ ở bên ngoài!” Ngọc Triệt ảo não, dây đàn bị đứt, sợi dây sắc bén làm ngón tay nàng bị thương nhưng nàng vẫn không nhúc nhích.
Tiên Vu đau lòng kêu lên một tiếng, ngậm ngón tay cô gái vào miệng. Một lúc sau, hắn từ từ phun ra, lấy thuốc mỡ, khăn lụa, băng bó cẩn thận cho cô gái.
“Chằng lẽ ngươi không thấy kỳ lạ sao? Tại sao phải kinh động tới Thái hậu, ngươi còn cho rằng Huyết chú đó là truyền thuyết hay sao?” Băng bó xong, đột nhiên hắn ngước mắt nhìn nàng.
Cô gái im lặng, chỉ nhìn chằm chằm về phía chân trời.
Huyết chú? Kim Lang? Chẳng lẽ nó thật sự tồn tại? Như vậy Kim Nhật đâu?
Bên trong tẩm điện, dưới ánh nến, nam tử mặc bộ quần áo xanh đen, mái tóc vàng buộc sau gáy, dáng người cao ngất, kiêu ngạo như con chim ưng đơn độc, lại giống như một con sói hung ác, ánh mắt xanh đen hẹp dài, không chớp mắt nhìn cô gái đang hôn mê ở trên giường.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, màn che nhẹ nhàng lay động, không khí ẩm thấp quanh quẩn bên trong tẩm điện, nam tử ngồi một lúc bèn đứng dậy, tự mình đóng cửa sổ lại cho cô gái.
“Hoàng thượng, thuốc đã chuẩn bị tốt!” Bên ngoài thiên điện có cung nữ đi vào, cung kính bưng một cái khay, trên đó có một bát thuốc đang bốc hơi nóng.
Nam tử quay đầu nhìn lại, lạnh lùng nhận lấy cái chén, đi lại phía cô gái đang nằm trên giường, bên trong con mắt hiện lên vẻ dịu dàng hiếm thấy, làm cho ngũ quan của nam tử càng thêm quyến rũ mê người, cung nữ quỳ trên mặt đất nhìn đến ngây người, bưng khay, một chân quỳ dưới đất thật lâu không động đậy.
Một tia lạnh lùng xẹt qua ánh mắt nam tử, hắn thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nhìn vẻ si mê của cung nữ, đột nhiên cười đến mê hoặc lòng người: “Trẫm có đẹp trai không?”
Cung nữ kinh ngạc nhìn nam tử, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, muốn dời mắt, nhưng thân thể lại không nghe nàng sai sử.
Nam tử từ từ đứng dậy, đặt chiếc trâm vào chén thuốc đặt trên khay trà, ánh mắt nhíu lại, ngón tay ngoắc ngoắc cung nữ.
Cung nữ càng đỏ mặt hơn, không kìm được mà đưa người tiến lên phía trước, hai mắt nhìn thẳng vào nam tử.
Một giây kế tiếp, nam tử cười một nụ cười mê hoặc, bàn tay gắt gao nắm chặt cổ cung nữ, cung nữ chưa kịp giãy giụa chỉ nghe thấy rắc một tiếng, vang lên bên trong tẩm điện.
Cô gái giống như chiếc lá bay trong gió rơi xuống, nam tử mím môi cười một tiếng, đôi mắt xanh đen thoáng qua một tia khát máu, dời mắt, bưng bắt thuốc trên bàn trà nhỏ, giống như không có chuyện gì, đỡ cô gái ngồi dậy.
Vào lúc bàn tay nam tử chạm vào cô gái, cả người hoàn toàn chấn động, ánh mắt khát máu lóe ra, giống như suy nghĩ điều gì, đưa mắt nhìn cung nữ chết đang nằm trên mặt đất, ánh mắt thoáng qua chút tự trách.
Hắn xoay người muốn gọi thị vệ nhưng không nghĩ cô gái nằm trên giường đột nhiên động đậy, thân thể nam nhân cứng đờ.
“Nước…” Liễu Nha tỉnh dậy, đầu có chút nóng, hỗn loạn, mở mắt nhìn thấy Kim Minh đang ôm mình, mấp máy đôi môi khô nứt nẻ, nhỏ giọng.
Kim Minh giống như muốn che giấu điều gì, hắn xoay người che tầm mắt Liễu Nha, âm thanh phát ra một cách khó khăn: “Dậy uống thuốc đi!”
Giọng nói khàn khàn hấp dẫn, giống như giai điệu phát ra từ đàn. Liễu Nha gật đầu, nhìn vẻ dịu dàng của Kim Minh, trên mặt có chút nóng, cúi đầu uống thuốc, nhưng thuốc quá đắng, mới uống vài hớp đã đẩy ra.
“Không uống nữa, thật là đắng!” Nàng lắc đầu một cái, đưa mắt nhìn Kim Minh, sự việc đêm qua để cho nàng hiểu rõ lòng mình, nên khi nhìn thấy Kim Minh nàng cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ.
“Uống chút nữa đi, hôm qua ngươi vì ta mà bị cảm lạnh…” Kim Minh hiếm khi kiên nhẫn, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng, giống như đang dỗ một đứa trẻ.
“Hôm qua?” Đôi mắt nàng mở to, nắm chặt cánh tay nam tử, sợ sệt nhìn hắn: “Ngươi biết được mọi chuyện sao?”
Nàng giống như hét lên.
“Ừ, ta biết, ta không nghĩ ngươi vì ta mà làm nhiều việc như vậy!” Kim Minh nhỏ giọng, nắm chặt bàn tay nàng.
“Ngươi biết chuyện gì?” Liễu Nha nhổm dậy, vội vàng nắm chặt áo Kim Minh, dùng hết sức lực làm cho mặt Kim Minh đỏ lên.
“Ngày hôm qua ngươi cùng Kim Huy đi tìm Kim Nhật, ngày hôm qua là ngày Kim Nhật biến hình, không biết vì sao ta lại ngủ mất….” Hắn bất động thanh sắc mở bàn tay Liễu Nha, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, ánh mắt sắc bén nhìn vào thi thể cung nữ.
“Kim Huy nói với ngươi như vậy?” Liễu Nha kinh ngạc nhìn Kim Minh, lý do thật hay.
“Ừ!” Kim Minh gật đầu, đặt chén thuốc vào trong khay trà, thân thể chuyển động che khuất tầm nhìn của nàng.
Nam tử đột nhiên lại gần làm cho Liễu Nha không kịp thích ứng, nàng dựa vào giường, Kim Minh ngồi trên giường, cánh tay mập mờ đặt lên bả vai nàng, hô hấp dồn dập.
Trên mặt đất là một cô gái tự tay mình giết, nếu để cho nàng biết…Không biết từ khi nào hắn để ý tới cảm nhận của cô gái trong ngực.
“Ngươi…cách xa ta một chút…”Hơi thở nam tử thổi lên mặt, Liễu Nha mở miệng kêu lên.
Nam tử ngẩn ra, không có tâm tình trêu đùa cùng nàng, mà chỉ ôm chặt lấy nàng.
Liễu Nha cảm thấy thất vọng, nhưng thuốc vừa mới uống, giống như có tác dụng an thần, đầu mơ hồ, không để ý tới Kim Minh bên cạnh, mí mắt nặng nề, một lúc liền tiến vào mộng đẹp.
Cảm thấy cô gái trong ngực đã ngủ say, Kim Minh lặng lẽ xuống giường, lạnh lùng phân phó thị vệ đem thi thể cung nữ lôi ra ngoài, sau đó buồn bã ngồi dưới ánh nến, lo lắng nhìn hai bàn tay của mình.
Tại sao hắn lại giết cung nữ đó, hắn không muốn nhưng có một loại sức mạnh khống chế muốn hắn giết. Là cái gì? Rốt cuộc là cái gì? Hắn lẩm bẩm mở miệng, đưa mắt nhìn Liễu Nha đang ngủ say, ánh mắt lạnh lùng không hiểu vì sao nhanh chóng trở nên dịu dàng.
Không biết cửa bị gió thổi mở ra lúc nào, tẩm điện ẩm ướt, Liễu Nha đá chăn nhất thời bị tỉnh.
Nàng từ từ mở mắt, ánh đèn bị tắt cả phòng đen tối, nàng sờ sờ bên cạnh, lành lạnh, không nhìn thấy Kim Minh, trong lòng trống rỗng, nàng ngồi dậy gọi a Hà, nhưng mãi không có người trả lời.
Nàng khoác áo, đốt nến lên, đi đóng cửa. Đã qua nửa đêm, Ngưng Hương cư chìm trong bóng tối không có một bóng người, ngồi trên giường, định tiếp tục đi ngủ, lại nhớ tới cuốn da dê, cơn buồn ngủ không còn, lập tức tiến lên mở tủ quần áo, lấy cuốn da dê dưới đáy tủ, từ từ nghiên cứu.
Vô Nhai, Mặc Kỳ… ngón tay nhẹ nhàng chỉ trên cuốn da dê, giấc mộng đêm đó, dáng vẻ Vô Nha rõ ràng là hợp thể của Kim Minh và Kim Nhật, mà nàng là Mặc Kỳ? Nàng lắc đầu một cái, chỉ là mộng mà thôi, nhất định là do nàng suy nghĩ quá nhiều. Nàng tiếp tục nhìn xuống dưới.
Cuốn thứ sáu – Yêu nghiệt
“Yêu nghiệt?” Liễu Nha ngẩn ra.
Kim Lang vương tám trăm năm trước, Săn lang tộc cùng Lang tộc kết thân, Kim Lang vương Kim Dục lập nên vương triều đầu tiên, sau khi lên ngôi liền tuyên bố tiêu diệt Săn Lang tộc, trong khoảng thời gian ngắn, cả thảo nguyên chìm trong gió tanh mưa máu, mấy ngày ngắn ngủi, Săn Lang tộc lui khỏi thảo nguyên, không để lại dấu vết, nhưng mà Kim Lang vương triều lại sống hòa bình cùng với đàn sói.
Khi ngôi sao dịch chuyển, vào lúc trăng tròn, tiếng sói cất lên, phi tử khóc ròng, tâm trí Liễu Nha bị câu nói này hấp dẫn, ngón tay trắng nõn di chuyển, ánh mắt nặng nề.
Cuốn da cừu nói, lần đầu tiên Kim Lang vương biến thân, đã giết chết mấy ngàn mạng sống của Săn Lang tộc, sau lần đó, mỗi đêm trăng tròn, Kim Lang biến thân, phải có máu của cô gái để khống chế Kim Lang.
Máu của cô gái? Liễu Nha lẩm bẩm, rơi vào trầm tư, nói cách khác, nếu như hôm qua không phải nàng ở tẩm cung, đổi lại là cô gái khác, sẽ chết ngay tại chỗ?
Thân thể không nhịn được mà run rẩy, vội vàng nhìn xuống phía dưới cuốn sách, đột nhiên bóng dáng xuất hiện cướp đi cuốn da dê.
“Ngươi?” Liễu Nha ngước mắt, mắt đen tóc tím, chính là bộ dạng đêm qua của Kim Nhật.
“…” Từ khi biết Kim Minh và Kim Nhật là nhất thể, cho nên nàng không biết phải đối mặt với hắn như thế nào, môi giật giật, chỉ biết nhìn cuốn da dê trên tay hắn: “Ngươi mau trả lại cho ta!”
“Đây là cái gì?” Chút nghịch ngợm hiện lên, hắn đưa mắt nhìn một cái, ánh mắt nghiêm trọng.
“Ai đưa cho ngươi cuốn sách này?” Hắn nhỏ giọng mở miệng, ẩn chứa sự tức giận ngút trời.
“Là một người bạn cũ!” Liễu Nha ngẩn ra, không hiểu Kim Nhật vì sao tức giận.
“Bạn cũ?” Kim Nhật lạnh lùng mở miệng, giọng nói lạnh băng ngay cả Liễu Nha cũng phải giật mình, “Ngươi làm sao vậy?” Nàng đứng dậy, còn chưa đến gần hắn, hắn liền cầm cuốn da dê đặt trên ngọn nến, lập tức ánh lửa hồng hiện lên trong mắt Liễu Nha.
“Không thể!” Liễu Nha muốn nhào tới giật lại, Kim Nhật né tránh, cuốn da dê phút chốc hóa thành tro bụi.
“Ngươi…” Liễu Nha tức giận, không biết vì sao hắn lại làm như vậy, đang tức giận lại không nghĩ tới Kim Nhật chuyển mắt, ánh mắt đáng thương nói: “Nha Nha…” Hắn nhẹ giọng kêu lên, liền nhào vào ngực nàng, giống như con mèo nhỏ.
“…” Đột nhiên bị ôm, lời nói trách cứ không kịp bật ra khỏi cổ họng.
“Tại sao lại làm như vậy?” Một lúc sau, nàng nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, nhẹ nhàng hỏi.
Tại sao lại muốn thiêu hủy cuốn da dê của nàng, chẳng lẽ Kim Nhật cũng muốn Kim Minh biến mất?
“Nha Nha là của một mình ta, ta sẽ không cho phép kẻ nào giành với ta!” Kim Nhật từ trong ngực nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy dục vọng. Hắn nhìn nàng: “Nếu Kim Minh muốn dành Nha Nha với ta, ta sẽ để cho hắn vĩnh viễn không thể tỉnh lại!”
Rũ mắt, giọng nói ngoan độc, Liễu Nha giật mình, không biết từ khi nào Kim Nhật lương thiện cũng có lúc nói những lời độc ác như vậy.
“Ý của ngươi là mấy ngày trước Kim Minh ngủ mãi không tỉnh là bởi vì ngươi?” Liễu Nha kinh ngạc mở lời.
“Ừ, hắn muốn xâm phạm ngươi, ta để cho hắn mãi không thể tỉnh dậy!” Kim Nhật chu mỏ với vẻ không vui, nhỏ giọng nói.
Chỉ tại sức mạnh của hắn không đủ để cho Kim Minh vĩnh viễn bất tỉnh mà thôi.
Ánh nến chiếu xuống, ánh mắt Kim Nhật linh động, hiện lên sự ấm áp, vẫn làm nũng như cũ, nhưng không biết vì sao trong lòng Liễu Nha lạnh như băng, không giống như cũ.
“Nha Nha, ngươi nói gì được không?” Hắn tiến lên, nhẹ nhàng nắm tay nàng, nháy mắt làm nũng, hai tròng mắt ngăm đen như dò xét nàng.
Giống như có một cỗ ma lực đánh vào người nàng, nàng mơ hồ gật đàu, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu: “Được… a không!” Nàng xoay người, nắm chặt tay hắn: “Hắn là ca ca của ngươi, tại sao ngươi…”
“Hắn không phải là ca ca của ta, ngươi không cần gạt ta, ta đều biết hết!” Kim Nhật không vui hất bàn tay nàng ra, nhìn ánh nến chập chờn trả lời.
“Ngươi biết?” Liễu Nha ngẩn ra, hắn biết được gì?
“Nha Nha, ta không phải là Kim Minh, ta là Tiểu Nhật, Kim Minh không biết đến sự tồn tại của ta nhưng ta biết sự tồn tại của hắn, hắn làm gì ta đều biết hết!” Hắn cười nhẹ, “Ta chỉ không muốn tranh đoạt với hắn mà thôi, nếu ta muốn, hắn không phải là đối thủ của ta!”
Hắn cười nhẹ nhàng như thế làm cho Liễu Nha cảm nhận được từng đợt lạnh lẽo.
“Ngươi …là tiểu Nhật mà, thì ra ngươi là…” Liễu Nha kinh ngạc không nói nên lời, không biết diễn tả sự khiếp sợ của mình như thế nào.
“Nha Nha!” Hắn xoay người nhìn nàng, mở miệng nói: “Nha Nha là của ta, đây là chuyện mãi mãi không thay đổi! Giang sơn, mỹ nhân, thậm chí là ánh mặt trời ta có thể không cần nhưng Nha Nha ta không thể cho hắn!”
Hắn vừa nói vừa đứng lên mở cửa phòng, nhất thời một làn gió lạnh xen lần không khí ẩm ướt lọt vào tẩm cung.
“Nha Nha, ta cho ngươi xem một Kim Minh chân thật, ngươi thấy được nó, còn muốn ở cùng hắn sao?” Hắn nhẹ giọng, đưa tay chỉ ra ngoài cửa.
“Cái gì?” Liễu Nha không hiểu, tiến lên, mới nhìn một cái không nhịn được mà nôn ọe một trận.
Là a Hà, sắc mặt tái nhợt giống như một con búp bê bị vỡ tan, khóe môi còn có một chút máu, trên cổ có dấu tay rõ ràng, là bị bóp chết.
(Đây là lý do mà sau này tên của nô tỳ hầu hạ Nha Nha khác, vì a Hà đã chết, người khác đến thế, có bạn đã thắc mắc sao tên nô tỳ của Nha Nha lại bị đổi)
“Đây là do Kim Minh làm” Kim Nhật xoay người tiến lại vỗ lưng Liễu Nha đang không ngừng nôn ọe.
“Không, không phải như vậy!” Liễu Nha lắc đầu, không tin.
“Là hắn!” Kim Nhật nhắc lại lần nữa.
“Không… không phải như vậy!” Nhìn lại a Hà, nàng nắm chặt cửa, những đốt ngón tay trắng bệch, khuôn mặt tươi cười xinh đẹp không còn một tia huyết sắc, trong nháy mắt, nước mắt ngưng tụ nơi hốc mắt, suýt chút nữa rơi xuống.
Kim Nhật xoay người, đôi mắt đen nháy như ánh sao ban đêm, lóe ra thần thái khác thường, hắn từ từ giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, không do dự cúi đầu, môi mỏng hung hăng che miệng nàng mang theo theo hơi thở đàn hương trong miệng.
“Nha Nha, ngươi là của ta!” Hắn nhấn mạnh, hôn sâu, đôi môi nóng bỏng chạm vào môi nàng đang lạnh như băng.
Hắn muốn để cho nàng vĩnh viễn nhớ được, nàng là của hắn, hắn muốn nàng đều tràn ngập hơi thở của hắn.
Đột nhiên hắn ôm nàng, hôn, từ từ đi về phía giường, không đợi nàng cự tuyệt, thân thể nàng đã nằm trên giường, thân thể to lớn của hắn áp xuống, vây quanh nàng, trong tẩm cung đều tràn ngập hơi thở của hắn, nóng rực.
“Không…” Liễu Nha nhỏ giọng, không thể phân biệt được cảm xúc, nàng không biết phải làm gì, không biết Kim Nhật đang làm gì, nàng nghĩ nàng không nên tiếp tục.
“Nha Nha…” Tên của nàng bật ra từ đôi môi đỏ mọng của hắn mở ra, không khí mập mờ, nàng mơ mơ màng màng, để cho cánh tay nam tử ôm eo nàng.
Hôm nay nàng chỉ mặc một cái áo lót, khoác thêm một tầng áo khoác mỏng, áo bên hông bị gạt ra…nàng lắc đầu một cái, tránh thoát nụ hôn của nam tử, từ trong đáy lòng muốn cự tuyệt.
Bàn tay nam tử dừng lại bên hông của nàng, con mắt thâm trầm, lộ ra ánh sáng thần bí, áp bức.
Liễu Nha nhìn hắn, đột nhiên có cảm giác xa lạ, giống như hắn không phải là Kim Nhật mà nàng quen biết.
“Ngươi buông ta ra!” Liễu Nha giãy giụa, giận dữ: “Ta không thích ngươi như vậy!”
Nam tử sửng sốt, bình tĩnh nhìn khuôn mặt đầy tức giận của cô gái, im lặng không lên tiếng, như đang suy nghĩ.
Bốn phía lâm vào tình trạng yên tĩnh, Liễu Nha nhìn ánh mắt quỷ dị của hắn, giọng nói mềm nhũn: “Trước khi ta xác định có thích ngươi hay không, ta không muốn…”
Lời nói của Liễu Nha khiến cho ánh mắt của nam tử chợt lóe, ánh mắt thoáng qua chút bi thương, ôm lấy nàng, nhẹ giọng: “Ta sợ không kịp nữa, không kịp chờ ngươi làm rõ tâm tư của mình, ngươi đã bị… Trừ khi ngươi đáp ứng ta một điều kiện!” Hắn buông Liễu Nha, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.
“Điều kiện gì?”
“Cái này là một trăm ngày say, ngươi đặt trong thức ăn của hắn, chỉ cần hắn ăn, sẽ ngủ mê man một trăm ngày, như vậy hắn sẽ không thể giết hại sinh linh. Đến tối ta sẽ tự tỉnh lại!” Kim Nhật nói xong, đặt một viên thuốc vào trong tay nàng.
“…” Liễu Nha ngẩn ra, trăm ngày say? Kim Nhật là Kim Lang, tại sao lại muốn giết Kim Minh.
Nàng thật sự rất hiếu kỳ!
“Ta chỉ có năng lực khống chế hắn một hai ngày mà thôi, hắn sẽ nghi ngờ, sẽ phản công, chỉ có cái này, hắn sẽ hoàn toàn hôn mê!” Hắn chớp mắt, đôi mắt đen trắng rõ ràng, đáng yêu vô cùng, nhanh chóng che mất vẻ lạnh lùng quỷ quyệt trong mắt.
Liễu Nha do dự cầm lấy, “Chỉ khi hắn ngủ ngươi mới có thể ra ngoài hay sao?”
“Ừ, cho nên Nha Nha, ngươi phải giúp ta, sự tồn tại của ngươi là sự tồn tại của ta!” Hắn cúi người, nhẹ giọng nói.
Sự sợ hãi từ trong lòng dâng lên, Liễu Nha nhìn nam tử xa lạ này, từ từ gật đầu một cái.
“Là Nha Nha tốt nhất!” Hắn vui vẻ, ánh mắt sáng lên, nhẹ nhàng hôn lên cái trán của nàng.
Nụ hôn vừa rơi xuống, mang theo đôi môi nóng rực, nhưng lòng nàng lại lạnh băng.
Thi thể a Hà bị thị vệ mang đi, Tiền Dung kìm nén bi thương, núp ở trong góc, hai vai rung rung.
“Ngươi muốn khóc thì khóc đi!” Khuôn mặt tái nhợt của nàng ngồi trên giường nhỏ, nhẹ giọng nói.
Một lúc sau, tiếng nức nở vang lên từ miệng cô gái, hai vai rung lên, cắn chặt môi.
“Khóc đủ rồi thì coi như không có chuyện gì xảy ra!” Liễu Nha nhìn nàng, thở phào một cái.
“Nương nương, Tiền Dung sợ… Tối qua a Hà còn tốt, nói là đi mang thuốc cho ngài, rồi sẽ dạy cho nô tỳ thêu uyên ương, nhưng sáng sơm tỉnh dậy, nàng đã chết…Nương nương, người nói Ngưng Hương cư có phải bị nguyền rủa hay không, nô tỳ nghe nói, những chủ tử sống ở đây đều không quá ba tháng. Thái tử phi nương nương, đến cả Thái hậu nương nương ở nơi này nửa tháng cũng thiếu chút nữa… Kana và Mina mặc dù không chết nhưng cũng mất nửa cái mạng, hiện tại a Hà chết, ngài có phải hay không…” Tiền Dung vừa nói, cả người run rẩy.
“Ngu ngốc nói mê sảng cái gì vậy, cẩn thận họa từ miệng mà ra!” Liễu Nha còn không mở miệng, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa, nàng ngước mắt nhìn, là Ngư ma ma của Lưu ly cung, mang theo hai cung nữ đi tới.
“Tiền Dung, ngươi đi ra đi, phạt ngươi một tháng không cho phép ra khỏi đây, nương nương sẽ do Nguyệt Mi, Nguyệt Hà hầu hạ!” Ngư ma ma lớn tiếng, giống như chủ tử của Ngưng Hương cư.
“Vâng, vâng!” Tiền Dung bị nàng quát, lau sạch nước mắt đứng dậy, nàng như vậy càng làm cho Liễu Nha không vui.
“Ngư ma ma, đây là tẩm cung của ta!” Tiền dung ở trong phòng kín cứu nàng, nàng không thể để cho người khác khi dễ người của nàng như vậy.
“Nương nương trở về đi, đây là ý chỉ của Thái hậu, nghe nói thiếp thân tỳ nữ bệnh nặng mà chết, sợ một mình Tiền Dung không phục vụ tốt cho ngài, đặc biệt phân phó hai nô tỳ thông minh tới hầu hạ, nương nương đừng giận!” Nàng nói xong, để cho Nguyệt Mi, Nguyệt Hà tiến lên hành lễ.
“Nguyệt Mi, Nguyệt Hà tham kiến nương nương!” Hai người quỳ trên mặt đất, mặt mày nhìn thấy đã biết thông minh, Liễu Nha suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, coi như đồng ý.
“Nương nương nghỉ ngơi cho tốt, đây là linh chi nàng năm của nước láng giềng tiến cống, dùng để bồi bổ thân thể. Nô tỳ không quấy rầy nương nương nghỉ ngơi, nô tỳ cáo lui!” Ngư ma ma vừa nói, hung hăng nhìn Tiền Dung một cái, cung kính hành lễ.
“Thay ta cám ơn Thái hậu!”” Liễu Nha nhìn linh chi nàng năm, biết rõ Thái hậu đang lấy lòng nàng, nhưng vì sao như vậy? Chẳng lẽ liên quan đến chuyện đêm đó sao?
Nàng đưa mắt nhìn hai cung nữ đang quỳ trên mặt đất, phất tay ý bảo hai người đứng lên, sau đó ngồi trên giường đợi Kim Minh, nhưng đợi một ngày, không biết vì sao Kim Minh không chịu xuất hiện.
Duẫn Thiên cung, Kim Minh híp mắt tựa vào Long ỷ, hai tay xoa xoa đầy bất an.
“Mạc Thương…” Hắn nhẹ giọng gọi, một thị vệ trẻ tuổi tiến lên, cung kính mở miệng: “Hoàng thượng ngài quên rồi sao, Mạc tướng quân đang trông coi Thiên điện, nơi này là tiểu nhân trông coi, tiểu nhân gọi là Mạc Tang!”
“Mạc Tang?” Kim Minh ngẩn ra, giống như bừng tỉnh đại ngộ.
Đúng vậy, Mạc Thương đã bị hắn điều đến Thiên điện, Mạc Tang cũng là từ tổ chức phái đến.
“Hoàng thượng có phân phó gì không?” Mạc Tang cung kính mở miệng.
“Không có…” Kim Minh nhẹ nhàng phất tay, mệt mỏi xoa xoa trán. Không biết vì sao, gần đây hắn luôn tức giận, nhưng mà hắn sợ khi mình ngủ đi vĩnh viễn sẽ không tỉnh dậy.
Hắn cười giễu, không biết suy nghĩ đó từ đâu mà đến.
Hắn đứng trước cửa sổ, nơi này rõ ràng là nóc Ngưng Hương cư, hắn rất hy vọng đi gặp Liễu Nha một cái, nhưng hắn biết hắn không thể. Tối qua tên thị vệ kia thật đáng chết, hắn đã ra lệnh dẫn thi thể a Hà đi, nhưng không nghĩ thi thể đó lại xuất hiện ở Ngưng Hương cư, nếu như để nàng biết được… Hắn không dám nghĩ tới, nhớ lại khi giết a Hà, giống như trong nháy mắt, trong đầu hắn trống rỗng.
Tại sao? Hắn nhẹ nhàng day day trán.
Màn đêm buông xuống, Liễu Nha đứng trước cửa Ngưng Hương cư. Nàng muốn hỏi Kim Minh, tại sao lại giết a Hà, rốt cuộc a Hà đã làm sai điều gì, nhưng nàng đã đợi không một ngày.
“Nương nương, nhanh vào phòng, cẩn thận lại cảm lạnh!” Nguyệt Mi ân cần phủ thêm áo choàng.
“Không sao, chỉ là quá buồn bực, ta sẽ vào sau!” Liễu Nha nhẹ giọng mở miệng, cảm ơn ý tốt của nàng ta, một mình cầm đèn lồng đi dạo quanh hồ hình thoi, mặt hồ yên tĩnh, gió chợt thổi qua, làn sóng lăn tăn, cùng với tâm trạng của Liễu Nha có chút tương phản.
Hiện tại không có cuốn da dê, nàng không biết đi đâu tìm Mặc Trạc, muốn tìm kiếm biện pháp để cả Kim Minh cùng Kim Nhật cùng tồn tại… Trong đầu hiện lên hình ảnh mười bức tranh, Liễu Nha đứng lên, vội vàng chạy đi, nếu có thể hiểu được ý nghĩa của mười bức họa, liền cởi được nguyền rủa ngàn năm nay.
Không biết có phải Kim Minh đã hủy bỏ lệnh giam lỏng đối với nàng hay không, một đường chạy ra khỏi Ngưng Hương cư không có ai ngăn cản, đi tới phòng tối, tiểu thái giám trong giữ cửa vừa thấy hình thêu Loan Phượng liền biết là nương nương trong cung, không dám ngăn cản, tiến lên cung kính hỏi: “Không biết đã muộn như thế này nương nương tới đây làm gì, có cần tiểu nhân dẫn đường hay không?”
Liễu Nha lắc đầu một cái, cảm ơn ý tốt của Tiểu thái giám, theo trí nhớ đi thẳng, qua mấy tòa viện nhỏ, liền đến hậu viện.
Càng về đêm, khí trời mấy ngày nay không tốt lắm, nặng nề như muốn mưa to.
Trong phòng tối đen như mực, không giống như có người ở, nhưng Liễu Nha vẫn lễ phép gõ cửa.
Tiếng gõ cửa cạch cạch vang lên trong màn đêm, làm cho người ta có chút sở hãi.
“Không trả lời ta liền vào nhé!” Liễu Nha vừa nói vừa từ từ đẩy cửa phòng, vừa bước vào đã ngửi phải mùi hôi tanh, để cho nàng không nhịn được mà che mũi.
Trong phòng tối đen, nàng để đèn lồng trước cửa, miễn cưỡng nhìn rõ bài trí bên trong, hình như không có ai ở qua.
Nàng nhẹ nhàng đóng cửa, hơi do dự nhìn chiếc giường nhỏ, dù đã đồng ý với Mặc Trạc không đi vào phòng tối, nhưng vì mười bức họa, nàng cắn răng tiến lên vén đệm trên giường.
Không ngờ, ván giường không thể mở, nhẹ nhàng gõ một cái, vang lên âm thanh bộp bộp.
Không lẽ nàng tìm sai phòng? Liễu Nha nghi hoặc chuyển mắt, bên ngoài cửa phòng thoáng qua một bóng trắng quỷ dị.