Chàng Sói Hấp Dẫn

Chương 47: Giết gà dọa khỉ




Trên nóc nhà, Kim Minh mặc đồ lót màu trắng, đó là vải tơ tằm thượng hạng trơn mịn, ống tay áo và trên cổ áo, dùng sợi tơ màu tím nhạt thêu hình rồng tinh xảo biểu lộ thân phận tôn quý, phía dưới là váy lụa màu tím nhạt, một đầu tóc vàng hoa lệ, nhẹ nhàng rủ xuống trên bả vai, che kín khuôn mặt tà mị của hắn, hình như gió vừa nhẹ nhàng thổi, tung bay dựng đứng lên, đẹp khiến người ta hoa mắt.

Chưởng quầy ôm quyền hành lễ thật sâu.

"Nói chuyện ngươi biết cho ta!" Nam nhân lạnh lùng mở miệng, gương mặt tuấn tú ngẩng lên, ánh trăng lành lạnh mờ tối hắt vào mặt của hắn.

"Chủ Thượng!" Âm thanh của chưởng quầy có chút nghiêm trọng, không phải là hắn ta không muốn nói, mà là. . . . . . Khi hắn muốn mở miệng, Kim Minh chợt lạnh lùng khoát tay ngăn hắn ta lại, "Thôi, còn là. . . . . ." Hắn không có nói thêm gì nữa, thay thế lời nói chỉ là một tiếng thở dài.

Gió thổi, tóc vàng tung bay, hắn nhẹ nhàng nheo mành mắt, trên mặt đột nhiên bao phủ lên một bi thương.

Hắn vẫn chưa có dũng khí đối mặt.

Trên mặt chưởng quầy cũng không kinh ngạc, giống như đã sớm ngờ tới, nhẹ nhàng cúi người lần nữa: "Chủ Thượng, thời điểm ngài muốn biết, Đồ Dã cũng tùy thời xin đợi!"

Giống như là cực kỳ mệt mỏi, Kim Minh nhẹ nhàng phất tay một cái ý bảo hắn ta đi xuống.

Đồ Dã hành lễ lần nữa, xoay người cáo từ. Trên nóc nhà to lớn chỉ chừa lại mình Kim Minh, gió lớn làm áo lót tơ tằm đánh trống reo hò, tóc vàng tung bay.

Trong phòng, Nhung Thiên kề môi ở bên tai Kim Huy, nhỏ giọng nhẹ tấu.

"Ta biết rồi, tiếp tục giám thị là được!" Trên mặt Kim Huy thoáng qua lo lắng. Vừa rồi ở dưới lầu, hắn ta phát hiện bước chân lướt nhẹ của chưởng quầy, không giống ông lão tầm thường, quả thế.

"Nhưng Vương gia, chẳng lẽ người không lo lắng. . . . . ." Nhung Thiên không có nói tiếp, chỉ thấy Kim Huy lạnh lùng sưng mặt lên: "Nhung Thiên, nhiệm vụ của chúng ta là giữ sự tồn tại của Kim Nhật, bây giờ không phải là lúc chọc giận hắn!"

Nhung Thiên giật mình, lập tức hạ mắt cúi đầu, nhẹ nhàng ứng một tiếng: "Dạ!"

"Còn nữa, về sau ít đi tìm Mạc Thương!"

"Dạ!"

"Đi xuống đi!"

"Dạ!"

Khi cửa phòng đóng lại, Kim Huy nằm sấp người ở trên cái bàn tròn.

Nếu hắn bất động, vậy thì hắn ta cũng sẽ không động, trận đánh này đến cuối cùng ai thắng ai thua tự nhiên sẽ thấy rõ ràng.

Thời điểm ngày hôm sau lên đường, hình như Kim Minh còn đang tức giận, trực tiếp ra cửa lên xe ngựa, Liễu Nha đành phải cắn răng ngồi ở càng xe lần nữa. Sau ba ngày, Kim Minh tựa như coi Liễu Nha như người tàng hình, ngay cả ánh mắt đều chưa từng dừng lại ở trên người của nàng, Liễu Nha bị đối xử lạnh nhạt đột nhiên cảm thấy tịch mịch.

Ngày tháng đột nhiên yên lặng trôi qua!

Khi kèn lệnh vang lên, Liễu Nha đột nhiên ý thức được, bọn họ đã trở lại Đô thành Kim Lang Vương triều, trên đường, trên phố chợ đầy người xem náo nhiệt, tốp năm tốp ba, rất chật chội, nhưng nơi thị vệ đi qua, dân chúng đều tự động nhường ra một con đường, đàng hoàng mà đứng, cũng không ồn ào.

Xe ngựa từ từ lướt qua đám người, Liễu Nha ngồi ở trên càng xe trở thành mục tiêu bị chú ý, những dân chúng kia khát vọng nhìn thấy Hoàng thượng một lần, tất cả đều dùng ánh mắt mê mang hoặc hâm mộ nhìn nàng.

Trong lòng Liễu Nha sinh ra một loại áp lực không có lý do. Lần đầu tiên, nàng cảm nhận được sức mạnh vương tộc, giống như nàng đột nhiên từ một kẻ không có tiếng tăm gì biến thành tiêu điểm, loại đối xử này ở hiện đại, có lẽ chỉ có những đại minh tinh mới có thể hưởng thụ!

Nhưng nàng lại không có mừng rỡ vì hưởng thụ loại đối xử này, lần đầu tiên, nàng cảm nhận thật vị trí của mình. Ở hoàng cung, nàng phi không tính là phi, thiếp không tính là thiếp, càng không phải là cung nữ tuyển tú tiến vào, nàng chỉ là thức ăn bị chọn vào cung chăn nuôi Kim Lang mà thôi, vốn đã sớm nên hương tiêu ngọc vẫn, nhưng trời xui đất khiến để cho nàng còn sống.

"Ken két!" Cửa son khẽ mở, xe ngựa của Hoàng thượng từ từ tiến đến trước cửa cung, thị vệ mở cửa lập tức tiến lên mời Liễu Nha xuống xe, có người dẫn nàng tiến vào cửa nhỏ bên trái.

Huyền Thiên Môn chỉ có một mình Hoàng thượng mới có thể đi qua!

Vào cửa son chính là con đường rộng rãi trải đầy đá xanh, xe ngựa của Kim Minh trực tiếp tiến vào, Liễu Nha thì được người ta dẫn đi qua hành lang cửa nhỏ vào hậu cung.

Núp ở góc cửa nhỏ chính là thái giám cung nữ thường ngày làm việc ở điện.

Khi lại một lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời, Liễu Nha đang giẫm chân ở trên đá xanh của hậu cung, Tố Mỹ Na và Tố Tạp Na đang chờ đợi.

"Thanh cô nương cực khổ rồi!" Hai người tiến lên đón lấy Liễu Nha từ trong tay thị vệ, hơi hành lễ, trực tiếp đi về phía trước, phương hướng cũng không phải Ngưng Hương cư.

Trên mặt hai người lại không hề có nụ cười, nặng nề dọa người.

"Chúng ta đang đi đâu?" Liễu Nha không hiểu nhìn hai người, có chút thân bất do kỷ, bước lên trước, ánh nắng ấm áp chiếu lên trên mặt nàng.

"Thanh cô nương, Thái hậu nương nương muốn gặp người!" Tố Tạp Na nặng nề mở miệng.

"Thái hậu nương nương?" Trái tim Liễu Nha đột nhiên lộp bộp, nàng khẽ cắn răng, đối với lần gặp mặt Thái hậu nương nương này, trong lòng đã hiểu mấy phần, lập tức không biến sắc, đi theo hai người tiến về phía đó.

Lưu ly Cung, nằm ở Tây viện hoàng cung, bạch vân thạch (khoáng vật) bao quanh tạo thành tường viện cao lớn, cửa chính màu son, bước vào là một bức tường phù điêu Phượng bay giữ nhà, bên trong viện lầu các như mây, hành lang liên miên, trên nóc nhà trải dài ánh sáng màu vàng trên ngói thủy tinh, mái hiên cuốn lên và bức tranh chạm khắc tinh mỹ, trái với Phi Lưu, thâm trầm vô cùng, cao quý cao nhã, nghiêm trang uy vũ.

Thái hậu triệu kiến Liễu Nha đến trong phòng khách sang trọng, thân thể mềm mại yêu kiều được vây quanh bởi áo gấm màu tím thường ngày, dù Thái hậu đã hơn 50 tuổi nhưng không hề già chút nào.

"Các ngươi đi xuống trước!" Nàng ta nhẹ nhàng phất tay một cái, trên mặt thậm chí có nụ cười còn dịu dàng như Kim Huy, không nghiêm túc nặng nề như lần gặp mặt đầu tiên.

Liễu Nha đứng ở trên sàn nhà trải thảm hoa, hai mắt sáng trong suốt đột nhiên nhíu lại, trên gương mặt nặn ra hai lúm đồng tiền đáng yêu: "Tham kiến Thái hậu nương nương!" Nàng từ từ cúi người xuống.

"Miễn lễ, nơi này cũng không có người ngoài, ngươi tùy ý là tốt rồi!" Thái hậu cười khẽ, vẻ âm trầm trong hai tròng mắt sáng chói lại làm cho trong lòng người ta không tự kìm hãm được sinh ra đề phòng.

"Tạ ơn Thái hậu nương nương!" Bởi vì vẻ âm trầm kia, Liễu Nha hạ tầm mắt, ngược lại không có thoải mái vừa rồi.

"Hôm nay tìm ngươi tới cũng không có gì, chỉ quan tâm đến cuộc sống thường ngày của Hoàng thượng thôi, mấy ngày nay, ngươi và Hoàng thượng sống chung lâu ngày, nhất định lần ra chút tính nết của hắn chứ?" Thái hậu ý thức được nàng lo lắng, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng, từ từ bưng tách trà trên bàn lên, nhẹ nhàng thổi khẽ.

"Hồi bẩm Thái hậu, cái này. . . . . ." Liễu Nha len lén liếc vẻ mặt Thái hậu, vào giờ khắc này, thậm chí có chút mê mang, không biết trong hồ lô của Thái hậu rốt cuộc bán thuốc gì, đang suy nghĩ có nên chủ động tỏ rõ thái độ của mình hay không, tuyên bố mình tuyệt đối sẽ không nói chuyện bí mật ra, lại đột nhiên nhìn thấy tay Thái hậu lật một cái, một ly trà nóng không có dấu hiệu nào toàn bộ tung tóe rơi trên cung phục.

"Ai da!" Thái hậu bị đau kêu lên sợ hãi, ngay sau đó thì có cung nữ đi vào, lập tức quỳ gối trước mặt Thái hậu, lấy khăn gấm trong ngực luống cuống tay chân lau, miệng nhỏ không ngừng cầu xin, "Thái hậu thứ tội, Thái hậu tha mạng!"

Nào biết sắc mặt Thái hậu tối sầm lại, một cước đá cung nữ lên trên đất, lạnh giọng nói: "Nô tài đáng chết, trà nóng như vậy, cố ý muốn làm ai gia bỏng chết sao? Người đâu, kéo ra ngoài đánh bốn mươi trượng, tái phát điều đến bạo thất hầu hạ, không có ai gia ra lệnh, đời này đừng mong trở ra!"

"Dạ!" Tùy tùng tiến lên, không để ý cung nữ kia kêu rên, kéo cung nữ ra ngoài giống như là kéo một con chó chết.

Liễu Nha lập tức sững sờ tại chỗ, không biết diễn ra dạng tiết mục gì, ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết thê lương của cung nữ này truyền tới, mà Thái hậu cười ôn hòa lại hạ tầm mắt xuống, trực tiếp thưởng thức tách trà mới, gương mặt cũng không vì tiếng kêu thảm thiết của cung nữ mà có bất kỳ biến hóa nào.

Liễu Nha lập tức cảm nhận được một loại bi ai, lạnh lùng và vô tình giống như là độc quyền với người ở trong hoàng cung, sinh mạng nằm trong tay người chức cao quyền quý, tựa như chuyện vặt, mặc cho người xem thường, chà đạp!

"Mới vừa nói đến đâu rồi nhỉ? Ngươi nói tiếp, đừng để một nô tài quấy rối nhã hứng của chúng ta!" Thái hậu nhẹ nhàng nhấp một hớp trà xanh, nhàn nhạt dò xét Liễu Nha một cái.

Liễu Nha khẽ cắn răng, quỳ gối trên mặt đất. "Hồi bẩm Thái hậu, mấy ngày nay, ăn uống và cuộc sống thường ngày của Hoàng thượng đều là Huy vương gia hầu hạ, tiểu nữ chỉ là một dân nữ, nào dám gần thân thể cao quý của Hoàng thượng!"

Thái hậu nhìn Liễu Nha một cái, đáy mắt nhanh chóng thoáng qua hài lòng.

"Mau dậy đi, hôm nay tuyên ngươi tới, chính là nói chuyện nhà, ngươi cũng không cần thận trọng như thế!"

Liễu Nha lại quỳ trên mặt đất không nhúc nhích. Nói chuyện nhà. . . . . . Nàng đột nhiên không tự chủ được co quắp khóe miệng, một ly trà nóng đã phải chịu bốn mươi trượng hình, nếu như nói bậy, đầu phải chuyển chỗ?

"Xem ngươi câu nệ kìa, đến đây, mau đứng dậy!" Thái hậu làm bộ muốn đứng lên, Liễu Nha vừa thấy, cũng không dám cố chấp nữa, vội vàng đứng người lên, đứng ở một bên theo quy định.

Kế tiếp quả thật là nói chuyện nhà, câu có câu không, cho đến khi mặt trời lặn về phía Tây, lúc này Thái hậu mới ân chuẩn cho Liễu Nha trở về.

Liễu Nha trở lại Ngưng Hương cư, câu nói đầu tiên là: "Tố Tạp Na, ngươi nói xem, bạo thất là chỗ nào?"

Tố Tạp Na vừa nghe, sắc mặt cũng thay đổi, thân thể run rẩy.

Bạo thất, từ đời Hán noi theo đặt ra tên này. Chức trách của nó là luyện tiêm nhiễm, lấy tàn khốc mà làm. Phụ nữ trong cung lây bệnh cho hoàng hậu, quý nhân là có tội, đều giam cầm ở đó, bởi vì cũng xưng bạo thất ngục. Bị thái giám và thị vệ nghiền ép, từ khi Kim Lang Vương triều xây dựng tới nay, không có ai sống ở trong bạo thất quá năm ngày.

Sững sờ ngồi ở trên giường, hình như Liễu Nha rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân Thái hậu tuyên nàng đi, giết gà dọa khỉ, muốn nàng câm miệng, chỉ là cung nữ đáng thương phải chịu thay nàng!