Chàng Sói Hấp Dẫn

Chương 38: Gần gũi




Sắc trời đã sáng, ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ chiếu vào, chiếu rọi lên hai người đang ôm nhau ngủ ở trên giường.

Hơi nhích thân thể, nhẹ nhàng mở mắt ra, lúc ánh mắt nam tử nhìn thấy nữ tử ngủ say trong ngực thì trong đôi mắt xanh biếc quỷ dị xưa nay chưa thấy bỗng trồi lên một vẻ dịu dàng, nhìn Liễu Nha làm say lòng người. Hắn giơ cánh tay, nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nữ tử, khóe môi bỗng nhếch lên.

Không biết vì sao trong lòng hắn đều sinh ra cảm giác muốn gần gũi đối với nữ tử này, muốn đến thật gần, dù chỉ ôm vào trong ngực không hề làm gì, lòng hắn sẽ trở nên thỏa mãn, không hề nóng nảy, hận đời nữa.

Ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng xẹt qua mũi nữ tử, thong thả rơi trên môi đỏ mọng mềm mại như anh đào, tròng mắt xanh u ám bỗng nhiên trở nên thâm thúy, tim như bị người ta lấp đầy những đám mây, đám mây nhẹ nhàng như bước chậm, không phân rõ trời cùng đất.

Hắn thật muốn tiếp tục như vậy, cứ thế vĩnh viễn ôm người trong ngực.

"Hắt xì!" Trong giấc mộng có chút hoa cỏ trêu chọc lỗ mũi Liễu Nha, nàng không kiên nhẫn đưa tay nhỏ bé ra gạt đi, sau đó hắt xì liên tục.

Ánh mắt nam tử bỗng chốc trở nên lạnh lùng tàn khốc, hắn dùng lực nắm lấy bàn tay nữ tử khẽ vỗ lên gương mặt tuấn tú của hắn.

"Ai da!" Liễu Nha bị đau, cả người lập tức trở nên tỉnh táo, con mắt đột nhiên mở to, đôi mắt buồn ngủ mông lung mở to chống lại đôi mắt xanh biếc lạnh lẽo.

". . . . . ." Vào thời khắc nhìn thấy đôi mắt hung ác của nam tử, phản ứng đầu tiên trong đầu Liễu Nha chính là, chẳng lẽ tối hôm qua nàng nằm mơ? Tại sao tỉnh lại, lại nằm trên một cái giường với Kim Minh?

Nàng hạ mắt, xiêm áo màu xanh mới đổi trên người nhắc nhở nàng tối hôm qua không chỉ đơn giản là một giấc mộng.

Nàng chắc chắn từng đi ra ngoài cùng Kim Nhật, nhưng mà. . . . . . Nàng nhẹ nhàng cắn môi, thấp thỏm không yên ngước mắt nhìn gương mặt tuấn tú âm trầm của nam tử, nghi vấn trong lòng lại tăng thêm mấy phần.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Kim Nhật đi đâu? Tại sao tỉnh lại lại nhìn thấy Kim Minh?

"Tối hôm qua ngủ có ngon không?" Kim Minh cười lạnh một tiếng, gương mặt tuấn tú tiến đến gần, hơi thở nóng bỏng phun trên mặt Liễu Nha, khiến nàng đang sững sờ bỗng hoảng hốt.

"Ngon" Nàng cúi đầu, lúc nhìn thấy trên người Kim Minh mặc áo màu tím thì sắc mặt chợt biến.

Tơ lụa sợi tổng hợp thượng hạng lúc này lại có vẻ nhăn nhúm, phía trên thậm chí có chút nước bùn bẩn thỉu.

Trong đầu đột nhiên hiện lên tình cảnh tối hôm qua Tiểu Nhật nhi cười hì hì chen chúc ngồi xuống bên cạnh nàng, nàng kinh ngạc há hốc mồm, một phỏng đoán tuyệt đối không thể nào xảy ra trong nháy mắt lóe lên trong đầu nàng.

Không, không thể nào, bọn họ rõ ràng là hai người! Một hồi gió nhẹ thổi qua bật bung cửa sổ, Liễu Nha lại rùng mình ớn lạnh không nguyên do, cả người đã nổi lên nổi da gà.

Kim Minh. . . . . . Kim Nhật. . . . . . Bọn họ có thể là một người sao?

"Tối hôm qua ngươi. . . . . ." Liễu Nha vừa muốn mở miệng, cửa phòng đột nhiên bị người gõ vang cộc cộc. "Hoàng huynh, là ta, ngươi đã tỉnh chưa?"

Âm thanh mềm mỏng là giọng Kim Huy. Lời nói của Liễu Nha đột nhiên bị cắt đứt.

Kim Minh chuyển con mắt, ánh mắt bỗng trở nên rét lạnh, hắn cầm lấy mặt nạ lạnh lùng đội lên trên mặt, xuống giường, hình như không có chú ý tới y phục khác thường, trực tiếp đi mở cửa: "Sao ngươi lại tới đây?" Tiếng nói của hắn lạnh lẽo, vả lại rõ ràng để lộ ra không vui.

Kim Huy mặc xiêm y mới hăm hở đứng ở nơi cửa phòng, cười nhẹ nhàng: "Ta nói rồi, trách nhiệm của ta chính là bảo vệ an toàn cho hoàng huynh, hoàng huynh rời đi, hoàng đệ dĩ nhiên phải xuất cung theo!" Hắn cười ha hả, hoàn toàn không thấy cặp mắt không vui của nam tử.

"Tin tức của ngươi ngược lại nhanh nhạy!" Kim Minh lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt như có như không nhẹ nhàng nghiêng mắt nhìn qua ngoài cửa phòng, nhưng mắt hắn rất nhanh tối sầm lại: "Mạc Thương đâu?"

"Hồi hoàng huynh, Mạc Thương bởi vì đi đường suốt đêm, lại gặp mưa to nên bị nhiễm phong hàn, ta tự tiện làm chủ, bảo hắn đi nghỉ ngơi, Nhung Thiên làm nhiệm vụ là được rồi!" Kim Huy thấy sắc mặt hắn khác thường, thần kinh lập tức căng thẳng, nhưng bên môi vẫn duy trì nụ cười ưu nhã.

Bên trong phòng Liễu Nha nhất thời kinh ngạc, hóa ra trên đường tới đây Kim Minh cũng gặp phải mưa to, y phục bị dầm ướt, thậm chí có bùn, đều chẳng có gì lạ sao? Nàng chuyển con mắt cười cười, đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của mình thật quái dị.

Kim Nhật đáng yêu đơn thuần như thế sao lại cùng Kim Minh ma mị là một người! Liễu Nha lắc đầu một cái, đứng dậy.

Nơi cửa phòng, Kim Minh cười nhạt một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo như cũ, "Ngươi thật biết thương cảm cho hạ nhân!" .

"Đa tạ hoàng huynh khích lệ." Kim Huy cười nhạt hành lễ, nụ cười hồ ly thâm tàng bất lộ.

Kim Minh lạnh lùng đưa mắt nhìn nụ cười thoải mái của nam tử, trong hai tròng mắt hiện lên tia máu nhàn nhạt. Không khí giữa hai người chợt trở nên xa cách, giống như có thứ gì đó ngăn cách ở giữa hai người, nhàn nhạt, không xua đi được.

"Hoàng thượng!" Xa xa, trên mặt U Tướng quân hơi lo lắng, chạy tới.

"Chuyện gì?" Kim Minh lạnh lùng dời mắt, cằm nhọn lạnh lùng nâng lên.

"Vi thần có chuyện quan trọng muốn thương lượng cùng Hoàng thượng!" Tròng mắt U Dạ La như có điều suy nghĩ từ từ quét qua Kim Huy, tiến lên nhỏ giọng nói.

Tròng mắt xanh biếc nhanh chóng xẹt qua âm u, ống tay áo của hắn vung lên, trực tiếp ra khỏi phòng cùng U Dạ La.

Kim Huy đứng tại chỗ bất động, thấy hai người đi xa, bình tĩnh vào phòng. "Chúc mừng ngươi, qua một đêm, cũng coi là từ gái thanh lâu biến thành Phượng Hoàng, nhưng mà ngươi không muốn nhanh mất ân sủng của Hoàng thượng chứ?"

Hắn cười nhạt, giữa mặt mày lại hơi ẩn chứa châm chọc.

"Ân sủng? Huy vương gia, ngươi thật biết nói đùa, ngươi cho rằng ta thích sao?" Liễu Nha ngẩn ra, nhìn chằm chằm hai mắt nam tử, không vui mở miệng.

Đầu mày của hắn ẩn chứa sự châm chọc làm cho nàng cảm thấy hết sức tổn thương, giống như nàng là nữ tử cổ đại không hề có kiến thức, khóc la chỉ vì muốn giành được tiếng cười của Quân Vương.

"Thích không có gì là lạ, chỉ có bản thân ngươi mới biết, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một chuyện, Nhị vương gia Kim Nhật là đại kỵ của hoàng tộc chúng ta, nếu như ngươi còn muốn sống thì đừng nói một chữ ở trước mặt Hoàng thượng!" Kim Huy cũng có chút nổi giận, hắn thẳng thắn mở miệng.

Liễu Nha ngẩn ra, đưa mắt nhìn hắn: "Ngươi biết?"

"Đúng, ta biết rõ, cho nên ta khuyên ngươi nên kín miệng. Chuyện tối ngày hôm qua, ngươi coi như không có gì xảy ra, ngươi luôn ở nơi này làm bạn ngủ với Hoàng thượng!" Nụ cười trên mặt hắn biến mất hầu như không còn, giọng nói nặng nề hơn.

Liễu Nha càng thêm nghi ngờ, nhưng hình như Kim Huy đang cố che giấu chuyện gì đó.

Nàng nhìn Kim Huy, nhưng chỉ liếc mắt một cái chợt ngây ngẩn cả người, nam tử dựa lên cửa, sắc mặt tái nhợt thậm chí có chút lo lắng, cho dù nụ cười ưu nhã cũng không thể che giấu mệt mỏi ở dưới mắt. Lúc này hắn lười biếng dựa vào cánh cửa phòng, sức nặng cả thân thể gần như đặt vào đó, cặp mắt đen nhẹ nhàng híp, không hề có tinh thần.

Mặc dù nói không biết tại sao hắn mệt mỏi như vậy nhưng hôm nay nàng biết, hắn nói chuyện này cũng vì tốt cho nàng.

Nàng đã từng thấy biểu hiện căm ghét điên cuồng của Kim Minh đối với Kim Nhật, hơn nữa còn khắc sâu trong trí nhớ.

Vừa nghĩ như thế, nam tử uể oải làm cho lòng người đau đớn. Nhất là nam tử đẹp như hoa như ngọc!

Nam tử xoay người, bóng dáng thon dài có chút gầy gò.

"Kim Huy. . . . . ." đột nhiên Liễu Nha gọi hắn lại, nàng đã thay đổi cái nhìn căm ghét đối với Kim Huy.

Nam tử dừng lại, nhưng không có xoay người, tầm mắt mệt mỏi rũ xuống, nặng nề nhấn mạnh thêm: "Tự giải quyết cho tốt!" Lời thì thầm lộ ra chút dịu dàng, nhẹ nhàng như hoa mai bắt đầu nở rộ.

Liễu Nha đứng trước cửa, nhìn bóng dáng nam tử từ từ biến mất ở cuối hành lang, đáy lòng pha một chút cảm động.

Hoa cúc tàn đón gió thu, thổi bay khắp nơi, mơ hồ lộ ra mùaa thu ảm đạm.