Chàng Sói Hấp Dẫn

Chương 14: Con ngươi thịt nguội




Nam tử khẽ thở ra một hơi, xúc cảm trơn nhẵn, giống như có sức mạnh kì dị, nhã nhặn, mát mẻ, như mỹ nữ U Lan, tựa như dây đàn cháy, đứt quãng, từng sợi tơ, từ từ an ủi suy nghĩ rối loạn cùng cảm xúc cáu kỉnh của hắn.

"Ngươi. . . . . . Sờ đủ chưa?" Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, bắp chân nâng cao, một kích nặng nề hướng về phía cằm nam nhân.

Có lẽ là quá mức trầm mê, có lẽ là như có điều suy nghĩ, Liễu Nha cho là không thể nào đánh được hắn, sự tình sau một khắc cũng trở nên khác hẳn.

Đầu gối của nàng hung hăng đánh vào trên cằm nam nhân, chỉ nghe trong mưa to, nam tử hừ lạnh một tiếng, cái đầu xinh đẹp lấy một loại tư thế vô cùng ưu mỹ lệch qua một bên, tóc vàng tung bay, nước vẩy ra, sau đó, bàn tay vốn di trên lưng nàng nhanh chóng chuyển sang ôm lấy đầu của mình.

Giống như là tiếng rên rỉ, giống như là tiếng gào thét, tóm lại, tất cả đều trở nên mê ly trong cơn mưa xối xả, Liễu Nha hoảng sợ bò dậy, muốn trốn, hai chân lại bị nam nhân ôm chặt lấy.

Tim gan run sợ ngoái đầu nhìn lại, chỉ liếc mắt một cái, khiến cho Liễu Nha trố mắt ngay tại chỗ, bây giờ là tình huống như thế nào, nam tử tà khí xinh đẹp giống như chịu đựng hành hạ khó thừa nhận, mặt nạ hoàng kim đã bị vứt sang một bên, ngũ quan trên mặt kỳ dị vặn vẹo thành một khối, giống như da bánh bao, tóc vàng xinh đẹp bởi vì nước mưa mà rối loạn, từng sợi quấn quanh ở trên cổ hắn, giống như con nhện phun ra mạng khóa, trên mặt là màu sắc tro tàn.

"Ngươi. . . . . . Thế nào?" Liễu Nha kinh ngạc mở miệng, muốn liều mạng rút hai chân mình từ trong ngực nam tử ra, tuy nhiên vẫn phí công.

Nam tử không lên tiếng, chỉ là tầm mắt nhắm, môi mỏng khẽ nhếch, phát ra từng tiếng rên rỉ thống khổ.

"Này, ngươi buông tay!" Bên này vang động đã kinh động thị vệ cách đó không xa, hỗn loạn gọi to, lấy xu thế mây đen rợp trời mà đến.

"Nhanh buông tay, nếu không buông tay ta sẽ không khách khí đâu!" Bị Kim Minh kéo đặt mông ngồi xuống dưới đất, Liễu Nha liền muốn nổi điên lên dùng sức đạp lồng ngực nam tử, nàng biết, nàng nhất định phải trốn, một cước đá Hoàng thượng, chỉ sợ giết cửu tộc không phải đơn giản như vậy, phải để sống không bằng chết. . . . . . Oa ha ha, phải chạy thoát thân, ta đạp đạp đạp, liều mạng đạp!

"Đừng đi. . . . . ." Nam tử đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt lấp lánh như sao, lại là màu đen bình thường, đen tối thâm thúy, trắng sáng như tuyết.

"Ngươi. . . . . ." Thân thể Liễu Nha cứng đờ, cho là mình xuất hiện ảo giác, tinh thần bất giác bị cặp mắt đen bắt đi, thương cảm lại mê người. . . . . . Nàng vừa định bò lên trước xem cẩn thận, một nhóm người rào rào vây nàng như nước chảy không lọt, từng thanh giáo lạnh lùng đặt tại đầu của nàng, đầu vai, phía dưới, bao gồm trên mông, giống như giáo đan thành nhà tù, vây nàng khốn không thể động đậy.

"Oa oa oa, đừng có giết ta!" Liễu Nha hoảng sợ ngước mắt, trong hai tròng mắt của mọi người thị vệ đều phun ra ngọn lửa kinh người, không cần động thủ, một ánh mắt có thể đẩy nàng vào chỗ chết.

"Ta. . . . . . Hắn" Nàng đột nhiên nhớ lại mới vừa thấy nam tử biến hóa quỷ dị, vội vàng quay đầu lại nhìn, oa ha ha, lúc nào thì nam tử đã mang lại mặt nạ hoàng kim rồi, cẩm bào màu vàng mặc dù dính đầy nước bùn, nhưng uy nghiêm như cũ, tóc vàng ướt nhẹp, tròng mắt xanh u ám, ánh mắt như gần như xa, giống như chỉ gần trong gang tấc, rồi lại xa cuối chân trời.

"Ngươi. . . . . ." Thần linh ơi, ban ngày gặp quỷ! Liễu Nha khẩn trương xoa nhẹ mắt lại nhìn xem, không sai, tròng mắt màu xanh giống như cục diện đáng buồn, lẳng lặng nhìn nàng, nửa ngày thế nhưng không có động tĩnh gì, nào còn bóng dáng tròng mắt đen?

"Nữ tử lớn mật, lại dám mạo phạm Hoàng thượng!" Thủ lĩnh Thị vệ lạnh lùng lên tiếng, thanh giáo đè chặt ở trên mông nàng đột nhiên dùng sức, Liễu Nha kêu lên một tiếng sợ hãi.

Đồ chết tiệt, thậm chí có người nhân cơ hội ăn đậu hũ của nàng! Đậu hũ? Liễu Nha dừng hô hấp lại, nhịp tim dừng lại, thân thể cứng đờ, do dự nhìn xuống dưới. . . . . .

Da thịt trắng noãn bị nước mưa cọ rửa giống như một con heo ngâm thật lâu, phát ra ánh sáng trầm tĩnh, trên người trần truồng, quần dài màu xanh quấn quanh thật chặt ở trên hai chân nàng, vóc người nổi bật đường cong khêu gợi.

Cạc cạc, âm thanh một đàn quạ bay qua, khuôn mặt Liễu Nha thê lương, hơi do dự ngước mắt, trên đỉnh đầu là một nhóm người đông nghịt, ánh mắt tựa như lang như hổ. . . . . . Xong đời! Trước mắt của nàng chỉ có hai chữ to đùng này đang không ngừng lay động. . . . . .

Nàng giống như có thể đoán được tương lai của nàng rồi, trước tiên bị những người này thô bạo kéo đi, sau đó đến chỗ lang. . . . . . Ô ô, thật thê thảm, thật thê thảm!

"Móc con mắt xuống!" Âm thanh giống như tới từ địa ngục, chợt văng ra từ trong môi nam tử.

". . . . . ." Thân thể Liễu Nha cứng đờ, xem ra thái độ của nàng đối với cái chết còn lạc quan một chút. . . . . . Mắt. . . . . . Đừng mà! Nàng che kín khuôn mặt nhỏ nhắn. Móc mắt sẽ rất hung bạo. . . . . . Có phải quá mức máu tanh hay không?

Bốn phía tĩnh mịch.

"Thế nào? Cần trẫm tự mình động thủ sao?"

"Có thể hay không. . . . . ." Liễu Nha nhíu nhíu mày, muốn thương lượng, lời còn chưa nói hết, "Aaaaa!" Chung quanh đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết thê lương, rầm rầm, nước mưa nhuốm máu, xen lẫn con ngươi tròn vo đổ ập xuống, cạch cạch rơi đầy đất!

". . . . . ." Liễu Nha ngây người, cái miệng nhỏ nhắn há thật to, muốn nói, lại bị nghẹn trong cổ họng, trong nháy mắt, mưa rơi càng lớn, con ngươi linh lợi kia rất nhanh bị nước mưa cọ rửa ở trước mặt nàng, đen đen trắng trắng, mọi người mở mắt nhìn nàng chằm chằm, nàng cả người đột nhiên chết lặng, đáy lòng xông tới cảm giác sợ hãi thấu xương, tựa như mưa mùa thu lạnh lẽo thấu xương, móng tay bấm thật sâu vào trong thịt, nàng lại không cảm thấy đau đớn, chỉ cảm thấy trước mặt đen đen trắng trắng, trắng trắng đen đen, sau đó thân thể cứng đờ, ầm ầm ngã xuống đất.

Nam tử tiến lên, tròng mắt xanh biếc giống như rêu trong hồ nước, sâu không lường được, cởi cẩm bào màu vàng ra, từ từ đắp lên trên người nữ tử, không để ý đến những thị vệ kia kêu rên, tiến lên ôm lấy nữ tử, bóng lưng chỉ mặc áo lót tơ tằm từ từ biến mất ở trong màn mưa.

Đứng ở xa quan sát hết thảy, Kim Huy trốn ở sau điện ngưng trọng nhíu hai hàng lông mày lại, cảm xúc trong mắt bí hiểm, khó có thể phân biệt.

Liễu Nha giống như làm một giấc mộng rất khủng bố, trong mộng những con ngươi đen sẫm trắng trắng đuổi theo nàng thật lâu, sau đó bộp một tiếng, toàn bộ dính vào trên mặt của nàng.

"A!" Nàng sợ hãi kêu lên rồi tỉnh lại, hai tay nhỏ bé ra sức vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn, "Không...không phải mắt!" Nàng tựa như điên hô to, lúc chống lại cặp mắt yêu mị màu xanh, thân thể lại cứng đờ, một luồng khí lạnh không ngừng dâng lên từ trong lòng.

Kim Minh đứng ở trước mặt nàng, tóc dài màu vàng kim, long bào màu vàng, vừa liếc mắt nhìn qua sáng loáng một mảnh, ánh mắt chói lọi, lần này hắn không có mang mặt nạ, lông mày dài nhỏ xinh đẹp tuyệt trần, da thịt trắng noãn mềm nhẵn, môi đỏ mọng ướt át, miễn cưỡng tựa vào trên giường, giống như yêu tinh liếc xéo nàng.

Ai, tại sao trái tim của nàng mạnh khoẻ như vậy, đã trải qua những chuyện kinh khủng này còn có thể sống. . . . . . Còn phải đối mặt với bạo quân kinh khủng này . . . . . .

"Nếu tỉnh, vậy thì thành thật nói cho ta biết chuyện Kim Lang, tình hình vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, tất cả người nhìn thấy gương mặt của ta, nhẹ thì móc hết mắt, nặng thì hài cốt không còn, xem như đây là lần thứ ba ngươi thấy!" Khóe miệng nam tử từ từ dắt ra một nụ cười lạnh lẽo quỷ dị, ngón tay trắng nõn đưa ra nhẹ nhàng tìm một đường cong hoàn mỹ trên không trung, trái tim Liễu Nha không ngừng co rút theo mấy ngón tay .

"Ta không biết!" Đột nhiên nhắm mắt lại, Liễu Nha lớn tiếng nói. Nếu vừa bắt đầu đã phủ nhận, vậy thì chống cự đến cùng!

"Không biết?" Nam tử cười khẽ, trong tiếng cười xen lẫn hừ lạnh.

"Thật không biết, ta chỉ nhìn thấy một bóng lưng, một bóng lưng thôi!" Liễu Nha đưa một đầu ngón tay ra, làm bộ đáng thương mở miệng.

"Rất tốt, ngươi sẽ nói đấy!" Nam tử cười lạnh, đứng dậy, mắt xanh chuyển một cái, môi đỏ mọng kiều diễm ướt át cười một tiếng: "Ngươi hẳn đói bụng rồi, xem thử thức ăn trẫm chuẩn bị cho ngươi, ngươi nhất định sẽ thích!"

Vung tay lên, thị nữ cúi đầu đi vào, run rẩy dâng thức ăn ngon lên.

Chỉ liếc mắt một cái, Liễu Nha liền nằm lỳ ở trên giường nôn ra một trận, bên trong mâm, là khay con ngươi đen đen trắng trắng, mỗi cái giống như cầu thuỷ tinh bóng loáng, vẫn còn rất cẩu huyết lấy mấy miếng dưa chuột làm đồ trang trí, sau đó lại thêm hai quả anh đào, làm thành con ngươi thịt nguội.

Biến thái! Ác ma! Tại sao nàng không phát bệnh tim đến chết để trở về hiện đại!

Nam tử nhàn nhã nhìn Liễu Nha nôn ọe, mỉm cười trên khóe môi cũng từ từ mở rộng, ánh mắt vô cùng dịu dàng săn sóc: "Chỉ cần một ngày ngươi không nói, vậy trong mỗi ngày ngươi phải ăn những thứ này, yên tâm, bây giờ mặc dù khí trời nóng bức, nhưng trẫm có một hầm băng, có thể đóng băng, nếu như ngươi không thích ăn đóng băng, trẫm có thể sai người làm cho ngươi thứ tươi sốt!"

Lúc Kim Minh nói lời này, thân thể hai người thị nữ rõ ràng lay động, hai chân mềm nhũn như muốn ngã trên mặt đất.

Đóng băng. . . . . . Tươi sốt. . . . . . Nàng đều không thích. . . . . . Nôn nôn nôn, oẹ oẹ, một ngày một đêm không được ăn cơm, cũng chỉ là nước chua mà thôi!