Hàn kiếm đánh úp tới cổ họng của U Dạ La, hắn theo bản năng tránh ra, nhưng vẫn không tránh khỏi bị thương. Vết thương trong nháy mắt chảy máu, nhưng rất nhanh không trị cũng tự lành.
Kim Minh lạnh lùng nhìn vết thương trên tự lành trên vai của nam tử, không đợi U Dạ La trả lời hắn đã biết được tất cả. Cũng vào lúc này, U Dạ La nhỏ giọng kêu lên: “Kim Lang?”
Từ lâu, Săn Lang tộc là kẻ thù của Kim Lang, vết thương không cần thuốc cũng có thể khỏi mà bản lĩnh làm cho hắn bị thương cũng chỉ có Kim Lang. Vì vậy, U Dạ La mới có thể sợ hãi.
“Ta đã sớm nghĩ là ngươi, chỉ là ngươi che giấu quá tốt, Mặc Trạc, quả thật Trẫm đã đánh giá thấp năng lực của ngươi!” Nam tử tà mị cười một tiếng, híp mắt lại, hàn kiếm trên tay vung lên, màu xanh từ kiếm phát ra, kiếm ở trên không hư hư thật thật, như con rắn lè lưỡi, đâm vào mi tâm của nam tử.
Mặc Trạc cười lạnh một tiếng, biết rằng hôm nay gặp được Kim Lang chân chính, lập tức không thèm để ý tới lễ nghĩa quân thần, lưng ong cúi xuống, đầu ngửa ra, lưu loát tránh thoát, thừa dịp mũi kiếm của nam tử chưa kịp thu lại, chân trái dùng sức một chút, như con chim bay lên không, bàn tay ở trên không trung mở ra chợt khép lại, như chim ưng gào thét vọt tới.
“Hí” trong không trung truyền đến tiếng lụa bị xé, màn trướng bị trong không trung truyền đến tiếng lụa bị xé, màn trướng dưới công kích của hai người bị xé thành mảnh vụn, như cánh hoa đào rơi xuống, hai người khó phần thắng bại.
Tướng sĩ nghe được âm thanh khác thường, cho là quân địch tập kích quân doanh, mọi người đỏ mắt, gào thét lao vào lều, nhưng mà nhìn thấy cảnh tượng kì lạ, ánh mắt không khỏi choáng váng.
“Là Hoàng thượng và U tướng quân!” Một binh lính hô to, trong nháy mắt, trái tim mọi người nhói lên.
Chuyện gì đã xảy ra, tại sao tướng quân lại xung đột với Hoàng thượng? Hơn nữa nhìn tình thế của hai người, không phải là bàn luận võ nghệ, mà chân chính – giết nhau.
Không sai, hơn nữa còn có mùi vị kẻ thù đỏ mắt gặp nhau.
Liễu Nha mang theo Ngự Phong chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng làm cho người ta run sợ, trên đỉnh núi cao, hai bóng dáng đấu nhau không tách ra, xanh đen lẫn lộn, làm cho người ta khó mà nhận ra ai là Kim Minh ai là Mặc Trạc.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Liễu Nha xông lên phía trước vội vàng hỏi. Mọi người không biết nên chỉ có thể lắc đầu.
Ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời dịch về chính giữa, thời gian thật nhanh, mới đó hôm nay đã là mười lăm, dương nhẹ âm nặng, không thích hợp để giải chú, nhưng mà Liễu Nha biết, đêm mười lăm trăng tròn, Kim Lang vương như cá gặp nước, biến đổi cực lớn, hôm nay buộc nàng phải mạo hiểm.
“Ngự Phong, ngươi đi giúp U Dạ La!” Liễu Nha mở miệng, nhưng sau lưng Mạc Tang đúng lúc xuất hiện, trừng mắt nhìn Ngự Phong: “Ta sẽ không cho phép ngươi tổn thương Chủ thượng”.
Thảm rồi, quên mất bên cạnh còn có một Mạc Tang, hắn hết sức trung thành với Kim Minh! Chuyện tình khẩn cấp, Liễu Nha không kịp giải thích, chỉ đánh cắn răng ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo Mạc Tang xoay người.
Mạc Tang cau mày, từ từ xoay người lại, sau lưng bị Ngự Phong đánh một chưởng, ầm ầm ngã xuống đất.
“Nhanh lên, đánh nhanh thắng nhanh, chúng ta không có nhiều thời gian, phải bắt sống hắn!” Liễu Nha mở miệng, lời nói chưa dứt, bóng dáng màu tím của Ngự Phong thoáng một cái, như Đại bàng giương cánh, chỉ lật người một cái, Ngự kiếm trong tay tung ra, trong nháy mắt kéo theo đường kiếm bén nhọn, hướng tới Kim Minh.
Một mình Mặc Trạc đã đủ chống đỡ, huống chi giờ lại có thêm Ngự Phong, Kim Minh dần dần không thể địch lại, hàn kiếm trong tay sau khi chạm vào kiếm của Ngự Phong lại như dưa chuột, bị chẻ thành từng đoạn một.
Thân thể nam tử ngừng lại, đôi mắt xanh đen lóe lên sự ác độc, lạnh lùng nhìn Ngự Phong, trái tim không kìm được mà run lên. Hắn tới, hắn đã tới, không lẽ ngay cả người của Ngự kiếm sơn trang cũng muốn hắn biến mất hay sao?
“Ngự Phong, ngươi là truyền nhân duy nhất của Ngự kiếm sơn trang, tự nhiên biết quan hệ sâu xa của Ngự kiếm sơn trang và Bổn vương, ngươi thật sự muốn lội vào vũng nước đục này sao?” Nam tử lạnh lùng thốt lên, hai mắt tỏa ra sát khí, nhưng đôi tay lại bắt đầu run rẩy.
Tuy rằng mùa đông, ánh mắt trời không gay gắt nhưng giờ đã gần trưa. Buổi trưa là lúc dương khí cao nhất, nhất là canh ba buổi trưa, hết sức hưng thịnh, âm khí dần dần tiêu tán. Cổ đại thường chèm đầu vào giờ ngọ ba khắc cũng vì như thế, lúc này, cho dù quỷ cũng không dám phạm vào tội ác tày trời. Dương khí thịnh nhất, khác với cách nói của thiên văn học hiện đại, không phải giữa trưa mà là canh ba buổi trưa.
Kim Lang thuần âm, tự nhiên sợ nhất lúc này!
Không đợi Ngự Phong mở miệng, nam tử cau mày, thân thể từ từ quỳ xuống đất, dùng chuôi kiếm chống đỡ thân thể.
“Kim Minh, người muốn phá hủy ta dễ như vậy sao? Kim Minh, Kim Minh, ta bảo ngươi dừng tay, dừng tay lại!” Nam tử rũ mắt, vừa la lớn vừa khổ sở giãy giụa.
Đột nhiên, hai hàng lông mày nam tử giãn ra, vẻ mặt nhẹ nhõm: “Kim Lang, lúc này là giữa trưa, là lúc năng lực của ngươi yếu nhất, ngươi vẫn ngoan ngoãn trở lại thôi!”
Ngự Phong vui mừng, cho rằng Kim Minh đã áp chế được, vì vậy buông lỏng cảnh giác, lúc hắn thở dài một hơi, nam tử đang quỳ trên mặt đất trong nháy mắt thân thể nhanh chóng bổ về phía hắn, hai tay ngưng tự khí, hướng Ngự Phong đánh tới, kình khí gào thét đánh về phía Ngự Phong, vừa nhanh vừa mạnh, như muốn lấy đi tính mạng của Ngự Phong.
Trong cơ thể của Mặc Thanh Thanh có một nửa Kim Lang, đây chính là lý do Kim Lang không thể giết chết nàng, nhưng mà đối với Ngự Phong, hắn ra chiêu hết sức ác độc, như muốn đẩy hắn vào chỗ chết, chỉ cần Ngự Phong chết rồi, trên thế giới này không ai có thể hóa giải Huyết chú!
Ngự Phong bị đánh trở tay không kịp, Ngự kiếm rời khỏi tay, bịch một tiếng rơi xuống đất, thân thể cũng bị đánh lảo đảo, phun ra một ngụm máu tươi, phun đúng giữa trán Kim Minh. Tia máu bắn ngay đúng giữa mi tâm nam tử, đột nhiên hiện ra một ấn ký màu đỏ tươi.
Thế công trên tay nam tử chậm ba phần, hắn ngước mắt, khuôn mặt xanh mét, ngũ quan bén nhọn vặn vẹo nhìn Ngự Phong, ấn ký giữa chân mày càng nở rộ.
Núi rất cao, rất dốc, đối với một người không có khinh công và nội lực giúp đỡ như Liễu Nha mà nói là hết sức khó khăn để leo. Nàng nằm rạp trên đá, bò lên từng chút một, sau khi bò được mấy bước, sau lưng có một sức mạnh nâng nàng lên.
Là Mạc Tang, hai mắt hắn đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Liễu Nha: “Nương nương, người phải nhanh lên, giúp hắn một chút!”
“Ta hiểu, ta hiểu mà!” Liễu Nha cảm kích gật đầu, lúc Mạc Tang vận lực, Liễu Nha nhanh chóng leo lên được đỉnh núi.
Nhưng chỉ liếc mắt một cái, Liễu Nha không nhịn được mà hét lên.
Ngự Phong ngã xuống đất, khóe môi rỉ máu, trên người Mặc Trạc chồng chết vết thương, mỗi một kiếm không thể lấy mạng hắn nhưng cả người nhiễm máu, toàn thân áo đen rách nát.
Nhưng lúc nhìn thấy Kim Minh thì hết sức hoảng sợ, hắn đang điên cuồng cào tóc, quỳ gối rú lên không ngừng, không sai, là tiếng sói rú, thực sự là sói rú, âm thanh thê lương truyền đến lòng người, không tự kìm được mà run lên.
Tiếng rú tràn đầy oán hận, tràn đầy bi thương, tràn đầy tuyệt vọng.
“Kim Minh!” Liễu Nha nhẹ kêu tên hắn, tiến lên lại bị Mặc Trạc ngăn lại: “Thanh Thanh, không được, hắn không phải là Kim Minh, hắn là Kim Lang!”
Nam tử ngước mắt, hai mắt khát máu nhìn thấy Liễu Nha liền trở nên nhu hòa, sau đó bình tĩnh lại, nhẹ nhàng ai oán một tiếng, giương mắt nhìn Liễu Nha. Ánh mắt hắn tràn đầu đau thương, tựa như… Liễu Nha nhớ lại đêm đó nàng nằm rạp bên người Kim Lang, nó nghe lời như thế, chính xác mà nói, như con mèo con đáng yêu.
Liễu Nha nhẹ nhàng lắc đầu, “Mặc Trạc, để ta qua, yên tâm đi, hắn sẽ không làm tổn thương ta!” Âm thanh hết sức chắc chắn, làm cho Mặc Trạc không kìm được mà buông tay.
Đúng vậy, hắn làm sao có thể làm nàng bị thương, dù hắn là Kim Minh tà mị hay là Kim Nhật khả ái, cho dù là Kim Lang không tính người, hắn cũng chưa từng tổn thương nàng! Có lẽ từ dầu Kim Nhật đã bảo vệ nàng, sau khi Kim Nhật biến mất, Kim Lang có thể khống chế Kim Minh hoàn toàn cũng không tổn thương nàng! Bởi vì nàng thích hắn, trên người nàng có sự thiện lương, cùng thân thể hắn gắn bó không rời.
Trên người Kim Lang mang theo sự ác độc, oán hận, Mặc Thanh Thanh chính là Đồng Tử, sau khi Kim Vô Nhai mà Mặc Kỳ chết vì tình, Đồng Tử đau lòng muốn chết đã tạo nên hai tính cách, một là đôi mắt bị hận thù che mờ, là một Mị Đồng tử một lòng muốn trả thù, một là tâm hồn tràn đầy hối hận. Nàng là Linh lang, tất cả ý niệm đều có thể bảo tồn, vì vậy mà tạo nên Kim Lang vương mà ngội sao Mặc tộc.
Đây chính là toàn bộ câu chuyện xưa, nhưng kết cục thì không ai biết được, giống như một bức tranh treo trên bức tường đó, tột cùng nó đang nói lên điều gì, cuối cùng vẫn chỉ là bí ẩn. Nhưng Liễu Nha tin tưởng, mỗi người đi tới nơi này, đều có một sứ mệnh, mà sứ mệnh của nàng là hóa giải đoạn tình yêu này, đoạn hận thù này!
Lúc Liễu Nha đến gần, Kim Lang vương ngày càng trở nên bình tĩnh, hắn nhoẻn miệng cười, nụ cười mê hoặc lòng người, mái tóc vàng xinh đẹp nay theo gió, hắn cứ đứng bất động ở đó, nhìn Liễu Nha từ từ đến gần. Ánh mặt trời ở sau lưng hắn, phản quang lại khuôn mặt của hắn.
“Ta có thể gọi người là Kim Lang được không?” Cô gái nhẹ nhàng lên tiếng, thái độ bình thường, không có sự chán ghét.
Nam tử gật đầu, bởi vì thể lực cạn kiệt, chân quỳ xuống mặt đất, một ngụm máu tươi phun ra, rơi đầy trên mặt đất.
“Kim Lang, hiện tại ngươi có thể thu tay được chưa? Chẳng lẽ những thứ ngươi làm chưa đủ hay sao? Nhiều người vì ngươi mà chết, Kim Lang, ngươi nhìn xem binh lính dưới chân núi, bọn họ có cha mẹ vợ con, nhưng vì sự hận thù của ngươi mà bọn họ không thể trở về! Bọn họ có thể sẽ chết ở chiến trường, thi thể không toàn vẹn! Kim Lang, những thứ này là thứ ngươi muốn sao? Mọi thứ diễn ra như vậy ngươi mới vừa lòng sao? Ngươi nhất định phải nhìn Kim Lang vương triều diệt vong sao? Như vậy ngươi sẽ vui vẻ hay sao?” Liễu Nha đưa tay chỉ xuống binh lính dưới chân núi.
Bọn họ cũng đưa mắt nhìn nam tử, vẻ mặt hết sức mâu thuẫn.
Nam tử ngước mắt nhìn từng người đang tràn dầy khát vọng, hắn cúi đầu cười.
“Trên thế giới này, chí có một mình ta hy vọng ngươi tồn tại!” Trong đầu hắn nảy lên câu nói Ngọc Triệt từng nói, rất đúng, hắn là Kim Lang vương lòng dạ ác độc, hắn chiếm đoạt thân thể của Kim Minh, có lẽ trừ Ngọc Triệt, sẽ không còn ai hy vọng hắn còn sống trên thế giới này, ngay cả Liễu Nha cũng không muốn.
Hắn khổ sở ngước mắt lên, nhìn Liễu Nha, âm thanh khàn khàn: “Ngươi, cũng hy vọng ta biến mất thật sao?” Thanh âm không lưu loát, như cách xa ngàn dặm, tràn ngập sự phiền muộn.
Liễu Nha cắn môi, im lặng.
“Như vậy Kim Nhật thì như thế nào? Kim Nhật… Ngươi, có từng thích hắn không?” Hắn chợt nắm lấy cánh tay Liễu Nha, vội vàng mở miệng, tròng mắt xanh đen xẹt qua sự hy vọng.
“Kim Nhật…” Trong lòng xúc động, nhìn nam nhân có khuôn mặt giống như người mình yêu, Liễu Nha gật đầu một cái: “Kim Lang, nếu ngươi vĩnh viễn xuất hiện với hình dạng Kim Nhật thiện lương, ta hết sức hoan ngênh, nhưng không nên tổn thương bất cứ ai, chuyện ngàn năm trước, Đồng Tử, Kim Vô Nhai, Mặc Kỳ, đã kết thúc, vì sao chúng ta cứ chấp nhất như vậy?”
Hai mắt nam tử ảm đạm như bị thiêu đốt, thoáng lên một tầng hơi nước, thì ra, Nha Nha thích tiểu Nhật, là thích!
Đột nhiên hắn kéo Liễu Nha ôm chặt trong ngực, dù là lần đầu tiên, nhưng cũng là lần cuối cùng, hắn cảm thấy như mình được hồi sinh. Thật ra hắn sống trên thế giới này là để trả thù, trừ trả thù cũng chỉ còn trả thù, trong lòng hắn chỉ có hận thù, không có tình yêu, khoảng thời gian hắn ở trong thân thể Kim Nhật, mới là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của hắn! Hắn không phải là Kim Nhật, nhưng ít nhất hắn cùng cơ thể của Kim Nhật, hắn cảm nhận được tình yêu của Kim Nhật dành cho cô gái này, có lúc sẽ cảm thấy xúc động.
Nam tử ngẩng đầu, mặt trời chính giữa, giờ ngọ ba khắc, nghe nói người chết, quỷ không thể xuất hiện, nụ cười tràn ra trên gương mặt namt ử.
Chợt hắn cắn ngón tay Liễu Nha, đang lúc mọi người chưa kịp phản ứng, liền chạm ngón tay nàng vào giữa mi tâm của hắn, ấn ký màu đỏ phát sáng chói mắt, hai mắt xanh đen của nam tử trở nên sáng hơn: “Nha Nha, nhớ lời ngươi nói, ngươi có yêu Tiểu Nhật nhi, có yêu hắn!” Hàng lông mi thon dài rung lên, như cánh bướm, từ từ đóng chặt.
Vạn vật thế gian như chìm trong yên tĩnh, Ngự Phong tiến lên, hợp nhẫn Phượng làm một, ánh nằng ấm áp xuyên qua nhẫn Phượng, thiêu đốt mi tâm nam tử.
Đau đớn tận đáy lòng, nam tử yếu đuối nằm trên đỉnh núi, phát ra tiếng nức nở đầy nghẹn ngào, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Gió không tiếng động thổi bay mái tóc vàng, tạo nên một đường cong xinh đẹp, giống như có bóng dáng hư ảo từ từ tách ra khỏi thân thể, từ từ bay đi. Ở chỗ không xa trên đỉnh núi, có một tăng nhân ngồi trên chiếu, giương nhẹ phất trần, thu bóng dáng vào trong.
“Lang nhi, người có nguyện ý theo ta tu luyện, hối cả để làm người mới?”
Lang nhi gật đầu, lúc bàn tay tăng nhân đưa một ngọn gió phất ra, giữa khuôn mặt Kim Lang còn hiện lên vô vàn sự lưu luyến.
“Đừng quay đầu nhìn lại, mọi thứ của ngươi ở thế gian này đã chấm dứt, chỉ cần đợi thêm ngàn năm, lúc ngươi có thể hóa thành hình người, có thể nối lại tình duyên với cô cái ngươi yêu!”
*************
Trong lòng Liễu Nha thấp thỏm nhìn nam tử nằm sấp trên mặt đất, một lúc sau mới có dũng khí gọi một tiếng: “Kim Minh?”
Nam tử nhẹ nhàng nhúc nhích thân thể, động tác của hắn hết sức chậm chạp, nhưng sợ đánh vỡ sự yên tĩnh lúc này.
Tất cả mọi người đều nín thở, đôi mắt không dám chớp mà nhìn chằm chằm, đợi đến khi hắn mở mắt ra.
Con ngươi màu đen! Trong nháy mắt, Liễu Nha kinh ngạc đứng tại chỗ, nàng không tin vào hai mắt mình, cố gắng dụi dụi mắt, nhìn lại vẫn thế, không sai, là màu đen!
Mặc Trạc và Ngự Phong cũng thấy mọi chuyện diễn ra hết sức quái dị, song song đứng trước mặt Liễu Nha.
“Nha Nha…” Một tiếng gõi khẽ, như xuyên qua hàng ngàn nằm, mang theo sự khát vọng gọi tên cô gái.
Liễu Nha đứng trước mặt nam tử, mãi không dám lại gần, nàng không biết người trước mặt mình là Kim Minh hay là ai, ông trời, tại sao lại hành hạ nàng như vậy!
“Nha Nha, là ta, ta là Kim Minh!” Rốt cuộc nam tử cũng mở miệng, khuôn mặt dịu hơn nhiều, trong nháy mắt, đôi mắt u oán mở to như Kim Nhật đang đứng trước mặt.
“Tiểu Nhật nhi?” Liễu Nha lẩm bẩm ra tiếng.
“Nha Nha, ta là Kim Minh, không phải là Kim Nhật, chỉ là…” Đột nhiên hắn giảo hoạt nháy nháy mắt, vẻ mặt nhẽ nhõm: “Chỉ là ta có thể nhớ được những chuyện nàng và hắn, giống như, nơi này…” Hắn lấy tay chỉ vào trái tim mình, nhẹ giọng: “Như có hai trái tim đang đập, một là của ta, một là của Nhật nhi!”
Ta hy vọng một chút tĩnh yêu dành cho ngươi luôn luôn tồn tại - lời tiểu Nhật nhi vang lên trong đầu, Liễu Nha nhìn nam tử trước mắt, không dám tin là thật, hai hàng lệ lăn xuống má. Nhật nhi, tiểu Nhật, thật sự là ngươi sao?
“Nha Nha ngốc!” Nam tử tiến lên, không để Mặc Trạc và Ngự Phong vào trong mắt, trực tiếp ôm lấy nàng, đôi môi nóng bỏng hôn lên hàng mi khẽ run, cắn cắn chóp mũi thanh tú, sau đó hai đôi môi triền miên với nhau.
“Ưm…” Liễu Nha rên rỉ, ôm chặt thân thể nam tử, Ngự Phong quay mặt, Mặc Trạc tràn đầy đau đớn.
“U Tướng quân, ngươi làm sao vậy?” Ngự Phong tiến lên, nhỏ giọng hỏi thăm.
Nam tử lạnh lùng dời mắt, phẩy tay áo bỏ đi.