Chàng Rể Vô Song

Chương 997




Chương 997

“Chị Tiêu ít bạn bè như vậy á?”, Dương Khiết khá bất ngờ. Theo cô ấy, Tiêu Nhã là bà chủ của nhà họ Tiêu, bình thường tiếp xúc với nhiều người như thế, chắc hẳn phải có rất nhiều bạn bè.

Hạ Sương đứng cạnh lại như nghĩ tới điều gì, nói: “Nghĩ lại cũng đúng, mặc dù Tiêu Nhã là bà chủ nhà họ Tiêu, bình thường xã giao với rất nhiều người, trông có vẻ nhiều bạn đấy. Nhưng đa số đều là vì lợi ích, biết đâu một ngày nào đó đối phương còn đâm sau lưng cho, nên cũng chẳng thiệt tình gì”.

Về chuyện này, Hạ Sương lại khá đồng cảm với Tiêu Nhã. Giống như cô ta trước đó, thân là tổng giám đốc công ty giải trí Tinh Quang của nhà họ Hạ, cũng xem như một bà chủ nhỏ, bình thường tiếp xúc với rất nhiều người, nhưng Hạ Sương lại chẳng có một người bạn nào.

Đến tận giờ, sau khi rời khỏi nhà họ Hạ nhảy sang chỗ Lâm Hàn, cũng chỉ có Dương Khiết là được coi như cô bạn chân chính, ngoài ra, Lâm Hàn cũng có thể xem như một người nữa, còn lại thì chẳng có ai.

“Nói vậy, là gia chủ của một nhà quý tộc lớn, nắm trong tay quyền hành to khổng lồ. Nhưng thực tế, đằng sau cũng có mặt cay đắng, không sung sướng gì như chúng ta nghĩ”, Dương Khiết gật đầu nói.

“Hình như là thế thật, quyền hành hay địa vị có cao đến mấy, song cũng đồng nghĩa với việc rất ít bạn bè thật lòng với mình. Sau này, chúng ta phải coi Tiêu Nhã như một người bạn chân chính nhé. Dù sao, cô ấy cũng thật sự xem chúng ta như bạn bè, không thể phụ lòng cô ấy được”, Hạ Sương nói.

Dương Khiết và Tần Liên nghe vậy, đều gật đầu đồng ý.

Sau khi đám Hạ Sương ăn cơm với Tiêu Nhã xong bèn chở Tần Liên đến khách sạn mà cô ấy ở.

Tần Liên trở về khách sạn thu dọn hành lý, trả phòng, sau đó đi theo Hạ Sương và Dương Khiết đến khách sạn của hai cô. Đợi ngày mai sẽ đi xem nhà. Nếu hợp thì mua luôn, đến lúc đó, cũng không cần phải ở khách sạn nữa.

Sắp xếp phòng cho Tần Liên xong, Hạ Sương và Dương Khiết cũng nhanh chóng chuẩn bị về nghỉ ngơi.

Dù sao, còn cần phải đi khảo sát những công ty sắp hợp tác, chuẩn bị kỹ càng từng bước một, có một đống việc đang chờ các cô giải quyết.

Và những công ty chưa hợp tác, cũng phải sắp xếp ngày hẹn, rồi chọn ra ba nhà để hợp tác.

Tuy Hạ Sương và Dương Khiết cảm thấy những dự án và công ty mà mình hợp tác đã đủ nhiều rồi, căn bản không cần hợp tác thêm nữa. Nhưng dù sao, các cô đã đồng ý với họ nên khó nuốt lời, không thì sẽ có ảnh hưởng không tốt đến phát triển trong tương lai của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.

“Tần Liên, cô cứ từ từ nhé. Đợi ngày mai tôi sẽ dành ra ít thời gian ra đi khảo sát mấy bộ phim sắp quay, sau đó chọn một bộ thích hợp nhất để cô đóng vai nữ chính”, Hạ Sương nói.

Tần Liên là do Lâm Hàn sắp xếp tới, nên Hạ Sương và Dương Khiết không dám lơ là qua loa. Các cô chắc chắn sẽ giúp cô ấy chuẩn bị tốt để quay trước.

Mà cho dù không phải do Lâm Hàn gửi tới, thì với vẻ ngoài của Tần Liên, Hạ Sương cũng sẽ đổ tài nguyên lên người cô ấy.

Dẫu sao, giờ giới giải trí Hoa Hạ chính là vậy, chỉ cần có gương mặt xinh đẹp, rồi trang điểm lên thì rất dễ nổi, dễ dàng kiếm được tiền, dù Tần Liên vẫn chưa có hoạt động gì.

Huống chi, ban nãy ăn cơm với Tiêu Nhã, từ đôi câu trò chuyện, Hạ Sương cũng đại khái đoán được tuy Tần Liên không có kỹ năng diễn xuất như các diễn viên lão làng. Nhưng cô ấy cũng không phải loại chỉ được cái mã mà chẳng có thực lực gì, ít nhất cũng không quá tệ.

“Không sao, tôi không gấp đâu. Hai cô cứ xử lý công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh cho tốt đi đã, xong rồi lại giải quyết chuyện của tôi cũng được”, Tần Liên gật đầu nói.

“Thế sao được, phải để cô quay phim trước, không thì Lâm Hàn mà hỏi tội, vậy chúng tôi thảm rồi”, Hạ Sương nói giỡn, sau đó cũng đi về nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, Hạ Sương và Dương Khiết bèn vội vàng đi giải quyết mấy dự án hợp tác, còn một đống việc đang đợi các cô. Hai cô cũng đã liên lạc với người trong danh thiếp mà Tiêu Nhã đưa và hẹn đến trưa ăn cơm xong sẽ đến xem nhà.

Còn Tần Liên lại không có gì làm nên chỉ đành ngồi nhà chơi.

Cùng lúc đó, tại công ty Nhân Phàm ở thành phố Đông Hải.

Người vùng Bắc Đông đã đến đây được mấy ngày, giờ đang bàn bạc với nhân viên công tác của quỹ đầu tư Nhân Phàm để chuẩn bị cho việc hợp tác.

Bởi vì dự án hợp tác khá lớn, nên dù nhân viên của bên Nhân Phàm đã chuẩn bị trước rất nhiều thứ, nhưng giờ cũng cần dựa theo nguồn vốn, các công ty, nhân lực và kỹ thuật bên Bắc Đông mang đến để chỉnh sửa và sắp xếp lại.

Lượng công việc khá lớn, dù tăng ca cũng phải mất 9 10 ngày gì đó mới hoàn thành nổi.

Lúc này, Triệu Tứ Hải đang vô cùng đau đầu với mớ công việc kia, bởi vì lượng công việc khá lớn nên chia xuống cho mỗi người cũng không thể kéo dài, phải giải quyết ngay trong ngày. Không kịp thì phải tăng ca để làm.

Mà vốn dĩ, năng lực của Triệu Tứ Hải đã không được tốt, người khác làm đến 10 giờ tối mới làm xong rồi tan ca, thì khỏi cần bàn tới Triệu Tứ Hải. Việc hôm qua, phải đến tận 6 giờ sáng hôm nay mới hoàn thành được.

Sau khi làm xong việc ngày hôm qua, Triệu Tứ Hải cũng hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi, đi ăn sáng xong thì những nhân viên khác cũng lần lượt tới đi làm.

Mà giờ Triệu Tứ Hải cũng không thể rời khỏi công ty về nhà nghỉ ngơi, không thì sẽ bị coi như nghỉ làm.