Chàng Rể Vô Song

Chương 982




Chương 982

Mà có thể khiến cho tình hình thay đổi chóng mặt như thế, lại chỉ dựa vào một mình Lâm Hàn và lực lượng do anh dẫn dắt.

Nghĩ đến việc Tiêu Nhã sắp thở thành bà chủ nhà họ Tiêu, trở thành đầu tàu của gia tộc đứng đầu Hoa Hạ, Hạ Sương bèn cảm thấy sợ hãi.

Tuy lúc trước khi liên lạc với Tiêu Nhã, Hạ Sương cũng cực kỳ kính cẩn với cô ấy. Nhưng lúc này, Hạ Sương vẫn sợ, sợ mình làm sai điều gì khiến Tiêu Nhã phật lòng. Nếu làm cô ấy khó chịu, Hạ Sương e rằng hai người bọn cô sẽ chết lúc nào không hay.

Lại nhớ đến nhà họ Hạ mình đã từng nhằm vào và xem thường Lâm Hàn, Hạ Sương lại cảm thấy run sợ không thôi. Sức mạnh của Lâm Hàn hoàn toàn đủ để nghiền chết nhà họ Hạ, nếu trong đầu anh có suy nghĩ ấy thì diệt nhà cô ta chắc chỉ trong tích tắc là xong.

Giờ đây, Hạ Sương lại cảm thấy nhà mình thật buồn cười, may mà mình đã đưa ra lựa chọn chính xác, rời khỏi nhà họ Hạ đến chỗ Lâm Hàn làm việc.

Không thì, có lẽ cô ta sẽ ếch ngồi đáy giếng cả đời. Cái tài nguyên và mối quan hệ mà Hạ Sương nghĩ chỉ dựa vào nhà họ Hạ mới có, ở chỗ của Lâm Hàn lại chẳng là cái đinh gì.

Hạ Sương nhìn xung quanh, cuối cùng cũng hiểu tại sao bữa tiệc lần này lại mời nhiều người quyền quý đến vậy. Giờ xem ra, không phải bữa tiệc này mời được những nhân vật tai to mặt lớn ấy đến, mà là nhà họ Tiêu chỉ cho phép những người đó tới tham gia. Không thì chắc chẳn sẽ không chỉ có nhiêu đây.

Suy cho cùng, người tổ chức bữa tiệc này nay đã có thể ngồi ngang hàng với nhà họ Khổng, vả lại còn là gia chủ tiếp theo của nhà họ Tiêu.

Ở trước mặt nhà họ Tiêu, những người được coi là ông này bà nọ kia lại chẳng là cái thá gì.

Còn đối với Tiêu Nhã, e rằng những người thuộc tầng lớp quyền quý kia còn phải đi lấy lòng cô ấy. Dù sao, cô ấy cũng là bà chủ tương lai của nhà họ Tiêu và là người có tiếng nói nhất trong gia tộc. Mà sự hùng mạnh của nhà họ Tiêu thì những ai có mặt ở đây cũng hiểu. Đó là một thế lực khiến thế gia phải ngước nhìn.

Dần dà, thời gian đã sắp đến giữa trưa, lần lượt có rất đông người tới, mấy trăm cái bàn kia đã ngồi đầy hơn phân nửa.

Dương Khiết đứng lên nhìn ra xa, rồi ngồi xuống, kinh ngạc thầm thì với Hạ Sương: “Chị Hạ ơi, chẳng phải ban nãy chị nói khách sạn Thiên Hoa này là khách sạn cao cấp nhất ở thành phố Thiên Kinh ạ? Vậy một bàn này chắc tốn nhiều tiền lắm nhỉ? Rồi mấy trăm cái bàn thì phải hết bao nhiêu đây trời”.

“Có lẽ chẳng cần mất đồng nào đâu”, Hạ Sương mỉm cười nhỏ giọng đáp.

“Không tốn đồng nào? Sao có thể chứ? Ông chủ không sợ lỗ ạ?”, mặt mày Dương Khiết đầy vẻ không tin nhìn Hạ Sương.

Hạ Sương cũng không nói gì thêm, trong lòng lại thầm xác định một điều, nếu khách sạn Thiên Hoa này là của nhà họ Tiêu thì cơ bản họ sẽ chịu phí, nhưng nếu không phải, vậy ông chủ ở đây chắc chắn sẽ không lấy một đồng cắc nào từ nhà họ Tiêu, thậm chí còn muốn biếu quà cho họ.

Dẫu sao, đây cũng là một cơ hội để kéo gần quan hệ hơn với nhà họ Tiêu, chút tiền đồ ăn và không gian ấy tuy không ít, nhưng so với tạo mối quan hệ với nhà họ Tiêu thì lại quá rẻ.

Phải biết rằng, Tiêu Nhã chính là bà chủ tương lai của nhà họ Tiêu.

Hạ Sương cũng tin là ông chủ nơi đây có thể kinh doanh khách sạn được như ngày hôm nay, thì chắc chắn sẽ là một người cực kỳ khôn khéo, không thể nào không nghĩ tới điều này được.

Cùng lúc đó, một người đàn ông trung niên mặc bộ vest thẳng thớm, tâm trạng hơi hơi kích động cầm micphone đi lên bục. Ông ta hắng giọng một cái, cầm mic nói với khách khứa bên dưới:

“Xin chào mọi người, tôi là Dương Thiên Hoa – tổng giám đốc khách sạn Thiên Hoa. Mời mọi người cứ việc thưởng thức đồ ăn thức uống hôm nay, mọi chi phí sẽ được khách sạn chúng tôi chi trả hết! Mặt khác, tôi vẫn còn một chuyện quan trọng muốn thông báo cho mọi người. Người nhà họ Tiêu đã đến dưới sảnh, có thể mời mọi người nể mặt bọn họ trở về chỗ ngồi, giữ im lặng, chờ bọn họ đến được không nào?”

Giọng của Dương Thiên Hoa vang lên trong đại sảnh rộng lớn này.

Khách mời của hàng trăm bàn ban đầu nghe thấy giọng Dương Thiên Hoa cũng không để tâm lắm, những người có đủ tư cách tham gia bữa tiệc này đều là những người có máu mặt, họ không quan tâm đến bữa cơm này.

Tuy nhiên nghe thấy lời nói phía sau của Dương Thiên Hoa, họ lại lần lượt thanh toán rồi về chỗ ngồi, im lặng ngồi xuống, ngậm miệng lại.

Đột nhiên đại sảnh lớn đang ồn ào với khách của hàng trăm bàn, bỗng chốc trở nên yên ắng.

Dương Khiết thấy thế thì hơi kinh ngạc, phải biết khách của hơn trăm bàn trong đại sảnh này cũng có tới hàng ngàn người.

Bao nhiêu người như vậy, nếu phát ra bất kỳ âm thanh nhỏ nào thì hợp lại cùng nhau cũng có thể tạo thành âm thanh rất lớn, rất rõ ràng.

Thế nhưng lúc này lại không có bất kỳ tiếng động nào.

Dương Khiết hơi ngạc nhiên, những người này có tố chất tốt vậy sao? Hay là Dương Thiên Hoa hoặc nhà họ Tiêu có sức ảnh hưởng lớn đến thế?

Dương Khiết nhìn Hạ Sương với vẻ ngờ vực, nhưng Hạ Sương lại ra dấu tay, ra hiệu cho cô im lặng, không được phát ra tiếng động.