Chàng Rể Vô Song

Chương 89




Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********



Chương 89: Bạch mã hoàng tử "Nghe nói ông làm bên bất động sản à?", Lâm Hàn nhìn Phùng Thạch hỏi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Đúng thế", Phùng Thạch vô cùng biết điều gật đầu.

"Vậy ông cũng biết tin Lưu Hạo chết rồi chứ nhỉ!", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ánh mắt Phùng Thạch lóe lên như nghĩ tới điều gì, ông ta thành thật nói:

"Biết chứ, Lưu Hạo vừa chết, thị trường mà ông ta nắm giữ sẽ bị bỏ trống. Đặc biệt là một phần ba công trình khu Bành Hộ, có rất nhiều nhà đầu tư đều đang thèm nhỏ dãi".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Lý Xuân Sinh - một ông trùm bất động sản khác của thành phố Đông Hải cũng mời tôi hợp tác với ông ta để nuốt lấy một phần ba công trình kia, mà điều kiện để tôi đồng ý chính là khiến Lý Vĩnh Phú đưa bạn gái Chu Nhã Thiến của hắn ta lên giường tôi".

Lâm Hàn nhìn Phùng Thạch, xem ra người này cho rằng mình đang hỏi nguyên nhân ông ta đưa Chu Nhã Thiến lên giường.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn không quan tâm Phùng Thạch làm gì Chu Nhã Thiến, nếu không phải vì Dương Lệ thì anh đã chẳng đến.

Có điều, nếu đã đến, trong đầu Lâm Hàn bỗng nhiên xuất hiện một ý tưởng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Lưu Hạo là do tôi giết".

Lâm Hàn khẩy khẩy móng tay, bình tĩnh nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đùng!

Câu đó như là một tia sét bổ trúng người Phùng Thạch khiến ông ta run lên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Cậu... Cậu giết Lưu Hạo?"

Giọng Phùng Thạch run run, hỏi lại.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Đúng thế", Lâm Hàn gật đầu: "Cột vào tảng đá quẳng xuống sông".

Ầm!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Cả người Phùng Thạch lung lay một cái, suýt nữa thì đứng không vững.

Lưu Hạo là ai?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ông trùm thực sự của ngành bất động sản ở thành phố Đông Hải.

Khi ông ta còn sống cũng có rất nhiều tiểu sử vô cùng đặc sắc, từ một tên cu li làm công ở bến tàu đến gây dựng sự nghiệp phát triển rực rỡ, chiếm lĩnh một nửa thị trường bất động sản ở thành phố Đông Hải, hưng thịnh như mặt trời ban trưa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Người như vậy là một nhân vật mà Phùng Thạch ông đây phải ngước nhìn.

Nhưng không ngờ ông trùm của một thế hệ bất động sản lại chết trong tay chàng trai trước mặt!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Giây phút này, Phùng Thạch có một cảm giác boàng hoàng.

Đợi đã!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Phùng Thạch nheo mắt lại, tự nhiên có cảm giác sắp gặp tai vạ đến nơi.

Tại sao Lâm Hàn kia lại nói với mình rằng cậu ta là người giết Lưu Hạo?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đây là một chuyện cơ mật, thử hỏi có kẻ giết người sẽ đi rêu rao hành động của mình ở khắp nơi sao?

Phùng Thạch nghĩ vậy, tim đập thình thịch, tê cả da đầu, cố gắng nở nụ cười nói:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Cậu Lâm, cậu vừa nói gì thế? Tôi chẳng nghe thấy gì hết!"

"Tôi đã nói ra rồi mà ông còn nói không nghe thấy, ông nghĩ tôi tin chắc?", Lâm Hàn nhếch mép cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nụ cười đó khiến cho con ngươi Phùng Thạch co rút lại, ông ta vội vàng nói:

"Cậu Lâm, tôi biết cậu không phải người bình thường, mong cậu giơ cao đánh khẽ, đừng giết tôi mà!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn nói cho mình biết chuyện bí mật đó, đương nhiên sẽ mang họa chết người cho ông ta!

Giết người bịt miệng, đề phòng tin tức bị lộ ra ngoài!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Cách bảo vệ bí mật tốt nhất chính là khiến cho người ta mãi mãi không thể mở miệng được nữa.

"Cho ông hai sự lựa chọn", Lâm Hàn cũng không nói nhiều.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Một, đi theo tôi, tôi để ông ngồi vào vị trí của Lưu Hạo".

"Hai, ông sẽ giống Lưu Hạo, bị tôi ném xuống sông làm mồi cho cá ăn".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Phùng Thạch sửng sốt, mờ mịt nghĩ Lâm Hàn kia đang mời chào ông ta ư?

"Nhưng mà cậu Lâm à, Lưu Hạo chính là ông trùm bất động sản, nắm giữ hơn nửa thị trường ở thành phố Đông Hải. Sau khi ông ta chết, có rất nhiều người nhòm ngó vị trí ấy, không phải cậu nói để tôi làm là có thể làm được đâu!", trên mặt Phùng Thạch lộ vẻ không tin nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Ý của ông là không theo tôi mà chuẩn bị đi xuống sông thành mồi cho cá hả?", Lâm Hàn hỏi lại.

"Không không không!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Phùng Thạch vội vàng xua tay: "Phùng Thạch tôi không phải đồ ngu, tôi sợ chết nên đương nhiên chọn cái thứ nhất. Tôi chỉ là có chút nghi ngờ thực lực của cậu Lâm thôi".

"Nếu chọn cái thứ nhất, vậy thì được rồi. Cũng khuya rồi, vợ tôi còn đang chờ ở nhà, tôi về trước đây".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn nhìn đồng hồ, đi ra ngoài, giọng nói nhàn nhạt của anh truyền vào lỗ tai Phùng Thạch:

"Sáng sớm mai, đến quỹ đầu tư Nhân Phàm tìm Tôn Minh báo tên của tôi. Một phần ba công trình khu Bành Hộ của Lưu Hạo để lại sẽ là của ông".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Hả?"

Phùng Thạch ngớ người, có chút khó tin.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn chỉ nói một câu mà một phần ba công trình kia đã là của ông ta ư?

Giọng điệu đó cũng ngông quá ấy chứ!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Phải biết rằng, vì một phần ba công trình đó Phùng Thạch không chỉ hợp tác với Lý Vĩnh Phú mà còn thông đồng với vài ông trùm bất động sản khác, nhưng cũng chẳng nắm chắc có thể lấy được nó đấy.

Lâm Hàn mới nói một câu mà một phần ba công trình đó đã là của một mình Phùng Thạch ông ta ư?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Thôi bỏ đi, nhắm mắt làm đại thử, ngày mai đến quỹ đầu tư Nhân Phàm xem thế nào vậy!"

Phùng Thạch nửa tin nửa ngờ, cuối cùng vẫn khẽ cắn môi đưa ra quyết định.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


...

"Chủ nhà đi thong thả nha!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Thấy xe của Lâm Hàn lái từ bên trong ra, bảo vệ vội vàng cúi chào, mặt mày niềm nở.

Mười phút sau, Lâm Hàn về đến nhà.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Ông xã!"

Thấy Lâm Hàn trở về, Dương Lệ lập tức bước đến lo lắng hỏi: "Anh có sao không?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Anh có thể bị làm sao chứ", Lâm Hàn cười.

"Không sao là tốt rồi, đi lâu như vậy, em lo lắng cho anh muốn chết!", Dương Lệ thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới hỏi:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Đúng rồi, Nhã Thiến sao rồi anh?"

"Cô ta cũng không sao, vợ có thể yên tâm ngủ rồi", Lâm Hàn nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Vậy là tốt rồi".

Tinh tinh tinh!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lúc này, điện thoại của Dương Lệ bỗng đổ chuông.

"Là số của Nhã Thiến! Xem ra cô ấy thật sự không sao rồi, ông xã lợi hại ghê! Lần này anh cứu Nhã Thiến, không biết cô ấy sẽ biết ơn anh như thế nào đâu! Cô ấy nhất định sẽ thay đổi thành kiến đối với anh!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Dương Lệ vui vẻ nhận điện thoại.

"Alo, Nhã Thiến, cậu an toàn rồi đúng không?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Đúng vậy, tớ an toàn rồi, lành lặn không bị gì hết còn giữ được trinh tiết, hơn nữa, giờ đã ở nhà rồi", giọng vui vẻ của Chu Nhã Thiến truyền đến:

"Tiểu Lệ, cậu biết không, có lẽ tớ đã gặp được anh trai chạy Rolls-Royce rồi, vả lại anh ấy còn cứu tớ thoát khỏi lòng bàn tay của Phùng Thạch!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Hả?"

Dương Lệ sửng sốt, không phải là Lâm Hàn đã cứu Chu Nhã Thiến ư, sao lại thành anh trai chạy Rolls-Royce rồi?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Nhã Thiến, rốt cuộc là sao, cậu nói rõ ràng hơn coi nào", Dương Lệ nói.

"Quá trình là như vầy", Chu Nhã Thiến giải thích:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Trong lúc tớ hôn mê bất tỉnh ở chỗ Phùng Thạch thì mơ mơ màng màng cảm thấy mình được ẵm lên xe, còn loáng thoáng nghe được một giọng nói".

"Người nọ nói gì mà 'anh hùng cứu mỹ nhân', 'không có tên nhóc kia, đêm nay cô nhất định đã là người của tôi'. Vì thế, tớ đoán, chắc chắn là anh trai chạy Rolls-Royce đã cứu mình!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Dương Lệ nghe mà sửng sốt: "Nhã Thiến, có chứng cứ gì chứng minh là anh ta đã cứu cậu không?"

"Cậu đừng có gấp, nghe tớ nói hết đã", Chu Nhã Thiến nói:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Thứ nhất, giọng kia nói 'tên nhóc kia' đã cứu tớ, hiển nhiên người cứu tớ tuổi không lớn, là một người trẻ tuổi".

"Thứ hai, trên đường về nhà, tuy tớ vẫn mê man, nhưng mơ hồ nhìn thấy chiếc xe mình ngồi có nhãn hãng Rolls-Royce!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Còn một điều nữa là Phùng Thạch là ông trùm bất động sản ở Đông Hải, có địa vị cao. Vậy người cứu tớ ra, bản thân nhất định phải có một thực lực, địa vị, lai lịch nhất định thì ông ta mới nể mặt được".

Chu Nhã Thiến nói một cách chắc chắn:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Tớ về nhà suy nghĩ mãi, kết hợp ba điểu này lại suy ra người cứu tớ còn rất trẻ, có một chiếc Rolls-Royce và cả thân phận, địa vị nhất định nữa".

"Cậu nói nhìn khắp cái thành phố Đông Hải này, ngoài anh trai đi Rolls-Royce ra còn ai nữa chứ?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Dương Lệ gật đầu, cảm thấy Chu Nhã Thiến nói rất có lý.

"Từ hôm nay trở đi, tớ sẽ tạm biệt thằng tồi Lý Vĩnh Phú kia, anh trai chạy Rolls-Royce mới là bạch mã hoàng tử của tớ!", Chu Nhã Thiến than thở.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Đợi đã, Nhã Thiến!", ánh mắt Dương Lệ lóe lên, nói: "Người cứu cậu chắc chắn không phải anh trai chạy Rolls-Royce đâu, mà là chồng tớ đó!"


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyện88