Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp. Tìm truyện ngay
**********
Tại cổng trang viên.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Thấy Lâm Hàn đi đến, các cao thủ nhà họ Lâm phụ trách đứng gác hơi khom lưng kính cẩn chào hỏi.
"Cậu Lâm".
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Cậu Lâm".
Lâm Hàn khẽ gật đầu xem như đáp lại, rồi đi thẳng ra ngoài.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Mặc dù trang viên này không nằm trong trung tâm thành phố Phụng Thiên, nhưng cũng thuộc khu vực sầm uất. Lâm Hàn dứt khoát không lái xe mà đi bộ coi như hóng gió luôn.
Anh mới bước ra khỏi cổng đã gặp phải La Văn và Lâm Phong đang trên đường về.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cả hai người đang trò chuyện về tình hình ở Bắc Đông, bàn bạc những công việc cụ thể cần để người lại, đảm bảo đủ người nhằm tránh xảy ra chuyện, song cũng cố gắng tập hợp cao thủ để đi theo Lâm Hàn đến Thiên Kinh tham gia hội nghị quý tộc lần này.
Hai người thấy Lâm Hàn ra ngoài thì đều bước tới.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Cậu Lâm, cậu muốn ra ngoài ạ? Để tôi cử người bảo vệ cậu", Lâm Phong nói.
La Văn đứng cạnh cũng gật đầu nói: "Đúng đó anh Lâm, trước mắt thì tình hình bên đây chỉ vừa ổn định, bên ngoài rất loạn, cần phải cẩn thận vẫn hơn".
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tuy những thế lực chính ở vùng xám đã bị Lâm Hàn thu phục, cũng coi như yên ổn.
Nhưng trong chuyện Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình lúc trước, đã có rất nhiều thế lực tham gia, bao gồm cả các thế lực bên ngoài Bắc Đông. Vì vậy trước mắt, tình hình ở đây vẫn khá hỗn loạn và không an toàn. Ngay cả đám La Văn khi ra ngoài làm việc cũng phải dẫn theo vài vệ sĩ theo để đề phòng bất cứ tình huống nào.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Đương nhiên là Lâm Hàn hiểu được điều đó, bình thường anh cũng sẽ dẫn theo vệ sĩ, nhưng hôm nay lại không thích, chỉ muốn một mình ra ngoài giải sầu mà không dẫn theo bất cứ ai.
Hơn nữa, Lâm Hàn cũng rất lợi hại. Anh lại không đi gây chuyện, nên cảm thấy mình sẽ không gặp phải chuyện gì hay xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Khỏi, tôi muốn một mình ra ngoài giải sầu, cũng sẽ cẩn thận, không sao đâu", Lâm Hàn đáp.
La Văn và Lâm Phong nghe vậy, đang định đi theo anh coi như bảo vệ anh luôn, nhưng thấy Lâm Hàn chỉ muốn đi một mình nên không nói thêm gì nữa.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Được rồi, vậy cậu cẩn thận nhé. Nếu gặp phải chuyện gì thì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ dẫn người chạy tới ngay", Lâm Phong nói.
Lâm Hàn khẽ cười rồi gật đầu đồng ý.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Còn La Văn, thấy Lâm Phong đã đồng ý thì đương nhiên anh ta cũng không tiện nói thêm gì.
Sau đó, Lâm Hàn tạm biệt Lâm Phong và La Văn, một mình ra ngoài đi dạo trong thành phố Phụng Thiên.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Lâm Phong nhìn Lâm Hàn đi xa mà hơi lo lắng. Dù sao anh cũng không phải người thường, mà là người thừa kế duy nhất, ông chủ tương lai của nhà họ Lâm, tầm quan trọng thì khỏi phải bàn rồi.
Có điều, nghĩ đến việc các thế lực ở Bắc Đông không biết thân phận của Lâm Hàn, mà anh cũng giỏi võ nên ông ta cũng không nghĩ nhiều.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Chẳng mấy chốc, bóng đêm đã dần bao phủ thành phố, đủ loại đèn nê - ông với những màu sắc khác nhau sáng lên, thắp sáng cả thành phố Phụng Thiên.
Thành phố Phụng Thiên nằm ở phía Bắc nên không có sự tinh tế của phía Nam, mà lại có chút phóng khoáng, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cho dù là buổi tối, nhưng dưới ánh đèn nê - ông, nó vẫn toát lên đôi chút hào sảng.
Lâm Hàn nhìn cảnh đêm ở Phụng Thiên, chậm rãi dạo bước tìm nơi thích hợp.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tuy đã đến giờ ăn cơm, nhưng anh vẫn chưa đói lắm, bèn nghĩ bụng tìm một nơi uống rượu, thư giãn tinh thần.
Dẫu sao, giờ cũng hiếm thấy được rảnh rỗi, 2 ngày sau sẽ phải đi tham gia hội nghị quý tộc ở Thiên Kinh. Tuy Lâm Hàn rất tự tin, vì anh có thực lực ấy, nên khó mà xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Nhưng suy cho cùng, chuyện này cũng khá quan trọng. Lâm Hàn chắc chắn sẽ không lơ là, đến lúc đó, rượu là khỏi đụng đến được ồi.
Dù anh tự tin, nhưng cũng phải tôn trọng đối thủ, nghiêm túc và dốc hết sức để chuẩn bị cho hội nghị quý tộc lần này.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Mà giờ, tuyệt đối là lúc khó có được để thả lỏng. 2 ngày nay, Lâm Hàn cũng không có gì để làm, nên đành yên lặng chờ đợi.
Chẳng bao lâu sau, Lâm Hàn đã tìm được một nơi thích hợp, là một quán bar tên Dạ Sắc.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Từng ánh đèn nhấp nháy chiếu xạ ra ngoài, tuy không không lớn, chỉ thuộc loại nhỏ, nhưng nghe âm thanh thì có vẻ khá đông khách.
Lâm Hàn dứt khoát không tìm nữa mà đi vào luôn.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Sau khi bước vào, quả nhiên không khác mấy với suy đoán của anh.
Quán bar không lớn, cũng chẳng sang trọng là mấy, nhưng được cái khá đông khách, gần như chật ních.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Lâm Hàn đi đến một góc trên quầy bar, tùy tiện gọi ly rượu.
Hương vị của nó lại khiến anh hơi bất ngờ, không tính là thơm ngon và chẳng thể sánh bằng những loại rượu mà Lâm Hàn từng uống. Nhưng lại khá thơm, có sự độc đáo riêng, ngẫu nhiên nếm thử một lần cũng khá ngon.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Dưới ánh đèn mờ ảo, Lâm Hàn chỉ ngồi nhâm nhi ly rượu, rồi quan sát đám đông còn lại trong quán.
Trong bầu không khí sôi nổi nơi đây, Lâm Hàn một mình ngồi kia uống rượu, tạo nên một sự khác biệt rõ rệt.
Những người còn lại trong quán đều có mục đích riêng, đàn ông đa số đều đang săn mồi, còn phụ nữ thì đang đợi anh thợ săn của mình, thậm chí có người còn chủ động ra trận.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Nhưng cuối cùng ai là con mồi, ai là thợ săn thì lại chưa biết được.Tuy Lâm Hàn không hứng thú tham gia, vì đa số phụ nữ trong quán chỉ thuộc loại thường thường, huống chi anh đã có Dương Lệ, nên chẳng có ý định đó.
Chỉ là, hình ảnh ấy lại khá thú vị, nó khiến Lâm Hàn cảm thấy thích thú.
Đang quan sát thì Lâm Hàn thấy một người phụ nữ vội vàng đi tới gần anh, tùy tiện gọi hai ly rượu rồi cúi đầu lẳng lặng uống.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Anh hơi bất ngờ nhìn chằm chằm cô ta.Bề ngoài thì trông cô ta chẳng khác gì những người phụ nữ trong quán, nhưng Lâm Hàn lại cảm thấy cô ta không thuộc về nơi này.
Đầu tiên là vội vã đến, tùy tiện gọi rượu, còn cúi đầu im lặng uống, dường như muốn trốn ai. Song cũng như muốn hòa mình vào không khí nơi này, giấu mình đi.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Nhưng cái khiến Lâm Hàn khẳng định người phụ nữ này khác những người còn lại là từ trên người cô ta, anh ngửi thấy mùi máu tươi.Mùi máu ấy chỉ thoang thoảng, đặc biệt là ở trong một nơi như quán bar, trộn lẫn đủ loại nước hoa cùng mùi rượu, sẽ rất khó để ngửi được nó.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Có điều, Lâm Hàn lại không phải người thường, anh đã trải qua rất nhiều trận chiến, mùi máu đã rất quen thuộc với anh. Dù sao, một người đạp mọi gió tanh mưa máu như anh, đương nhiên sẽ ngửi được mùi máu trên cơ thể người phụ nữ kia.Cùng lúc đó, cách đó không xa chợt truyền tới từng tiếng chửi đổng, một đám đàn ông cao to mặc đồ đen đẩy đám đông ra xông tới bên này, dường như đang tìm ai đó.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Lâm Hàn nhìn đám đàn ông không phải hạng tầm thường kia, rồi lại nhìn người phụ nữ bên cạnh, lập tức đoán ra được chút gì đó. Anh chợt cảm thấy thú vị.