Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tại thành phố Đông Hải, trong nhà của Triệu Tứ Hải.Triệu Tứ Hải vừa trở về nhà với trạng thái tinh thần sa sút, đối mặt với câu hỏi của Dương Duyệt, anh ta cũng không biết phải nói gì.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vốn dĩ lần này anh ta còn tưởng mình có thể thăng quan tiến chức, thậm chí trước đây anh ta còn đã nói khoác với Dương Duyệt như vậy rồi.Nhưng chỉ trong nháy mắt, anh ta đã mất hết tất cả, hoàn toàn trắng tay.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
TruyenApp.com cập nhật nhanh nhất.Do dự một lúc, Triệu Tứ Hải chỉ nói: “Không có gì, năng lực không đủ nên anh bị sa thải thôi”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hiển nhiên Triệu Tứ Hải không dám nhắc đến chuyện của Lâm Hàn và Dương Lệ.Lâm Hàn đã cảnh cáo Triệu Tứ Hải, nếu là trước đây thì anh ta sẽ không để lời nói của Lâm Hàn vào tai, nhưng bây giờ hiển nhiên anh ta không dám nữa, thậm chí còn không dám làm trái.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Duyệt nghe Triệu Tứ Hải nói thế thì hơi ngờ vực, chẳng phải trước đây Triệu Tứ Hải đã sắp thành công rồi sao? Hơn nữa bây giờ Dương Lệ là CEO của quỹ đầu tư Nhân Phàm, thật sự không giúp Triệu Tứ Hải chút nào, cứ để anh bị sa thải?Thấy Triệu Tứ Hải sa sút tinh thần, sắc mặt Dương Duyệt trở nên khó coi, cô ta đổ tất cả lỗi lên Dương Lệ, cho rằng là Dương Lệ không giúp, thậm chí còn nghi ngờ Dương Lệ ngáng đường nên Triệu Tứ Hải mới suy sụp thế này.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Sao đột nhiên lại thế này, đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Dương Duyệt vội vàng hỏi.Vẻ mặt Triệu Tứ Hải lúc này có chút xấu hổ, anh ta không thể nói chuyện của Dương Lệ và Lâm Hàn, nhưng đương nhiên có thể nói chuyện mình thông đồng với Tạ Kiến Bình, dù sao anh ta đã bị phê bình trước toàn thể công ty rồi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng lúc này Triệu Tứ Hải lại ngại nói cho Dương Duyệt chuyện này, bởi vì thực sự quá mất mặt.“Không có gì, chỉ là anh không đủ năng lực nên bị sa thải thôi. Em đừng nghĩ nhiều, sau này anh sẽ từ từ tìm cách”, Triệu Tứ Hải bất lực nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Duyệt thấy thế lại càng nghi ngờ Dương Lệ, cho rằng Dương Lệ không giúp đỡ, thậm chí còn cố ý nhắm vào Triệu Tứ Hải nên Triệu Tứ Hải mới không dám nói.“Thật quá đáng, em đi tìm bố để bố phân xử!”, Dương Duyệt nói rồi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra ngoài.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Triệu Tứ Hải thấy vậy thì hơi lo lắng, Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào không biết rõ thân phận của Lâm Hàn, nếu vì vậy mà đi gây rắc rối cho Lâm Hàn và Dương Lệ, đắc tội Lâm Hàn, bị Lâm Hàn hỏi tội thì chẳng phải chết chắc sao?“Vợ à, thật sự không liên quan đến Dương Lệ, em làm phiền bố làm gì? Anh đi tìm công việc khác là được mà”, Triệu Tứ Hải vội khuyên nhủ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Vậy làm sao được?”, Dương Duyệt không nghi ngờ gì nữa: “Sao em có thể chịu được, nhịn được cơn tức này? Dương Lệ thật sự quá đáng, lần này em thực sự không nhịn nổi nữa!”Dương Duyệt nói xong thì mặc kệ Triệu Tứ Hải, ra khỏi nhà.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Triệu Tứ Hải muốn ngăn cản nhưng không được, dù sao anh ta cũng không đưa ra được lý do gì chính đáng, không thuyết phục được Dương Duyệt. Anh ta cũng không thể nói thẳng với Dương Duyệt rằng chuyện này hoàn toàn là lỗi của anh ta, chúng ta không thể đắc tội Lâm Hàn.Thấy Dương Duyệt rời đi, Triệu Tứ Hải bất lực ngồi xuống, có chút phiền não, cũng oán than mình kém cỏi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nếu anh ta có chút năng lực, tìm được một công việc tốt thì sẽ không thế này.Nhớ quay lại đọc tiếp tại TruyenApp.com để ủng hộ chúng mình nha.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chưa nói đâu xa, nếu trước đây ở công ty bất động sản của Phùng Thạch, nếu anh ta không làm chuyện đó thì cũng không xảy ra những chuyện này, chưa biết chừng anh ta vẫn được Phùng Thạch coi trọng, cùng tham gia Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương, còn với tư cách thành viên chính, rồi giờ đây đã lên như diều gặp gió.Mặc dù nói ra thì Phùng Thạch trọng dụng anh ta đều có liên quan đến Lâm Hàn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mà lúc này, Triệu Tứ Hải cũng nhớ đến bữa tối hôm đó, anh ta tự khen mình có thể tham gia Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương nên cực kỳ đắc ý.Bây giờ nghĩ lại, Triệu Tứ Hải anh ta có thể có được cơ hội đó cũng đều do Lâm Hàn giúp đỡ, mà anh ta còn khoác lác trước mặt Lâm Hàn, thật là nực cười.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bây giờ Triệu Tứ Hải đã cực kỳ hối hận, nhưng không còn cách nào.Đột nhiên, Triệu Tứ Hải nằm ở nhà mà chợt cảm thấy vô cùng chán nản, không muốn suy nghĩ nhiều nữa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nằm được một lúc, Triệu Tứ Hải không thể không đứng dậy, mặc dù không muốn đối mặt với Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào, vì dù sao anh ta cũng vừa mới thất nghiệp, đang rất suy sụp chán nản.Nhưng anh ta cũng không thể để mặc họ, nếu họ đi tìm Lâm Hàn và Dương Lệ gây gổ thì không được, Lâm Hàn không phải người mà họ có thể đắc tội.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đến lúc đó nếu chọc giận Lâm Hàn, một người là bố vợ của Lâm Hàn, một người là chị ruột của Dương Lệ, có thể Lâm Hàn sẽ không làm gì hai người đó, nhưng còn anh ta thì chưa biết sẽ thế nào.Vì vậy Triệu Tứ Hải cũng vội vàng nhắn tin cho Dương Duyệt, bảo cô ta không được đến tìm Dương Lệ và Lâm Hàn, nếu có định làm gì khác thì cũng phải thông báo trước cho anh ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Duyệt nhìn thấy tin nhắn của Triệu Tứ Hải cũng thấy hơi kỳ, Triệu Tứ Hải hèn nhát như vậy từ bao giờ thế? Không ngờ anh ta lại sợ Dương Lệ và Lâm Hàn?Dương Lệ chẳng phải CEO quỹ đầu tư Nhân Phàm sao? Vậy thì đã sao, cô ta là chị ruột, Dương Duyệt có thể làm gì họ?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Duyệt càng nghĩ càng cảm thấy chắc chắn Dương Lệ đã làm chuyện gì quá đáng khiến Triệu Tứ Hải thay đổi như vậy, khiến cho Triệu Tứ Hải trước giờ không sợ Dương Lệ và Lâm Hàn, bây giờ lại sợ hai người họ như thế.Nhưng sau khi nhìn thấy tin nhắn, Dương Duyệt cũng đồng ý, sau đó nhanh chóng đến chỗ ở của Dương Cảnh Đào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này Dương Cảnh Đào đang thảnh thơi uống trà phơi nắng, trà ông ta uống còn là trà Triệu Tứ Hải tặng, không phải quá ngon nhưng cũng được.“Bố, lần này bố phải ra mặt đòi lại công bằng cho chúng con!”, Dương Duyệt tức giận thở hổn hển đến bên Dương Cảnh Đào nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Cảnh Đào thấy vậy thì hơi khó hiểu, ông ta cũng ngồi thẳng dậy từ trên ghế tựa rồi hỏi: “Xảy ra chuyện gì mà con tức giận thế? Ai động đến con?”“Còn có thể là ai? Lần này Tiểu Lệ thật sự quá đáng, bố không biết nó đã làm gì với Triệu Tứ Hải đâu!”, Dương Duyệt ra vẻ tủi thân nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Lẽ nào Tiểu Lệ ở quỹ đầu tư Nhân Phàm mà không giúp Triệu Tứ Hải? Mấy ngày qua bố cũng thấy rồi, đúng là quỹ đầu tư Nhân Phàm đòi hỏi yêu cầu rất khắt khe, có lẽ Tiểu Lệ cũng thật sự có nỗi khổ riêng”, Dương Cảnh Đào nói.Trước đây Dương Cảnh Đào không tin lời Dương Lệ, cho rằng cô không muốn giúp, đó chỉ là một cái cớ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”