Chàng Rể Vô Song

Chương 70




Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********



Chương 70: Sao anh lại đến đây? “Tổng giám đốc Lưu, tôi phải lái xe, không thể uống rượu được”, Dương Lệ lạnh lùng nói: “Chúng ta bàn chuyện công việc thôi!”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Lái xe cũng có thể gọi người lái hộ được mà!”, Lưu Hạo cười cười.

“Cô Dương, nói thế nào thì cô cũng là người phụ trách của khu Bành Hộ, sau này chắc chắn không thể thiếu tiệc rượu, nếu cô không uống rượu, thử hỏi ai dám bàn chuyện làm ăn với cô?”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Tôi nói cho cô nghe, làm công trình có hai thứ không thể thiếu được, một là thuốc lá, hai là rượu chè. Cô là phụ nữ, không hút thuốc cũng được, nhưng không uống rượu thì khó nói lắm”, Lưu Hạo tỏ ra mình là người từng trải, dạy dỗ cô.

“Cô ngồi vào bàn mà không uống rượu, không ai bàn chuyện làm ăn với cô đâu? Cô nghĩ xem tôi nói có đúng không? Cô uống chén rượu này, tôi sẽ bàn chuyện làm ăn với cô”.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Giám đốc Lưu, tôi thừa nhận kinh nghiệm đàm phán của tôi không đủ, dù sao tôi cũng chỉ là một kế toán”.

Mặt mày Dương Lệ không cảm xúc: “Lời ông nói cũng có lý, dù sao thì ông làm nghề này cũng lâu năm rồi. Thế nhưng, từ khi tiến vào phòng đến giờ, tôi không thấy được một chút thành ý muốn đàm phán nào từ ông. Ông vẫn luôn né tránh vấn đề này, tôi muốn biết, tại sao thế?”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Trước khi đến đây, Dương Lệ đã bổ túc thêm một số kỹ xảo trên thương trường.

Nếu uống chén rượu này, cô sẽ rơi vào thế hạ phong, bị Lưu Hạo dắt mũi, thế nên phải tỏ ra áp đảo hơn.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Thế này đi, chúng ta bàn chuyện làm ăn trước rồi tôi sẽ uống chén rượu này”, Dương Lệ mỉm cười.

Lưu Hạo thoáng sững người, không ngờ Dương Lệ giở chiêu này với ông ta.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Chậc chậc chậc, như thế này mới có cảm giác chinh phục chứ!”

Lưu Hạo nhếch môi thành một nụ cười: “Được, nếu cô Dương đã cố chấp như thế, tôi cũng không cưỡng ép, chúng ta bàn chuyện làm ăn”.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Nói xong, ông ta lấy hợp đồng ra khỏi túi công văn, đưa tới trước mặt Dương Lệ.

“Mời cô Dương xem qua, đây là một số ý kiến của tôi về dự án khu Bành Hộ”.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Dương Lệ thoáng vui mừng, bây giờ cô dắt mũi Lưu Hạo rồi.

Cô cầm hợp đồng lên xem, nhưng chưa xem được bao nhiêu, mặt mũi đã dần lạnh đi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Giám đốc Lưu, ông có ý gì vậy. Đã cho ông một phần ba lượng công trình của khu Bành Hộ rồi, ông không hài lòng thì thôi, bây giờ còn đòi tới bảy phần công trình!”

Dương Lệ ném hợp đồng xuống bàn, đanh mặt lại.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Tôi muốn bảy phần, đương nhiên là có lý do cả”.

Lưu Hạo sờ sờ cái đầu trọc của mình, thong dong nhấp hớp rượu:

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Nhìn một lượt khắp ngành bất động sản của thành phố Đông Hải, không ai chiếm lĩnh thị phần nhiều hơn tôi. Công nhân dưới trướng của tôi toàn là người năng nổ nhất, kinh nghiệm phong phú nhất, nếu giao bảy phần công trình cho tôi, tôi có thể hoàn thành tốt đẹp”.

“Cô Dương, nếu cô đem hai phần ba công trình còn lại cho bên khai thác và phát triển khác, rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện! Chưa biết chừng hôm nay làm chết một công nhân, ngày mai xảy ra một vụ sập hầm, đến lúc đó, cô có gánh nổi trách nhiệm không?”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Ông ta nói thêm: “Nếu cô giao bảy phần công trình cho tôi, chuyện khác tôi không dám hứa, chứ công trình tuyệt đối không xảy ra sai sót, chí ít sẽ không làm ai mất mạng!”

“Hừ, ông tưởng tôi tin à?”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Dương Lệ hừ một tiếng: “Trước khi đến đây, tôi đã điều tra tư liệu về ông, bên khai thác phát triển bất động sản dưới trướng ông xảy ra sự cố công trình với tần suất nhiều nhất, chẳng qua ông có quan hệ, có thủ đoạn nên đè được chuyện xuống mà thôi”.

Lưu Hạo liếc mắt nhìn Dương Lệ với vẻ bất ngờ, không ngờ cô không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp mà còn có đầu óc.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Điều này khiến khát khao chinh phục trong lòng ông ta dâng trào.

“Giao cho ông một phần ba công trình chỉ đơn giản là vì ông chiếm lĩnh thị phần bất động sản tại thành phố Đông Hải, đây là mức cực hạn rồi. Bảy mươi phần trăm ư, không thể nào!”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Dương Lệ thẳng thừng nói.

“Hờ hờ, cô Dương nên ký hợp đồng này thì hơn”.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Lưu Hạo cười gằn, kiên nhẫn của ông ta cũng sắp hết.

“Ký hợp đồng? Ban nãy tôi đã nói rồi, không thể nào. Nếu giám đốc Lưu thấy không hài lòng, chúng ta có thể hủy bỏ hợp tác. Không có ông, công trình khu Bành Hộ không phải không tiến hành được”, Dương Lệ lạnh lùng nói.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Ngại ghê, nếu không có tôi, công trình khu Bành Hộ thật sự không thể tiến hành được”, Lưu Hạo đáp.

“Tôi lăn lộn trong ngành này bao nhiêu năm rồi, chuyện khác tôi không đảm bảo, chứ khả năng biến một công trình thành dự án bỏ dở thì có đấy!”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Giám đốc Lưu, ông đang uy hiếp tôi đấy à?”

“Đúng thế, tôi đang uy hiếp cô đấy, hợp đồng này, hôm nay cô muốn ký thì ký, không muốn ký cũng phải ký!”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Lòng kiên nhẫn của Lưu Hạo đã hoàn toàn biến mất, không thèm che giấu vẻ tham lam trong ánh mắt nữa.

“Cô Dương, hôm nay cô không chỉ đơn giản phải ký hợp đồng cho tôi mà cả cơ thể cô, tôi cũng cần! Đợi chúng ta xong việc, tôi chụp cho cô vài tấm ảnh, chẳng phải cô sẽ nằm trong lòng bàn tay tôi rồi sao?”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Bốp bốp!

Nói xong, Lưu Hạo vỗ tay.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Cửa phòng mở ra, bốn năm người đàn ông lực lưỡng đứng bên ngoài, nhìn Dương Lệ bằng ánh mắt thiếu thiện chí.

“Tổng giám đốc Lưu, ông có ý gì?”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Dương Lệ nhìn ra bên ngoài với sắc mặt lạnh lùng.

“Ý gì à? Chính là ý tứ trong câu nói ban nãy của tôi đấy”, Lưu Hạo cười hề hề.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Cô Dương, cho cô sự lựa chọn, uống chén rượu trước mặt cô đi, coi như nể mặt tôi, tôi sẽ cho cô rời khỏi đây bình an vô sự”.

“Nếu cô không uống, không nể mặt Lưu Hạo này, tôi cũng không giữ thể diện cho cô đâu”.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Dương Lệ tức xì khói, nhưng liếc nhìn bốn năm gã đàn ông bên ngoài, muốn cố tình xông ra cũng không được.

Ngay lập tức, ánh mắt cô nhìn về phía chén rượu.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Được, tôi nể mặt ông, tôi uống”.

Dương Lệ nhún nhường, cầm chén rượu lên.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Nụ cười trên mặt Lưu Hạo càng rạng rỡ hơn, nhìn chằm chằm Dương Lệ, kế hoạch của ông ta sắp thành công rồi.

Khi chén rượu sake sắp chạm tới môi cô thì một âm thanh chế nhạo vang lên:

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Giám đốc Lưu hào sảng ghê, một thằng đàn ông mà chèn ép phụ nữ”.

“Tiên sư thằng nào đang nói đấy!”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Lưu Hạo trợn mắt nhìn ra bên ngoài.

Một người đàn ông trung niên đang đứng đó, mặc áo thời Đường màu xám, mặt vuông chữ điền, đôi mắt sâu, hai cục đá nam châm trên tay ông ta phát ra tiếng kèn kẹt.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Mà bên cạnh ông ta có một thiếu niên nữa, cơ thể hơi gầy yếu nhưng từ đầu đến chân toát ra một thứ khí chất đặc biệt.

“Trần Vô Cực?”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Lưu Hạo nhìn người đàn ông trung niên kia, thoáng nhíu mày: “Ông đến đây làm gì?”

“Chồng ơi!”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Dương Lệ nhìn thấy Lâm Hàn, lập tức bước tới.

“Sao anh lại đến đây?”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Anh cũng muốn ăn mấy món này nên đến đây”, Lâm Hàn cười cười.

“Lưu Hạo, đường đường một người đàn ông mà lại đi bày mưu tính kế với phụ nữ, bỏ thuốc mê vào rượu, đúng là vô liêm sỉ”, Trần Vô Cực cười nhạo.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Bỏ thuốc mê?”

Dương Lệ sững người, nhìn chén rượu sake trên bàn, đột nhiên có cảm giác như gỡ bỏ được khúc mắc. Chẳng trách Lưu Hạo quái gở đến vậy, liên tục bắt cô uống, hóa ra trong rượu có thuốc mê.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Thế mà bị ông phát hiện ra rồi, đúng thế, tôi bỏ thuốc vào đấy!”

Lưu Hạo nhếch miệng cười, không hề che giấu: “Thì sao nào, ông định lo chuyện bao đồng à? Phải biết rằng, tôi và ông trước nay nước sông không phạm nước giếng, ông muốn ra mặt vì một người phụ nữ, định sống mái một phen với tôi à?”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Lưu Hạo, ông đúng là vô liêm sỉ!”

Dương Lệ tức đến mức mặt mũi trắng bệch, không ngờ Lưu Hạo giở trò nham hiểm.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Chồng ơi, chúng mình đi thôi!”

Nói xong, cô định kéo Lâm Hàn đi ra ngoài.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Đi, đi đâu cơ? Chỗ này toàn là người của tôi!” Lưu Hạo cười hề hề.

Kẹt kẹt!

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Kẹt kẹt!

Sáu bảy căn phòng xung quanh lập tức mở hết cửa, cộng vào phải có tới hai mươi ba mươi người bước ra khỏi phòng, khiến hành lang chật cứng.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Ai nấy đều nhìn Dương Lệ với vẻ mặt đểu giả.

Sắc mặt Dương Lệ cũng thực sự khó coi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


 


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyện88