Chàng Rể Vô Song

Chương 644




Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyenapp và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********



 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             "Được, yên tâm đi. Em sẽ xử lý tốt chuyện này".  

             Dương Khiết nghe vậy gật đầu đáp.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Hạ Sương gật đầu rồi vội vàng rời đi.  

             Nhìn theo bóng lưng đi xa của Hạ Sương, Dương Khiết có hơi tò mò, chỉ trong một thời gian ngắn, chị ấy sẽ làm gì để tuyển được nhiều người trong ban điều hành như vậy? Hơn nữa, tiếp đó còn phải đối mặt với sự làm khó của những nhân viên cũ, Hạ Sương sẽ giải quyết như thế nào đây?  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

TruyenApp.com cập nhật nhanh nhất.

             Nhưng dù hiếu kỳ, Dương Khiết cũng hiểu được đây không phải lúc để hỏi, chỉ có thể chờ sau này hỏi lại sau.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Còn về nhiệm vụ mà Hạ Sương giao cho Dương Khiết, cô ấy lại rất có lòng tin.  

             Sắp xếp kỹ càng tỉ mỉ lại sổ sách trong công ty vốn là sở trường của Dương Khiết. Mặc dù đây là lần đầu cô ấy chỉnh lý lại giấy tờ của một công ty lớn như vậy, nhưng Dương Khiết tin rằng, chỉ cần bỏ ra chút công sức và thời gian nhiều hơn là cô ấy có thể làm tốt.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Tiếp theo, Dương Khiết bèn đi tìm nhân viên của phòng tài vụ kiếm tra lại hết tất cả thu chi của của công ty.  

             Toàn bộ ban điều hành đã bị sa thải, nhưng những nhân viên cấp dưới vẫn được giữ lại. Bọn họ có thể giải quyết được một số công việc cơ bản, nhưng lên kế hoạch hay tính toán, không có ban điều hành thì họ sẽ không thể làm tốt được.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Cùng lúc đó, Hạ Sương cũng tìm một chỗ không người liên lạc với Tiêu Nhã.  

             "Xin chào, xin hỏi ai thế?", Tiêu Nhã bắt máy, nghi ngờ hỏi. Số điện thoại này là số riêng chứ không phải số làm việc của cô ấy, nên rất ít người biết.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             "Xin chào, tôi là Hạ Sương, là CEO mới của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh. Số điện thoại này là cậu Lâm cho tôi, bảo có rắc rối gì thì tìm cô giúp", Hạ Sương nói thẳng.  

             "Ồ là vậy à, cô gặp rắc rối gì?", Tiêu Nhã lập tức hiểu. Hóa ra là người của Lâm Hàn, nên cũng kiên nhẫn hơn.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Sau đó, Hạ Sương bèn kể lại chuyện tối hôm qua cho Tiêu Nhã nghe, tỏ vẻ cần cô ấy giúp.  

             Tiêu Nhã nghe vậy lại thấy hơi bất ngờ, Hạ Sương này cũng mạnh tay và quyết đoán ghê, vậy mà ngay mặt sa thải hết đám ban điều hành luôn. Đổi lại là Tiêu Nhã, cô ấy ngẫm nghĩ rồi tự cảm thấy mình không dám làm thế. Ít nhất sẽ chậm rãi tìm được người có chuyên môn để bàn giao lại công việc rồi mới ra tay với dám người cũ kia.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Lúc này, Tiêu Nhã mở miệng nói: "Bên tôi không có nhiều người am hiểu về điều hành mảng giải trí, nhưng vẫn tìm được một ít. Có lẽ có thể đưa cho cô 7 8 người, nhưng chắc còn thiếu. Ngược lại, nếu những công ty khác có nhằm vào các cô hay gì đó, thì bên tôi sẽ ra tay hỗ trợ".  

             "7 8 người là đủ rồi", Hạ Sương nghe vậy, vui vẻ nói: "Vậy làm phiền cô Tiêu rồi. Cô có thể đưa 7 8 người có chuyên môn trong lĩnh vực điều hành giới giải trí đến cho tôi ngay được không? Bên tôi cũng quen biết một số người, gom lại chắc là đủ".  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             "Đương nhiên là được, giờ tôi sẽ liên lạc với họ. Hôm nay là có thể bảo họ đến tòa nhà chính của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh nộp hồ sơ. Còn sau này nếu những người kia nhằm vào cô thì cô cứ liên hệ với tôi", Tiêu Nhã dứt khoát nói.  

             Hạ Sương lại cảm ơn, rồi kết thúc trò chuyện với Tiêu Nhã.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Sau khi cúp máy, Hạ Sương hơi kích động, không ngờ sự việc lại thuận lợi hơn so với dự đoán của cô ta. Vốn dĩ, theo kế hoạch của Hạ Sương thì chỉ lấy được 3 4 người từ chỗ Tiêu Nhã là đã đủ để giúp công ty truyền thông điện ảnh Quảng Ảnh vượt qua khó khăn lần này. Dù sao, cô ta cũng quen rất nhiều người trong ngành. Nếu dùng một số tiền lớn, chắc hẳn vẫn có thể lôi kéo được rất nhiều người đến.  

Nhớ quay lại đọc tiếp tại TruyenApp.com để ủng hộ chúng mình nha.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Mà giờ, Hạ Sương không ngờ Tiêu Nhã lại cung cấp ngay 7 8 người có chuyên môn trong lĩnh vực điều hành giới giải trí.  

             Đừng nhìn chỉ có 7 8 người, bọn họ đều có sở trường điều hành, lương một năm hơn cả triệu tệ, còn phải thuộc lĩnh vực giải trí. Người như vậy cực kỳ ít ỏi.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Giống như công ty giải trí Tinh Quang trước đó của Hạ Sương, nghiêm khắc mà nói thì trong công ty chỉ có một người điều hành thôi, những công việc khác đa số là nhờ Hạ Sương hỗ trợ giải quyết.  

             Sau đó, Tiêu Nhã lại gọi cho Lâm Hàn.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Lâm Hàn nhàn nhã ở nhà không có việc gì làm, thấy Hạ Sương gọi tới bèn nghe máy.  

             "Xảy ra chuyện gì à?", Lâm Hàn vừa bắt máy đã hỏi thẳng.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             "Cậu Lâm, là như vầy..."  

             Lúc này, Hạ Sương bèn kể lại chuyện đã xảy ra và tính toán của mình cho Lâm Hàn nghe. Còn gọi điện cho anh chủ yếu là muốn được Lâm Hàn cho phép cô ta sử dụng một số tiền lớn để đi lôi kéo những người có chuyên môn mà trước kia mình quen về điều hành công ty.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             "Đại khái là thế, tuy sẽ tốn khá nhiều tiền, nhưng tôi biết rõ mấy người kia, lôi kéo về sẽ không chỉ giúp công ty vượt qua khó khăn lần này, mà còn có tác dụng rất lớn để phát triển về sau. Mặt khác, lôi kéo họ về đây thì những công ty giải trí khác sẽ không sánh nổi công ty ta. Từ nay về sau, công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh của chúng ta sẽ độc chiếm cả giới giải trí Hoa Hạ!", Hạ Sương nói với giọng đầy khẳng định.  

             Lâm Hàn nghe xong, gật đầu, rất hài lòng với phong cách làm việc dứt khoát và quyết đoán của Hạ Sương. Đuổi thẳng đám ban điều hành cũ không chút thỏa hiệp.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Còn đối với những chính sách của Hạ Sương, Lâm Hàn cũng không có ý kiến gì, chỉ nói: "Không sao, cô cần làm gì thì cứ việc làm. Nếu tôi dùng cô, đương nhiên tin cô, xài bao nhiêu cũng không thành vấn đề, chỉ cần dùng sao cho đáng là được".  

             "Được, cảm ơn cậu Lâm. Thôi không nói với cậu nữa, tôi phải đi làm việc đây", Hạ Sương vội vàng nói cảm ơn.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Lâm Hàn gật đầu rồi cúp máy, hoàn toàn chẳng để bụng, tiếp tục thảnh thơi phơi nắng.  

             Còn Hạ Sương, sau khi cúp điện thoại bèn vội vàng lướt tìm số điện thoại của mấy người có chuyên môn mà cô ta biết, rồi lần lượt gọi cho họ, dùng một số tiền lớn lôi kéo họ đến đây.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Bởi vì bên Tiêu Nhã đưa được số người nhiều hơn mong đợi của Hạ Sương, nên cô ta cũng có thể bỏ qua một số người có năng lực hơi yếu một chút mà mình biết, chỉ chọn tốt nhất, phải dùng tiền sao cho đáng.  

             Trong lúc cả Hạ Sương và Dương Khiết đều đang bận tối mặt tối mày thì Lâm Hàn chẳng nằm phơi nắng, không bao lâu thì điện thoại anh lại đổ chuông.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Lâm Hàn lười biếng cầm điện thoại lên nhìn thì thấy là Trương Thiên Sơn gọi tới, bèn ngồi bật dậy bắt máy.  

             "Alo, chú em Lâm à, dạo này sao rồi?"  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Điện thoại vừa kết nối thì giọng nói oang oang của Trương Thiên Sơn đã truyền tới.  

             "Vẫn khỏe, cũng vì lần trước anh Trương cử nhiều cao thủ như vậy đến hỗ trợ, nên em mới thành công giúp nhà họ Tiêu đối phó liên minh hai quý tộc lớn kia, cũng lấy lại được 100 tỷ từ nhà họ Khương và thậm chí còn nhiều hơn thế", Lâm Hàn vui vẻ nói. Đối với Trương Thiên Sơn, Lâm Hàn cảm kích ông ta từ tận đáy lòng, mới quen mấy ngày đã bằng lòng cử nhiều một lượng lớn cao thủ đến giúp anh. Lúc ấy, Lâm Hàn thật sự cảm thấy khá bất ngờ.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             "Anh nghe nói chú tính làm một vố lớn, nhưng không ngờ lại xoay chuyển được tình hình tranh đấu giữa các quý tộc, quả là lợi hại. Anh không nhìn nhầm người mà, chú đúng là người làm nên việc lớn, ha ha! À phải rồi, trước đó chúng ta có bàn việc hợp tác, bên anh đã chuẩn bị xong người và nguồn vốn rồi, tính bảo bọn họ hôm nay lên đường đến thành phố Đông Hải hợp tác với chú kiếm món hời lớn!", Trương Thiên Sơn lại nói.