**********
Chương 57: Khu vui chơi "Bố, chị cả, anh rể, bây giờ con sẽ nói rõ với mọi người".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ánh mắt của Dương Lệ rất lạnh lùng, giọng nói không mang theo một chút tình cảm nào hết: "Lâm Hàn là chồng con, anh ấy không phải đồ vô dụng, con mong mọi người ăn nói chú ý một chút!"
"Không phải đồ vô dụng? Cậu ta có điểm nào không phải đồ vô dụng? Suốt ngày ngồi nhà ăn không ngồi rồi", Dương Duyệt bĩu môi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Lệ lại nói tiếp: "Tiếp đó, bất kể lãnh đạo của Nhân Phàm có nói là không hợp tác với công ty của anh rể hay không..."
"Thì Dương Lệ này, tổng phụ trách dự án cải tạo khu Bành Hộ cũng chốt lại một câu, anh rể Triệu Tứ Hải đừng mong kiếm chác được gì từ dự án khu Bành Hộ! Mọi người nói con không biết nghĩ cho gia đình cũng được, nói con ích kỷ cũng được, tóm lại là con lên tiếng rồi đó!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dứt lời, cả bàn ăn chìm vào yên tĩnh, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Dương Lệ, mang theo sự kinh ngạc.
"Chồng à, chúng ta đi!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Lệ kéo tay Lâm Hàn đi ra ngoài.
Một lúc sau, mọi người trong phòng mới hoàn hồn lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Làm xằng làm bậy!"
Dương Cảnh Đào đập bàn một cái, quát vọng ra ngoài với vẻ mặt vô cùng giận dữ:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Dương Lệ, tao vất vả nuôi mày khôn lớn để mày đối xử với tao như thế hay sao?! Mày không thèm nghe lời tao nữa đúng không?!"
"Vì một thằng ăn hại mà mày định chống đối tao hả?!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Duyệt cũng cười nhạo một tiếng:
"Không cho thì thôi, làm như Tứ Hải nhà tao không có mày là không kiếm được dự án nào nữa vậy! Mày chỉ là một kế toán quèn, chẳng có kinh nghiệm đếch gì, tao cũng muốn xem thử cái dự án đó rơi vào tay mày thì có xảy ra chuyện gì không!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Triệu Tứ Hải lắc đầu, cảm thấy thất vọng không thôi, mỡ treo trước miệng mèo rồi mà còn bay đi mất.
"Haizz!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Cảnh Đào thở dài: "Con gái lớn rồi không nghe lời bố, tức chết mất! Chỉ vì một thằng vô dụng mà chống đối bố mày, Tiểu Lệ, mày làm bố thất vọng quá rồi!"
Dương Cảnh Đào biết, bởi vì vừa rồi ông ta nhắc tới Lâm Hàn nên thái độ của Dương Lệ mới thay đổi một trăm tám mươi độ như thế.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Chết tiệt! Rốt cuộc thằng ăn hại Diệp Phàm đã bỏ bùa mê thuốc lú gì mà con gái tao lại chung tình với nó như thế!", Dương Cảnh Đào tức đến mức nghiến răng nghiến lợi:
"Bỏ đi! Mai bố sẽ tới buổi xem mắt ở công viên, tìm một người phù hợp rồi đưa về cho Tiểu Lệ gặp! Chỉ cần so sánh với thằng phế vật Lâm Hàn, bố không tin là nó vẫn nằng nặc đòi theo thằng đó!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
...
Trên đường đi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Chồng à, anh nói xem có phải những câu em vừa nói với mọi người hơi quá rồi không?", Dương Lệ lo lắng nói.
"Em thấy thế nào?", Lâm Hàn cười hỏi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Vốn dĩ em định nhường lại dự án cho anh rể, dù sao cũng là người một nhà, giúp được đến đâu thì giúp", Dương Lệ nói:
"Nhưng những gì bọn họ nói với anh thật quá quắt, em tức lắm! Hừ! Kệ đi, nói cũng nói rồi, dự án cải tạo khu Bành Hộ này không thể nhường cho anh rể được!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Anh ủng hộ quyết định của em".
Lâm Hàn vuốt ve mái tóc của Dương Lệ: "Chỉ cần em chuyên tâm thì dự án khu Bành Hộ sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu, có vấn đề gì thì cũng còn chồng em nữa mà!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Ừ ừ!"
Dương Lệ gật đầu, tuy rằng cô không biết Lâm Hàn lấy đâu ra sự tự tin để nói câu ấy, nhưng cô vẫn cảm thấy yên tâm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hơn nữa hôm nay giám đốc Trương cũng đã nói là sẽ dốc sức phối hợp với cô để hoàn thành dự án cải tạo khu Bành Hộ.
Vậy nên Dương Lệ tin là có thể hoàn thành tốt công việc của mình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Chồng à, Nhã Thiến hẹn em ngày mai tới khu vui chơi, chúng ta cùng đi có được không? Vừa hay giải tỏa một chút, mấy hôm nay làm việc mệt mỏi quá!", Dương Lệ đột nhiên nói với biểu cảm mong chờ, hệt như một cô bé mới lớn.
"Được", Lâm Hàn đồng ý, anh thuận miệng hỏi:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Bây giờ Chu Nhã Thiến và Lý Vĩnh Phú thế nào rồi?"
"Lại làm hòa rồi".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Lệ nói: "Vốn dĩ Nhã Thiến ngó lơ Lý Vĩnh Phú là để trừng phạt vụ bắt cóc, nhưng Lý Vĩnh Phú cứ quấn lấy cậu ấy, ngày nào cũng tới công ty tìm Nhã Thiến, hôm nay lại mua một chiếc xe thể thao cho cậu ấy, thế là cậu ấy tha thứ cho anh ta rồi".
"Hẹn em tới khu vui chơi, chắc lại định rải cẩu lương đây mà", Lâm Hàn lắc đầu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Cậu ấy rải thì em cũng rải được mà, chẳng phải em có anh đấy thôi!"
Dương Lệ ôm lấy cánh tay Lâm Hàn, cô ngẩng đầu nói: "Vả lại cũng một thời gian rồi em không tới khu vui chơi, em muốn tới đó chơi mà!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Anh biết rồi!", Lâm Hàn nói với vẻ chiều chuộng.
...
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hôm sau, tại khu vui chơi Disney.
Đây là khu vui chơi lớn nhất thành phố Đông Hải, quy mô của nó không khác gì những khu vui chơi mang tầm cỡ thế giới, mỗi ngày có đến hàng trăm ngàn lượt người tới đây.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tàu lượn siêu tốc, đu quay, vòng quay mặt trời, tàu trượt nước... Trò gì cũng có.
Ánh mặt trời chói chang.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Hàn và Dương Lệ nắm tay nhau, đeo kính đen, mặc áo thun đôi và quần đùi dáng rộng tới đây.
"Khu vui chơi Disney này cũng có sự đầu tư của Nhân Phàm, mấy quản lý cấp cao ở đây cũng là người bên quỹ đầu tư Nhân Phàm đó".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Lệ nhìn khu vui chơi, nói với vẻ cảm khái:
"Khả năng tài chính của Nhân Phàm khủng khiếp thật, công ty tài chính Thiên Hải chỉ là con kiến với bọn họ thôi. Đến bây giờ em cũng không đoán ra nổi vì sao những lãnh đạo của Nhân Phàm lại coi trọng em nữa".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Được rồi, đi chơi thì đừng nghĩ tới những chuyện đó làm gì", Lâm Hàn cười nói.
"Ừm!", Dương Lệ gật đầu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Brừm brừm!
Tiếng động cơ đùng đoàng vọng tới.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mọi người lập tức tản sang hai bên, một chiếc xe thể thao màu đỏ chạy tới.
"Woa, Lamborghini!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Còn là hai chiếc nữa! Cùng một kiểu với nhau!"
"Chậc chậc chậc, hình như là một cặp rồi!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mọi người chỉ trỏ bàn tán về xe thể thao, ánh mắt ai cũng vô cùng hưng phấn, có người còn giơ điện thoại lên chụp ảnh.
Hai chiếc xe thể thao đồng thời dừng lại, cửa xe mở ra, Lý Vĩnh Phú và Chu Nhã Thiến xuống xe.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lý Vĩnh Phú mặc áo thun Armani, tóc được vuốt keo bóng loáng, đeo cặp kính râm viền vàng, chân thì đi đôi giày Yeeze, trông vô cùng cool ngầu.
Chu Nhã Thiến thì mặc bộ bikini màu xanh lam, bên ngoài khoác một tấm lụa trong suốt, cặp đùi thon dài, bầu ngực căng tròn, để lộ ra khe rãnh sâu hoẳm, body cực kỳ gợi cảm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Đẹp quá đi mất!"
Không ít cánh mày râu dán chặt mắt vào người Chu Nhã Thiến, lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Đẹp trai thật đó!"
"Nếu tôi cũng tìm được một người bạn trai như thế thì tốt biết bao! Đi xế hộp sang chảnh, lại còn đẹp trai nữa!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Đúng là trai tài gái sắc, một đôi trời sinh!"
Đám con gái thì giơ điện thoại chụp Lý Vĩnh Phú lia lịa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Nhã Thiến!"
Nhìn thấy Chu Nhã Thiến, Dương Lệ lập tức cất tiếng gọi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hai người kia tiện tay quăng chìa khóa cho nhân viên của bãi đỗ xe rồi đi về phía này.
"Hôm nay đông thật, haizz, có gì mà chụp cơ chứ!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Nhã Thiến liếc nhìn những người đang chụp ảnh xung quanh, nói với vẻ mặt bất mãn, nhưng ánh mắt đằng sau kính râm lại hiện lên nét hớn hở.
Ai chẳng thích được mọi người chú ý tới!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Hết cách rồi, chúng ta nổi bật quá", Lý Vĩnh Phú cười nói: "Hai chiếc xe thể thao, còn là trai tài gái sắc, chắc chắn là phải chụp rồi. Anh thì lại thích được chụp lắm đó!"
Sau đó, anh ta nhìn về phía Lâm Hàn:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Lâm Hàn, anh đã nếm trải cảm giác được mọi người vây quanh chụp ảnh với vẻ hâm mộ chưa? Tôi nói nè, cảm giác ấy phê lắm!"
"Nếu anh muốn thử thì lát nữa tôi cho hai người mượn chìa khóa, lái xe đi ra đường. Phải rồi, còn cả chiếc áo Armani của tôi nữa, cũng cho anh mặc đó, đảm bảo anh sẽ nghiện cái cảm giác được người ta tung hô chụp ảnh cho mà xem!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”