Chàng Rể Vô Song

Chương 562




Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********



Chương 562: Thăm dò tin tức "Đợi tôi giải quyết xong chuyện này sẽ đến tìm nhà họ Vương mấy người tính sổ, chuẩn bị sẵn số tiền bồi thường kếch xù đi, Ngô Xuyên, Nhan Thành chúng ta đi thôi!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn quăng lại những lời này liền xoay người rời đi.

Không phải là Lâm Hàn không đi tìm nhà họ Vương trả thù, mà món nợ của nhà họ Vương cứ tạm để đó. Trước mắt, anh có chuyện quan trọng hơn cần phải làm ngay, món nợ của nhà họ Vương chỉ có thể tính sau vậy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ngô Xuyên và người của Tôn Hàn Các nghe vậy liền quay người đi theo Lâm Hàn.

Phút chốc, đám người Lâm Hàn đã rời khỏi nhà chính của họ Vương.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhìn lại cả căn nhà chính trống rỗng của họ Vương, Vương Thiên cũng không vội vui mừng vì đám người Lâm Hàn rời đi.

Dù sao Lâm Hàn cũng đã nói rõ, sau này sẽ còn tới tìm bọn họ tính sổ, bảo bọn họ nên chuẩn bị sẵn khoản bồi thường kếch xù đi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Mà Vương Thiên cũng ý thức được một sự thật, đối với Lâm Hàn mà nói, nhà họ Vương dường như không phải một đối thủ cùng đẳng cấp, muốn tới thì tới muốn đi thì đi, đám người Vương Thiên chỉ đành bó tay đứng nhìn.

"Bố, chúng ta cứ mặc cho tên Lâm Hàn kia lấn át chúng ta sao? Chúng ta không còn cách nào à? Không thì chúng ta đi hỏi người của nhà họ Khương đi, nhờ bọn họ giúp chúng ta đối phó với tên Lâm Hàn kia, không phải chúng ta đã trở thành thế gia phụ thuộc của nhà họ Khương rồi ư?", Vương Vĩnh ngờ vực hỏi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Vương Thiên nổi giận trừng Vương Vĩnh, nói: "Con ngu vừa thôi, nhà họ Khương mà giúp chúng ta đối phó Lâm Hàn sao? Trừ khi Lâm Hàn kia muốn tiêu diệt nhà họ Vương chúng ta, nếu không với tính cách người nhà họ Khương, chắc chắn sẽ không vươn tay ra giúp đâu! Còn biết làm sao nữa, cứ chuẩn bị một khoản bồi thường lớn đi, còn lại thì cứ từ từ mà suy nghĩ tìm cách!"

Vương Thiên càng nghĩ càng tức, lại mắng to: "Đều tại cái thằng phá của nhà mày mà ra đấy, ai bảo mày rảnh rỗi chạy đi chọc tên Lâm Hàn kia làm gì? Bây giờ thì hay rồi, rước thêm về cho nhà họ Vương chúng ta một cường địch, dây vào một tên khó nuốt như thế làm chi hả con!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Vương Vĩnh bị mắng cũng phát bực, trong lòng thầm nói, lúc cử đám cao thủ nhà họ Vương đi ám sát Lâm Hàn không phải bố cũng cực lực ủng hộ sao?

Có điều Vương Vĩnh cũng chỉ dám thầm trả treo trong bụng thôi, chứ nào dám nói ra thành tiếng. Hôm nay đã trải qua nhiều chuyện thế này, nhà họ Vương đã bị tổn thất to lớn, tâm trạng Vương Thiên đang cực kỳ bực bội, giờ còn cãi lại thì hậu quả nhất định rất thảm.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Cùng lúc đó, đám người Lâm Hàn đã quay lại xe của họ.

"Anh Hàn, chúng ta làm gì tiếp? Chỉ cần anh nói một câu bọn tôi sẽ làm ngay", Ngô Xuyên có chút kích động, vốn là không có cách nào để đối phó nhà họ Khương kia, rốt cuộc giờ cũng đã có cơ hội.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhan Thanh ở cạnh cũng khá mong chờ, khoảng thời gian này Lâm Hàn luôn bó tay với nhà họ Khương, tất cả cậu ta đều đặt ở trong mắt và vẫn luôn muốn giúp Lâm Hàn tháo gỡ vấn đề nản giải này. Nhưng biết làm sao được, đối phương lại là một nhà quý tộc, thế nên không thể chỉ dựa vào vũ lực mà giải quyết được.

Lâm Hàn xua tay tỏ ý hai người bình tĩnh đã, sau đó anh nói: "Nhà họ Tiêu đang gặp rắc rối to rồi, hiện tại nhà họ Khương dốc hết vốn liếng để đối phó nhà họ Tiêu, đây đúng là một cơ hội tốt đối với chúng ta, và cũng là một cơ hội mà chúng ta không thể bỏ qua. Nếu không biết nắm bắt, lần này hoặc là nhà họ Tiêu diệt vong hoặc là sẽ tổn thất nghiêm trọng, còn thực lực của nhà họ Khương sẽ càng lớn mạnh hơn. Đến lúc đó, cơ hội để đối phó nhà họ Khương của chúng ta lại càng mong manh hơn, nhưng chúng ta cũng phải cẩn thận suy xét chuyện này".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ngô Xuyên và Nhan Thành có chút nghi hoặc nhìn Lâm Hàn, không hiểu nổi ý của anh là gì.

Lâm Hàn tiếp tục giải thích: "Từ tin tức vừa biết, lần này có hai nhà quý tộc lớn là họ Khương và họ Chu hợp tác hành động, rõ ràng cho thấy kế hoạch rất chu đáo chặt chẽ, không có bất kỳ tin tức nào bị lộ ra thì hẳn đối phương cũng có đề phòng. Bây giờ, chúng ta trực tiếp ra tay thì rất nguy hiểm, dù sao phe địch cũng là hai nhà quý tộc, thực lực của chúng ta thua xa đối phương nhiều lắm".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Vậy chúng ta nên làm như thế nào?", Ngô Xuyên lại hỏi.

"Trước khoan hãy vội", Lâm Hàn ngẫm nghĩ rồi nói: "Bây giờ, chúng ta đi điều tra thêm tin tức, ba người chúng ta chia ra ba đường, dẫn người đi thăm dò tin tức, tôi sẽ đến nhà họ Tiêu, Tiểu Đông cậu đến nhà họ Chu, Ngô Xuyên thì lo phía nhà họ Khương, người của Tôn Hàn Các cũng chia ra ba nhóm, mỗi người chúng ta dẫn theo một nhóm".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Đã rõ!", Ngô Xuyên gật đầu.

Tiểu Đông cũng gật đầu tán thành, bây giờ bọn họ còn chưa nắm rõ tình hình bên kia lắm, trước hết cứ điều tra thêm rồi hãy hành động mới là tốt nhất.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn lại căn dặn: "Nhớ rằng lần này chúng ta chia ra là để thăm dò tin tức, không cần thiết chớ nên đối đầu trực tiếp. Nếu như bị phát hiện thì không nên ham chiến, an toàn thoát được mới là quan trọng nhất. Giờ cũng tối rồi, rất tiện cho chúng ta hành động, đến chiều mai thì hội hợp ở khách sạn báo cáo kết quả. Nên nhớ, dù không dò la được tin tức gì cũng không được để lộ, tránh cho đám người nhà họ Khương và họ Chu đề phòng chúng ta trước".

"Vâng!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ngô Xuyên và Tiểu Đông đồng loạt nói.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn gật đầu, cũng khá yên tâm về hai người, chuyến đến Thiên Kinh lần này, Lâm Hàn vốn chỉ dẫn theo tinh anh trong tinh anh. Thế nên anh rất tin tưởng vào mấy người bọn họ.

"Được rồi, vậy thì tách ra hành động ở đây luôn", Lâm Hàn nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ngay sau đó, Ngô Xuyên và Tiểu Đông liền xuống xe, chia ra lên những chiếc xe khác nhau, sau đó bảo vài người của Tôn Hàn Các theo Lâm Hàn, bọn họ dẫn theo người rồi mỗi người rẽ mỗi ngã.

Sau khi Ngô Xuyên và Tiểu Đông dẫn người rời đi, bên Lâm Hàn còn lại chỉ có 5 người của Tôn Hàn Các.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Trừ lại 10 người của Tôn Hàn Các đi theo Ngô Xuyên và Tiểu Đông, vẫn còn vài người ở khách sạn phụ trách canh giữ đám cao thủ của nhà họ Vương.

"Đến khu mỏ chính của nhà họ Tiêu đi, nhớ giảm tốc độ lại và chọn đường nhỏ thôi, lúc còn cách tầm 5 km thì nói cho tôi biết, chúng ta sẽ xuống xe đi bộ, nếu lái xe thì sẽ lộ liễu quá, rất dễ bị phát hiện", Lâm Hàn ra lệnh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Người của Tôn Hàn Các gật đầu liền cho xe chạy, hướng đến khu mỏ của nhà họ Tiêu.

Lâm Hàn lại lấy điện thoại ra gọi cho Trương Thiên Sơn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Chuyện này liên quan tương đối nhiều, đương nhiên Lâm Hàn hoàn toàn không thể nào chỉ dựa vào người của mình được, vẫn nên nhờ thêm người bên Trương Thiên Sơn.

Dù sao Trương Thiên Sơn cũng là đại bàng núi vùng Bắc Đông, ắt hẳn cũng sẽ có một vài thế lực ở thành phố Thiên Kinh, chắc chắn có thể đến để giúp Lâm Hàn không ít.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Rất nhanh, điện thoại đã bắt máy.

"Chú em Lâm, chuyện nhà họ Khương sao rồi? Nhà họ Tiêu có bằng lòng ra tay giúp chú không?", giọng nói nhiệt tình của Trương Thiên Sơn vang lên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Hồi còn ở thành phố Phụng Thiên, hai người trò chuyện khá hợp, nên đổi thành gọi nhau như anh em, Trương Thiên Sơn vốn còn định gọi Lâm Hàn là đại ca, nhưng anh đã từ chối thẳng thừng, sau cùng thì quyết định gọi theo tuổi tác, Lâm Hàn gọi Trương Thiên Sơn là anh.

"Anh Trương, bên nhà họ Tiêu không được rồi, nhưng bây giờ lại nảy sinh một vài chuyện, với em mà nói đó là một cơ hội tốt, mặc dù cũng khá nguy hiểm", Lâm Hàn đáp, sau đó kể lại cho Trương Thiên Sơn nghe chuyện vừa biết.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Lại có chuyện thế à, tham vọng của nhà họ Chu và họ Khương này thật lớn, có điều hành động này quả thật rất kín kẽ, có thể qua mặt hết toàn bộ tai mắt, trước khi hành động cũng không có ai nhận được tin tức gì", Trương Thiên Sơn thở dài nói.

Lâm Hàn nói tiếp: "Không sai, kế hoạch của nhà họ Chu và họ Khương vô cùng chu toàn, nhưng điều này lại là cơ hội cho em, bây giờ em muốn nhờ anh giúp em thăm dò thêm một vài tin tức nữa".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”