Chàng Rể Vô Song

Chương 389




Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ TruyệnApp trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyenapp.com. Xin cảm ơn!
**********



Chương 389: Luồn cúi "Cậu Lâm đã trả cho mình mức lương mỗi năm cao đến thế, vì mục tiêu đưa siêu thị Hoa Nhuận lên sàn chứng khoán của cậu ấy! Mình nhất định phải uống ly rượu này!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Triệu Nhã nhìn ly rượu, sự ngoan cường của một người phụ nữ mạnh mẽ dâng trào.

Cô ta cầm ly rượu lên ực một hơi cạn đáy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Dòng rượu mạnh với độ cồn 52 rót thẳng vào bụng, cả người Triệu Nhã cứ như đang bị lửa thiêu đốt, đầu óc choáng váng, sau cùng không còn trụ được toàn thân mềm nhũn ngã xuống sàn.

Chúc Đài thấy thế, ánh mắt ông ta chợt lóe, bèn nhanh tay ôm lấy Triệu Nhã.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Sếp Chúc, tối nay ăn chắc rồi nha!"

"Đúng vậy, chúc mừng sếp Chúc ẵm được mỹ nhân về!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Nói thật thì Triệu Nhã này cả tôi nhìn cũng muốn rung động. Phụ nữ thời nay suốt ngày cứ moah moah õng a õng ẹo, chả để ý để tứ gì hết".

"Còn Triệu Nhã này thì khác, cô ta là một người phụ nữ mạnh mẽ, vì để vươn lên mà không màng đến bản thân. Chinh phục được cô ta sẽ cảm thấy rất có thành tựu đó!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đám cấp dưới nhìn Chúc Đài với ánh mắt đầy hâm mộ.

"Haha, đừng sốt ruột, chờ tao sướng xong rồi thì để cho bọn mày nếm thử!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Chúc Đài cười ha hả nói.

Nghe thế, hai mắt của đám cấp dưới liền bừng sáng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhìn xuống mỹ nhân đang nằm trong vòng tay, ngọn lửa bị đè nén bấy lâu rốt cuộc không kìm được nữa, Chúc Đài đưa tay phải định mở nút áo sơ mi ở ngực Triệu Nhã trước mặt mọi người.

Rầm!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bàn tay còn chưa chạm đến, cửa phòng đã bất ngờ bị đạp bật ra.

Một chàng trai với vẻ mặt lạnh tanh đang đứng trước cửa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Nhóc con, bị đui à, phòng mình ở đâu cũng không biết sao?"

Chúc Đài nhướng mày, ông ta nhìn sang rồi quát lớn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ánh mắt Lâm Hàn rơi vào người Triệu Nhã, dứt khoát bước đến chụp lấy tay Triệu Nhã, kéo mạnh về phía anh.

"Nhóc con, cậu làm gì đó?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Sắc mặt Chúc Đài bỗng nhiên rét lạnh như băng.

"Cô ta là nhân viên của tôi, tôi muốn hỏi ngược lại ông, ông đang làm gì vậy?", Lâm Hàn lườm Chúc Đài.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Anh vừa vào đã thấy hành vi Chúc Đài làm với Triệu Nhã.

"Nói vậy cậu là ông chủ của Triệu Nhã sao?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Chúc Đài nhìn Lâm Hàn, mặc dù có hơi bất ngờ chuyện sếp của Triệu Nhã lại là một người trẻ tuổi, nhưng khóe môi ông ta vẫn nhếch lên một cách ma mãnh:

"Triệu Nhã muốn mở siêu thị ở khu Tê Hà, chắc chắn đã có sự đồng ý của ông chủ là cậu".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Mọi người đều là dân kinh doanh, nếu như cậu đã tới, vậy chúng ta bàn một cái điều kiện nhá?"

Vừa nói, Chúc Đài lại rót đầy một ly rượu, sau đó đẩy nó đến trước mặt Lâm Hàn:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Cậu đứng trước mặt tôi uống cạn sạch 10 ly rượu này đi".

"Ngoài ra, dâng cô nhân viên Triệu Nhã này của cậu lên giường cho tôi, tôi sẽ đồng ý để cậu mở siêu thị ở khu Tê Hà. Thậm chí, tôi có thể giới thiệu cho cậu vài ông chủ bất động sản, giúp cậu thuận lợi khai trương nhiều siêu thị ở khắp đất Kim Lăng này hơn!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Sao nào, điều kiện này quá hời cho cậu rồi con gì".

Nói xong, Chúc Đài mỉm cười nhìn Lâm Hàn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ông ta tin chắc Lâm Hàn sẽ đồng ý thôi, dù sao điều kiện này thật sự không tệ chút nào.

Chỉ cần uống 10 ly rượu, sau đó dâng nhân viên lên gường của ông ta, là có thể mở chi nhánh siêu thị, lợi nhuận thu về ắt hẳn phải hơn cả trăm triệu tệ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Chỉ cần là người có đầu óc đều sẽ không chút do dự cầm ly rượu lên.

"Nếu tôi không đồng ý thì sao?", vẻ mặt Lâm Hàn không chút thay đổi nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Không đồng ý?", Chúc Đài ngẩn ra: "Nhóc con, cậu bị ngu à? Điều kiện hời như vậy còn không chấp nhận!"

"Đúng là tấm chiếu mới chưa từng trải, kiêu ngạo ghê gớm nhỉ, chưa được rèn giũa trên thương trường, có mỗi ly rượu cũng không uống được. Cậu có thể làm ông chủ ắt hẳn do dựa hơi gia đình chứ gì!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Nhưng mà, với cái tính tình và năng lực ngoại giao này của cậu, chắc chắn trong tương lai cậu không thể vươn xa hơn được đâu".

"Bởi vì cậu không muốn cầu khẩn bất kỳ ai!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Cậu không hiểu thế nào là luồn cúi trước người có địa vị cao hơn mình! Rốt cuộc cậu cũng chỉ là một thằng ranh hỉ mũi chưa sạch, kiêu căng ngạo mạn mà thôi!"

Nói xong câu cuối, Chúc Đài lắc đầu, ánh mắt nhìn Lâm Hàn hiện lên nét khinh thường.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Nếu uống rượu thì được", Lâm Hàn lên tiếng:

"Dù sau thì con đường tốt nhất để tôi khai trương siêu thị là thông qua ông".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Nhưng ông không nên bắt tôi phải dâng nhân viên của mình lên giường ông".

"Còn về chuyện ông nói tôi không biết cầu xin người khác giúp đỡ, không hiểu thế nào là luồn cúi trước người có uy quyền".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nói đến đây, khóe môi Lâm Hàn nhếch lên:

"Thế này đi, ông đứng đây uống 10 ly rượu, luồn cúi trước tôi, chuyện ngày hôm nay tôi xem như chưa từng xảy ra".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Nếu ông không chấp nhận, tôi sẽ làm cho công ty bất động sản Thiên Hòa của ông phá sản, biến mất mãi mãi khỏi đất Kim Lăng này".

"Phá sản? Biến mất mãi mãi?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Chúc Đài sững sờ, cho rằng mình đã nghe lầm, thằng nhóc này đang nói sẽ làm cho bất động sản Thiên Hòa của ông ta phá sản?

"Bọn trẻ ngày nay đều thích chém con mẹ nó gió như cậu thế à?", Chúc Đài không nhịn được ôm bụng cười lớn:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Hahaha, lại dám nói sẽ khiến bất động sản Thiên Hòa của tôi phá sản! Nên biết là công ty của tôi kiểm soát đến 10% ngành bất động sản của Kim Lăng với giá thị trường hơn 5 tỷ tệ đấy. Một thằng ranh như cậu có tài cán gì mà dám bảo sẽ làm cho bất động sản Thiên Hòa của tôi phá sản?"

"Haha, thằng nhãi này đang nói khùng nói điên gì đó!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đám cấp dưới của Chúc Đài đều phá lên cười to, tất cả đều khinh khỉnh nhìn Lâm Hàn.

"Chẳng lẽ cậu ta tưởng mình là người của nhà họ Hồng, muốn là có thể làm bất động sản Thiên Hòa chúng ta phá sản sao?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Không biết trời cao đất rộng!"

"Hahaha, thật sự là chọc tôi cười đến lộn gan lộn ruột rồi!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


...

Tiếng chế giễu không ngừng văng vẳng bên tai Lâm Hàn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Vẻ mặt Lâm Hàn vẫn dửng dưng:

"Cho ông một phút uống hết 10 ly rượu kia, sau đó cúi mình trước tôi. Tôi sẽ không tính toán chuyện ngày hôm nay với ông, nếu không, chắc chắn công ty bất động sản Thiên Hòa sẽ phá sản!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Nhãi ranh, đến lúc này rồi mà còn nói nhảm!"

Chúc Đài nổi giận: "Với cái thái độ này của cậu mà còn mong tôi để mấy người có mặt bằng khai trương siêu thị Hoa Nhuận à? Nằm mơ giữa ban ngày đi!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Xem ra ông từ chối uống rượu rồi nhỉ".

Lâm Hàn than nhẹ: "Tôi đã cho ông cơ hội rồi, là ông không biết trân trọng đấy, đến lúc đó thì đừng trách tôi".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Dứt lời, anh bế Triệu Nhã ra khỏi quán ăn Trung Hoa.

"Hừ, thằng nhãi này nắm chắc việc khai trương là vô vọng rồi, nên trước khi đi mới giả đò trước mặt chúng ta đây mà!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đám cấp dưới đứng một bên giễu cợt.

"Dù sao đi nữa, nếu thằng nhãi này không đến, bây giờ Triệu Nhã kia đã bị lột sạch trên giường của tao rồi".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Sắc mặt Chúc Đài đen đi: "Thằng nhãi này dám xen vào nhã hứng của tao, tao sẽ không để yên cho cậu ta đâu. Nhanh đi thông báo cho những nhà phát triển và ông chủ hợp tác bất động sản với chúng ta, không được để cậu ta thuê bất cứ một mặt bằng nào mở siêu thị Hoa Nhuận cả!"

"Tao sẽ làm cho cậu ta cùng đường bí lối!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


...

Ra khỏi quán ăn, Lâm Hàn gọi một cú điện thoại.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Vâng, vâng, vâng thưa cậu Lâm, tôi đã biết! Ngày mai tôi sẽ đến Kim Lăng ngay".

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói cung kính.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn đưa Triệu Nhã đến Hilton.

Lúc này, Triệu Nhã say đến bất tỉnh nhân sự, hai má đỏ bừng, cái cúc trên áo sơ mi trắng đã bị cởi ra, để lộ một mảng da thịt trắng nõn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn bất lực cười trừ, cài cúc áo rồi chỉnh trang lại cho cô ta.

Triệu Nhã này quả thật là một người phụ nữ kiên cường mà, hẳn cô ta đã biết Chúc Đài có ý xấu với mình, vậy mà còn liều mạng uống rượu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Gọi điện cho anh sớm một chút không phải đã ổn thỏa rồi sao?


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyện88