Chàng Rể Vô Song

Chương 351




Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********



Chương 351: Tần Liên là người của tôi Lâm Hàn nhìn chiếc hộp màu đen, quả thực là hộp đựng camera siêu nhỏ, trên đó còn viết mấy chữ như độ phân giải cao, tầm nhìn ban đêm, bảo mật, quyền riêng tư...khiến người ta rất thích thú.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của Phùng Dương trở nên khó coi.

"Hơn nữa hai ngày trước anh ta còn gửi cho tôi mấy tin nhắn quấy rối, nhưng tôi không trả lời”, Tần Liên vừa nói vừa lấy điện thoại, mở ra phần tin nhắn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Tần Liên, ngày đầu tiên em đi làm phải không? Em ở đâu, buổi tối có thời gian cùng tôi ăn một bữa cơm không?"

"Oa, Tần Liên, tôi đã bám theo em, không ngờ mấy đêm nay em lại ở khách sạn Hilton! Một tối ở đó không rẻ phải không? Em có phải là được bao nuôi không? Vừa tan làm đã về khách sạn, dục vọng khá lớn đó!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Dáng vẻ đẹp như vậy, quả nhiên là đồ chơi của người có tiền! Kẻ bao nuôi em là ai, có nhiều tiền bằng tôi không? Bố tôi thế nhưng là cổ đông của Trung tâm dạy múa Cổ phong Cổ Vận, gia sản nhà tôi cũng vài chục triệu tệ, có đủ bao nuôi em không?"

"Tại sao em không trả lời tin nhắn của tôi, cẩn thận tối nay tôi theo em về khách sạn đó".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


...

Có rất nhiều tin nhắn được gửi tới, phía sau còn có một vài từ ngữ tục tĩu khiến Lâm Hàn không thể xem nổi nữa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Chứng cứ rành rành, anh còn có gì muốn nói không?"

Lâm Hàn trả lại điện thoại cho Tần Liên, ánh mắt lạnh băng nhìn Phùng Dương.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Theo anh Phùng Dương này 80% là một tên biến thái.

Dùng camera siêu nhỏ để quay trộm, còn bám theo Tần Liên sau khi tan làm, không phải là biến thái thì là gì?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhưng Tần Liên rất thông minh, âm thầm lưu giữ lại bằng chứng, đợi anh tới.

"Chứng cứ? Chứng cứ gì?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Phùng Dương trợn tròn mắt: "Nếu nói tin nhắn kia là bằng chứng, vậy nhiều nhất cũng chỉ được tính là quấy rối, thế nào?”

“Về phần hộp đóng gói camera siêu nhỏ kia, căn bản không phải là của tôi. Nếu như đặt trên bàn làm việc liền là của tôi, vậy anh đem mười ngàn tệ trên bàn của tôi, mười ngàn tệ đó cũng là của tôi sao?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Tôi còn không biết chuyện gì đang xảy ra đây, nói không chừng là bị người khác vu cáo hãm hại thì sao!”

“Tần Liên, hay là quên chuyện này đi”, một người đàn ông bước tới khuyên nhủ: “Bố của Phùng Dương là cổ đông của công ty đào tạo chúng ta, đắc tội với hắn ta sẽ không có lợi cho cô”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Người đàn ông này là quản lý ở đây, cũng là quản lý cấp cao nhất.

“Quản lý, tôi sao có thể quên được! Phùng Dương quay trộm tôi, đây là hành vi vi phạm pháp luật, tôi hoàn toàn có thể báo cảnh sát!”, Tần Liên tức giận tới gần như bật khóc.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Không thể vì bố hắn là cổ đông mà bỏ qua chuyện này được!”

“Tần Liên, tôi nói lần cuối, xin đừng tạt nước bẩn lung tung lên người tôi, vu cáo cho tôi!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Phùng Dương khí thế hung hãn nhìn chằm chằm Tần Liên, lớn tiếng nói:

“Tôi thấy đây từ đầu tới cuối là màn kịch do cô dựng lên! Những tin nhắn kia, hoàn toàn có thể gửi qua trạm thu phát sóng di động giả mạo, dùng một số điện thoại giống như của tôi để gửi đi!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Về phần camera siêu nhỏ, tôi nghi ngờ liệu nó có phải là cô tự mình mua hay không! Sau đó đem hộp đóng gói đặt trên bàn làm việc của tôi, nhân cơ hội hãm hại tôi!”

Cuối cùng hắn lại nhếch miệng cười:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Theo tôi thấy 80% là cô thích tôi! Thích tôi sao không nói thẳng, lại dùng loại thủ đoạn thấp kém này, hấp dẫn sự chú ý của tôi? Cô vu cáo cho người tốt, vậy đừng trách tôi báo cảnh sát tới bắt cô!”

Phùng Dương chẳng những chết cũng không thừa nhận, ngược lại còn cắn ngược, đổ cho Tần Liên vu cáo cho hắn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Những lời này khiến Tần Liên run lên vì tức giận.

Lâm Hàn lắc đầu, Tần Liên đương nhiên không thể vu khống cho Phùng Dương.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Còn về phần Phùng Dương có thể hiên ngang như vậy là ỷ vào việc bố hắn là cổ đông, tại Cổ Vận này không có ai dám làm mất lòng hắn.

Lâm Hàn lười nói nhảm, trực tiếp tiến lên, tay phải trắng nõn vươn tới túm chặt lấy cổ áo của Phùng Dương.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Mày… mày muốn làm gì?”

Phùng Dương giật mình trừng mắt nhìn:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Mày dám ra tay với tôi? Mày có biết tao là ai không? Có biết bố tao là ai không?”

“Tôi không có hứng thú với anh và bố của anh, tôi chỉ biết một điều, làm sai thì phải chịu đánh. Anh chết cũng không chịu nhận tội, vậy tôi sẽ đánh cho tới khi anh thừa nhận mới thôi!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn cười lạnh một tiếng, vung nắm đấm về phía mặt Phùng Dương!

Bụp!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Cú đấm này dùng lực rất lớn, trực tiếp nện Phùng Dương ngã ngồi xuống đất.

Cả đầu hắn ta đau nhức dữ dội, hoa mắt chóng mặt, tiếng ù tai không ngừng truyền tới.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Phùng Dương hít một ngụm khí lạnh, đau tới nghiến răng nghiến lợi, sờ lên mặt thì phát hiện nửa bên mặt đã bắt đầu sưng tấy, đau rát.

“Khốn kiếp! Thằng chó, dám đánh tao! Bố tao là cổ đông ở đây đó!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Phùng Dương chửi ầm lên, muốn bò dậy đánh trả, nhưng Lâm Hàn lúc này đạp tới, khiến hắn lại ngã sõng soài trên đất.

“Tôi không quan tâm bố anh là ai! Hôm nay ngọc hoàng đại đế có tới cũng không bảo vệ được anh!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn lại đá vào bụng Phùng Dương, hắn đau tới thắt người, co rúm lại giống như một con tôm, trên trán không ngừng túa ra mồ hôi lạnh.

“Tần Liên là người của tôi, anh lại dám quay trộm, bám đuôi cô ấy, đồ biến thái chết tiệt!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn lại đá.

"Tao không có!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Phùng Dương hét lên.

Tần Liên đang đứng bên cạnh nghe thấy Lâm Hàn nói ‘Tần Liên là người của tôi’ thì trên mặt lập tức xuất hiện một tia ửng hồng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Một cảm giác an toàn len lỏi trong tim cô.

“Có hay không?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn giẫm một chân xuống。

Bụp!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Không… không có”, Phùng Dương cắn chặt răng, vẻ mặt vặn vẹo.

Bụp!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn lại tung tới một cước.

“Có hay không?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Không có! Mày dám đánh tao, bố tao…”

Bụp!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bụp!

Bụp!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Chân Lâm Hàn không ngừng đạp xuống.

“Có! Có!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Phùng Dương rốt cuộc không chống đỡ được nữa, trong giọng nói còn mang theo tia nức nở, hắn gào lên:

“Có, tôi có quay trộm, có bám đuôi, anh đừng giẫm nữa… ôi chao, tôi đau chết mất!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Phùng Dương khóc lóc thảm thiết, cảm giác ruột gan của mình như bị Lâm Hàn đạp nát.

“Nói rõ mọi chuyện, để tránh tôi vu oan cho anh”, Lâm Hàn lạnh lùng nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Camera siêu nhỏ là do tôi mua từ chợ đen, sáng nay trong mỗi phòng thay đồ tôi đều lắp một cái, tin nhắn là tôi gửi, bám đuôi cũng là tôi làm”.

Phùng Dương run rẩy nói, Lâm Hàn thực sự khiến hắn sợ hãi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Hắn vốn tưởng rằng vẫn có thể dùng thân phận cổ đông của bố mình để gây sức ép lên đối phương.

Không ngờ tên này lại một kẻ cuồng bạo lực, trực tiếp ra tay, đánh cho tới khi hắn phải thừa nhận.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nghe được lời này của Phùng Dương, sắc mặt của một vài giáo viên của Cổ Vận liền tái xanh.

Vài người trong số họ khi thay quần áo đều là khỏa thân, 80% đều bị tên biến thái Phùng Dương này nhìn thấy hết rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Đôi khi, bạo lực đơn giản hơn, có thể ra tay thì đừng phí lời làm gì!”

Lâm Hàn phủi tay nhìn Tần Liên:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Tên Phùng Dương này cô định xử lý thế nào, báo cảnh sát hay là?”

“Báo cảnh sát đi, bằng chứng rõ ràng, loại chuyện này cứ giao cho cảnh sát xử lý”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tần Liên đáp, trong lòng vẫn đang nghĩ về câu nói ‘Tần Liên là người của tôi’ kia của Lâm Hàn, tim đập nhanh hơn một chút.

“Ai đánh con trai của tôi?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đột nhiên một giọng nói âm trầm vang lên.

Một người đàn ông trung niên bước vào.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Người đàn ông này mặc vest, bụng bia to, dưới vai kẹp một chiếc cặp công văn, khuôn mặt hung tợn.

“Bố!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhìn thấy người đàn ông này, hai mắt Phùng Dương sáng lên, vừa lăn vừa bò chạy về hướng ông ta.

Người này chính là bố của Phùng Dương- Phùng Hữu Đức.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Bố, là hắn đánh con!”

Phùng Dương chỉ vào Lâm Hàn, hốc mắt đỏ bừng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Bố phải làm chủ cho con!”

“Còn có cô ta!”, Phùng Dương lại chỉ về phía Tần Liên:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Tiện nhân này vu cáo hãm hại con, nói con quay trộm, theo dõi cô ta!”

 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Bạn đang đọc truyện trên Truyện88

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”