Chàng Rể Vô Song

Chương 263




Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********



Chương 263: Triệu Tứ Hải đãi tân gia Chỉ có admin mới có quyền đá gã ta ra khỏi nhóm.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Đám người Tống Hoài Nhu cũng sửng sốt, không ngờ Trịnh Minh Sơn lại bị đá ra.

Một lát sau, gã ta đã tìm được người để avatar hình con cá mập với tên "Anh Lý" trong danh sách bạn bè.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Người này chính là quản lý cấp cao của app Sa Ngư, chỉ biết anh ta họ Lý.

"Anh Lý, xin hỏi sao anh lại đá tôi ra khỏi nhóm vậy, có phải tôi đã làm sai điều gì?", Trịnh Minh Sơn nhắn một câu rồi nhấn gửi.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Ngay sau đó, một dấu chấm than hiện lên!

Tin nhắn đã gửi nhưng bị đối phương từ chối nhận!

Anh nợ em một câu yêu thương!


Thấy thông báo ấy, sắc mặt Trịnh Minh Sơn lập tức trở nên khó coi:

"Anh...anh Lý chặn mình rồi?"

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Anh ta không những đá mình ra khỏi nhóm mà còn chặn luôn?"

Trịnh Minh Sơn vừa không thể tin nổi vừa chẳng hiểu gì sất.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Minh Sơn, có chuyện gì vậy?", Trương Lan tò mò hỏi:

"Tại sao anh Lý đó lại đá cháu ra khỏi nhóm và chặn cháu thế?"

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Có thể do nhấn nhầm, dù gì thì nhà họ Trịnh cũng là nhà tài trợ của chương trình Tôi là triệu phú mà, không nhất thiết phải chặn và đá cháu ra", Tống Hoài Nhu mở miệng nói.

"Cho dù nhấn nhầm cũng không thể vừa đá ra khỏi nhóm vừa chặn được!"

Anh nợ em một câu yêu thương!


Trịnh Minh Sơn cảm thấy vô cùng khó hiểu: "Chuyện này để hỏi thử chú hai của cháu xem sao, chú ấy phụ trách tài trợ, cũng ở trong nhóm đó luôn".

Trịnh MInh Sơn nói xong bèn gọi cho Trịnh Lượng:

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Alo, chú hai ạ, cháu bị anh Lý đá ra khỏi nhóm nhà tài trợ rồi, còn bị anh ta chặn nữa".

"Cái gì?"

Anh nợ em một câu yêu thương!


Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói đầy kinh ngạc của Trịnh Lượng: "Trịnh Minh Sơn, có phải cháu làm gì đắc tội anh Lý rồi đúng không? Chứ sao anh ta lại làm vậy?"

"Đâu có đâu ạ!"

Anh nợ em một câu yêu thương!


Trịnh Minh Sơn nói vẻ mặt đầy oan uổng: "Với lại, sau khi kết bạn với anh Lý, cháu còn chưa gặp hay nói chuyện với anh ta thì làm sao mà đắc tội cho được?"

"Vậy có thể là do nhấn sai, hoặc anh Lý đang lọc bớt một số người râu ria đi thôi", Trịnh Lượng nói:

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Để chú hỏi anh ta thử, chuyện tài trợ do chú phụ trách, anh Lý biết chú mà, cháu chờ chút".

Đầu bên kia điện thoại lập tức im lặng.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Chưa tới mười giây, giọng nói không tài nào tin nổi của Trịnh Lượng bỗng truyền tới:

"Không...không thể nào! Anh Lý cũng đá chú ra khỏi nhóm và chặn chú!"

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Sao lại thế được!"

Lần này, Trịnh Minh Sơn thật sự trợn tròn mắt.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Nếu chỉ mình gã ta bị chặn và đá ra khỏi group thì còn hiểu được, dù gì gã ta cũng chưa gặp anh Lý bao giờ. Nể mặt chú hai, hai người họ mới kết bạn và gã ta mới được thêm vào nhóm.

Nhưng giờ, ngay cả Trịnh Lượng cũng bị chặn rồi đá ra khỏi group, vậy thì sự việc nghiêm trọng rồi.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Điều này có nghĩa là nhà họ Trịnh chúng ta không còn được làm nhà tài trợ cho chương trình Tôi là triệu phú nữa ạ?", Trịnh Minh Sơn dè dặt hỏi.

"Không biết nữa, để rảnh chúng ta đến chỗ anh Lý hỏi thử xem, chuyện này cần phải gặp mới nói được", Trịnh Lượng nghiêm túc nói:

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Nếu chúng ta làm gì sai, nhất định phải giải thích và xin lỗi anh ta. Chuyện tài trợ này có ý nghĩa rất quan trọng, không thể qua loa sơ sài được!"

"Vâng!"

Anh nợ em một câu yêu thương!


Sau khi cúp điện thoại, Trịnh Minh Sơn hoang mang, chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đối với gã ta.

"Có thể nào là Lâm Hàn bảo anh Lý đá Trịnh Minh Sơn ra khỏi nhóm rồi chặn anh ta không?"

Anh nợ em một câu yêu thương!


Một suy nghĩ bỗng lóe lên trong đầu Tống Ngọc.

Rồi cô ấy chợt lắc đầu, không thể nào, dù Lâm Hàn thật sự có tiền chứ chẳng phải một tên lừa đảo, cũng chưa chắc có khả năng khiến quản lý cấp cao app Sa Ngư đá anh ta ra rồi chặn luôn.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Mà lúc này, Lâm Hàn đang trên đường lái xe về nhà.

Điện thoại bị anh tùy tiện vứt ở ghế phụ, trên màn hình đang mở wechat.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Đá nhà họ Trịnh ra khỏi nhóm nhà tài trợ của chương trình Tôi là triệu phú đi".

Bên trên hiện lên tin nhắn, người nhận là avatar hình con cá mập đang bơi trong biển.

Anh nợ em một câu yêu thương!




Sau khi về đến nhà, Dương Lệ cũng đã tan làm rồi.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Cô ngồi trên sô pha, mặc một bộ công sở màu đen lộ ra dáng người quyến rũ, hai cái đùi khép lại, đặt chiếc laptop hiệu Apple lên, trên bàn bày đủ loại giấy tờ.

"Bận thế hả?"

Anh nợ em một câu yêu thương!


Lâm Hàn nhìn Dương Lệ, đi đến sau lưng cô, giơ tay nhẹ nhàng mát xa bả vai cô.

Vai cô rất mềm, còn có chút mùi thơm cơ thể dịu nhẹ vô cùng dễ chịu.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Đúng vậy, mỗi ngày công trình khu Bành Hộ đều có rất nhiều việc cần phải xử lý. Không giải quyết xong được trên công ty nên em mang về nhà làm".

Dương Lệ mở miệng nói, cô hưởng thụ Lâm Hàn mát xa, cảm thấy cơ thể thả lỏng hơn nhiều, mỏi mệt cũng bị xua tan.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Ông xã ơi, trưa mai nhà chị cả sẽ đãi tân gia, chúng ta đi không?", cô lại ngẩng đầu, mở to mắt nhìn Lâm Hàn.

"Đương nhiên là đi, đã gửi thiệp tới rồi còn gì", Lâm Hàn cười.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Nhưng anh có vẻ không muốn đi cho lắm", Dương Lệ khẽ thở dài: "Em nghe nói, anh rể cả gần như mời hết tất cả họ hàng, hơn nữa, hôm nay bố em xuất viện xong sẽ chuyển đến biệt thự của họ ở luôn".

"Em đoán, ngày mai họ hàng đến sẽ lại khinh thường chế giễu chúng ta cho xem".

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Khinh thường? Bọn họ có tư cách gì khinh thường chúng ta?"

Lâm Hàn cười nói: "Giờ chúng ta sống trong căn biệt thự tốt nhất trên núi Vân Mộng, em còn là tổng phụ trách dự án cải tạo khu Bành Hộ, lương một năm hơn cả triệu tệ, chưa bàn đến cái khác, nhà chúng ta hẳn là giàu nhất và có thu nhập cao nhất trong số họ hàng!"

Anh nợ em một câu yêu thương!


Dương Lệ ngẩn ra, cảm thấy cũng có lý, có lẽ lúc trước thường xuyên bị họ hàng chế giễu nên vừa nghe họ tới, Dương Lệ mới cho rằng sẽ bị ghét và xảy ra cãi vã.

"Vả lại, lần trước chúng ta làm tân gia, cả nhà chị cả cũng tới, theo lý, chúng ta phải đi", Lâm Hàn nói tiếp.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Ừm! Vậy thì đi!"

...

Anh nợ em một câu yêu thương!


Hôm sau, Dương Lệ xin nghỉ một ngày.

Sắp tới 12 giờ, cô và Lâm Hàn cùng nhau rời khỏi nhà đến tham gia tiệc tân gia của Triệu Tứ Hải.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Triệu Tứ Hải mua biệt thự cách nhà anh không xa, đi chắc khoảng 10 phút là tới.

Đùng đùng!

Anh nợ em một câu yêu thương!


Vừa đến đã có tiếng pháo đinh tai nhức óc truyền tới, trong không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh. Trước cổng biệt thự rơi vãi đầy giấy đốt pháo đỏ rực, một cơn gió thổi qua cuốn chúng bay tứ tung.

Lâm Hàn trông lại thì thấy Triệu Tứ Hải đang đứng ở cổng biệt thự.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Anh ta mặc bộ vest đen, mặt mày tươi rói, hãnh diện tiếp đón họ hàng, bên cạnh còn đỗ một chiếc BMW 7-Series, nhìn vô cùng khí phách.

Ở cổng đã tụ tập rất nhiều người.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Những người này đều là bà con họ hàng, có bên Triệu Tứ Hải, có nhà họ Dương. Trong số đó, Lâm Hàn cũng biết vài người.

Có cậu Trần Đại Lâm, chú hai Trần Đại Cường và một số người cùng thế hệ như Trần Tùng, Trần An...

Anh nợ em một câu yêu thương!


Một chiếc xe khách đỗ ở bên cạnh, hiển nhiên, Triệu Tứ Hải đã thuê xe này rước bọn họ tới.

"Tứ Hải! Ghê nha, mua biệt thự luôn, còn mua 20 cái pháo đốt nữa! Mớ tiền pháo không thôi chắc đã hơn 2000 tệ rồi nhỉ!"

Anh nợ em một câu yêu thương!


Cậu Trần Đại Lâm giơ ngón tay cái lên với Triệu Tứ Hải:

"Nhà cháu làm tân gia nhìn xa hoa hơn nhà thằng vô dụng Lâm Hàn kia nhiều!"

Anh nợ em một câu yêu thương!


 


Anh nợ em một câu yêu thương!


Bạn đang đọc truyện trên Truyện88