**********
Chương 243: Ngồi vào bàn ăn “Được, không nói về trình độ học vấn nữa, cô nói mình có năng lực...”, Lâm Hàn nhìn Trương Đào:
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Vậy cô nói thử mình có năng lực gì?”
“Tôi… tôi biết nấu ăn, tôi nấu rất ngon!”, Trương Đào hơi chột dạ nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Nấu ăn rất ngon?”
Lâm Hàn cười nhạo: “Vậy tại sao đàn ông có tiền có nhà lại đến tìm cô? Muốn ăn đồ ngon thì không bằng mời hẳn một đầu bếp về. Nếu tôi kết hôn với cô, IQ của con cái sinh ra rất đáng lo đấy”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Lâm Hàn, anh… anh!”
Trương Đào tức giận chỉ tay vào Lâm Hàn, toàn thân run rẩy nhưng không nói nên lời.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô ta không biết phải cãi lại thế nào.
“Hừ, Lâm Hàn, tôi không tranh cãi với anh nữa!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trương Đào lạnh lùng hừ:
“Cái tên nhàn rỗi ăn bám như anh có tư cách gì để chế giễu tôi? Nếu không phải hưởng ké ánh hào quang từ chị Tiểu Lệ thì anh có thể sống trong biệt thự sao? Anh tưởng được sống trong biệt thự thì trở thành nhà giàu rồi à? Chẳng phải anh vẫn là tên ăn bám sao, có tư cách gì chỉ trích tôi?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Tôi nói cho anh biết nhé, chú Dương đã đồng ý là cho tôi vào ở trong biệt thự này từ hôm nay rồi. Sau này tôi sẽ sống ở đây, tôi khuyên anh nên nể mặt với tôi một chút, nếu không tôi sẽ mách với chú Dương, bảo chú ấy đuổi anh ra khỏi nhà”.
Nói rồi, Trương Đào quay đầu rời đi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lâm Hàn nhíu mày, Dương Cảnh Đào hơi quá đáng trong chuyện này rồi. Ông ta không hề hỏi ý anh mà đã cho người tùy tiện vào ở.
…
Anh nợ em một câu yêu thương!
Buổi tối, lúc Dương Lệ tan làm về.
“Oa, chị Tiểu Lệ, mấy năm không gặp mà chị trở nên xinh thế này rồi á?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thấy Dương Lệ về, mắt Trương Đào sáng lên chạy đến đón.
“Cô là…”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ánh mắt Dương Lệ hiện lên sự thắc mắc.
Người trước mặt này khá lạ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Chồng à, cô ta là ai vậy?”, Dương Lệ hỏi Lâm Hàn.
“Dương Cảnh Đào nói là họ hàng”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lâm Hàn hờ hững nói, ngồi vào bàn chuẩn bị ăn tối.
“Chị Tiểu Lệ, mấy năm không gặp mà chị đã quên em rồi. Em là Tiểu Đào nè, quả nhiên là bà chủ có tiền rồi thì quên hết chuyện cũ”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trương Đào bĩu môi, hơi tức giận.
Hơn nữa, Dương Lệ cũng thay đổi khá nhiều, xinh như mấy nghệ sĩ nữ trên tivi vậy, khí chất cũng trở nên quý phái khiến Trương Đào hơi ghen tị.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Em là Tiểu Đào?”
Cuối cùng Dương Lệ cũng nhớ ra, sau khi lên đại học, cô và Trương Đào không hề liên lạc với nhau.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chỉ thỉnh thoảng nghe nói ở dưới quê có người này bỏ học đi làm thêm ở trên huyện.
“Cuối cùng chị cũng nhớ ra em rồi!”. Trương Đào thở phào nhẹ nhõm.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Tiểu Đào, sao em lại lên đây?”, Dương Lệ tò mò hỏi.
“Em đến thành phố Đông Hải làm công…”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trương Đào kể lại chuyện đã qua.
Nghe Trương Đào nói sau này muốn ở đây, Dương Lệ cau mày.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Không phải Dương Lệ nhỏ nhen mà là nếu trong nhà bỗng có người lạ vào ở, cô sẽ thấy không quen.
“Sao vậy Tiểu Lệ, chị không thích em ở đây sao?”. Trương Đào nhận ra vẻ mặt Dương Lệ thay đổi thì lập tức hỏi:
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Em đã nghe họ hàng nói rồi, biệt thự này là của công ty các chị cung cấp chứ không phải của chị, em vào ở thì có làm sao?”
“Tiểu Lệ, lúc nhỏ, con và Tiểu Đào từng chơi cùng nhau. Bây giờ con bé đến thành phố Đông Hải để đi làm, có thể giúp được gì thì giúp thôi, để con bé ở đây đi!”, Dương Cảnh Đào cũng nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Được… được thôi!”, Dương Lệ cười gượng.
“Ừ, vậy mọi người ăn cơm thôi!”. Dương Cảnh Đào gọi, dì Hà đã bê hết thức ăn lên bàn rồi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Hửm?”
Vừa ngồi xuống, Trương Đức Thuận và Trương Đào nhíu mày.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vì họ thấy dì Hà cũng ngồi vào bàn ăn.
“Cảnh Đào, anh có ý gì đây?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sắc mặt Trương Thuận Đức trở nên âm trầm, đặt đũa xuống một cái “cạch”:
“Sao còn có chuyện người giúp việc ngồi vào bàn ăn chung thế này? Giúp việc là người làm, anh bảo tôi ăn cùng bàn với người làm, xem thường tôi đấy à? Tôi không ăn nữa!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Đúng đó!”
Trương Đào cũng bất mãn nói: “Nào có chuyện chủ ăn chung bàn với người giúp việc. Chú Dương, chú bảo dì ấy đi chỗ khác đi, nếu không cháu cũng không ăn nữa”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghe hai người kia nói vậy, dì Hà khó xử định đứng dậy.
“Chú tư, Tiểu Đào, người giúp việc ăn chung bàn là quy tắc của nhà bọn cháu, chú đừng để ý!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Lệ để tay lên vai dì Hà tỏ ý dì ấy không cần đứng dậy, sau đó mỉm cười nói.
“Quy tắc? Quy tắc có thể sửa mà!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trương Đức Thuận nói: “Cảnh Đào, trong nhà này anh là người có tiếng nói nhất nên hẳn là phải do anh làm chủ chứ nhỉ?”
“Hả… Tất nhiên là anh làm chủ rồi”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Cảnh Đào sửng sốt, hơi chột dạ nói.
Ông ta biết rõ địa vị trong nhà của mình là bị Lâm Hàn đè lên đầu.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sai phái chuyện bình thường thì đều được, chẳng hạn như bảo Lâm Hàn đi đón người.
Nhưng chuyện lớn này kia thì Lâm Hàn có quyền quyết định tuyệt đối.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng có họ hàng ở đây, nếu nói thật ra thì ông ta sẽ mất mặt lắm.
“Nếu anh có quyền vậy thì giờ đổi quy tắc này đi, bảo người giúp việc xuống dưới ăn cơm”, Trương Thuận Đức lạnh lùng nhìn dì Hà:
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Người làm sao xứng ăn cùng bàn với tôi được?”
“Con nghĩ vẫn nên để Lâm Hàn đứng dậy sang bên kia ăn đi”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trương Đào cũng liếc Lâm Hàn nói: “Tên này chẳng qua chỉ hưởng ké của chị Tiểu Lệ nên mới có thể sống trong biệt thự. Nhìn bộ dạng đắc ý của anh ta kìa, thế mà lại dám dạy con ăn nói thế nào, cũng không soi gương nhìn lại mình xem!”
“Cái thứ rảnh rỗi ăn bám này có tư cách gì ăn chung bàn với con?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghe vậy, ánh mắt Dương Cảnh Đào lóe lên tia sáng, ông ta nói: “Đừng đuổi Lâm Hàn sang kia, dù sao nói thế nào thằng nhóc này vẫn là chồng của Tiểu Lệ, có thể ăn chung một bàn ăn”.
Đùa à, bảo ông ta đuổi Lâm Hàn đi chỗ khác á? Mà dù có đuổi, Lâm Hàn sẽ để ý đến lời ông ta sao?
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghe nói vậy, Trương Đào hơi thất vọng.
“Nhưng dì Hà…”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Cảnh đào nhìn dì Hà, sắc mặt lạnh lùng: “Chị Hà, chị cũng thấy rồi đấy, trong nhà có khách, hay là hôm nay chị sang bên kia đi, chúng tôi ăn xong rồi chị hãy ăn nhé?”
“Vâng, ông Dương!”, dì Hà không dám cãi lại.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Cái gì mà hôm nay, sau này bọn tôi đều ở đây rồi, chỉ cần bọn tôi còn ở đây một ngày thì người làm không thể ăn trên bàn!”, Trương Đức Thuận nói.
Dì Hà biến sắc, đứng dậy định đi nhưng đôi vai lại bị một cánh tay trái trắng nõn đè xuống.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Dì Hà, dì ngồi xuống ăn cơm đi!”, Lâm Hàn không cảm xúc nói.
“Cậu Lâm…”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dì Hà do dự.
“Tôi nói dì ngồi xuống đi!”, Lâm Hàn nói giọng không cho người khác từ chối.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dì Hà cắn răng ngồi xuống.
Mặc dù dì ấy sợ Dương Cảnh Đào nhưng người trả lương cho dì ấy là Lâm Hàn, người thuê dì ấy là Lâm Hàn nên tất nhiên phải nghe theo lời Lâm Hàn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Lâm Hàn, cậu có ý gì?”. Dương Cảnh Đào nhíu mày.
“Thằng ranh, bố vợ cậu đã nói vậy rồi mà cậu còn dám cãi à?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trương Đức Thuận nhìn Lâm Hàn nói: “Đúng là cặn bã, còn để người làm ngồi xuống, rất thích ăn cơm với người làm sao?”
“Hừ, dám chống đối lại bố vợ mình cơ đấy, chú Dương, chú còn không đuổi anh ta ra khỏi nhà à? Dựa hơi chị Tiểu Lệ để vào sống trong biệt thự mà còn tưởng mình là cậu ấm nhà giàu, đuôi cũng vểnh lên tận trời rồi! Dám cãi lại lời của bố vợ nữa chứ”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trương Đào cũng hừ một tiếng.
Lâm Hàn không nói gì mà đứng lên, đi ra sau lưng Trương Đức Thuận và Trương Đào.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Soạt!
Soạt!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hai tay anh đặt lên vai hai người, sau đó xách hai người đó lên như xách hai con gà con.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88
Anh nợ em một câu yêu thương!