Chàng Rể Vô Song

Chương 230




Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********



Chương 230: Anh là tên lừa đảo! “Được, tôi biết rồi, tôi xem thử”, Lâm Hàn trả lời tin nhắn.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Anh Hàn, phải mất bao lâu?”, Lương Sảng lập tức hỏi:

“Anh cũng biết tình trạng của siêu thị nhà chúng tôi rồi đấy, thật sự vô cùng cấp bách, không thể kéo dài thêm chút thời gian nào được nữa. Trong tối nay, vì không có tiền mà đã có ba nhà cung cấp lấy lại hàng rồi. Nếu trong vòng một ngày mà khoản tiền năm mươi triệu này không đến được tài khoản thì siêu thị Hoa Nhuận chúng tôi đành phải đóng cửa, sau đó tiến hành đấu giá theo pháp luật để có tiền trả nợ cho các nhà cung cấp”.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Thế nên thật sự đang cần gấp năm mươi triệu đó. Anh Hàn, anh phải nhanh lên nhé!”

“Được rồi, trong vòng một ngày tôi sẽ báo kết quả cho cô”, Lâm Hàn trả lời.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Ừ ừ, vậy tôi đợi tin của anh Hàn!”

Nghe được anh nói trong vòng một ngày, Lương Sảng lập tức yên tâm.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Chỉ cần năm mươi triệu tới tài khoản trong vòng một ngày, sẽ có thời gian xoay vòng vốn để cứu vãn cục diện đối mặt với phá sản bây giờ.

Lâm Hàn mở bảng biểu báo cáo tình chính ra đọc lướt qua.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Anh không bất ngờ với việc siêu thị Hoa Nhuận xuất hiện tình trạng hiện nay.

Hôm đó, lúc ăn thử món cá đậu phụ ở siêu thị Hoa Nhuận, thái độ không tốt của nhân viên bán hàng đã cho thấy khâu quản lý của siêu thị này có vấn đề.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Từ cái nhỏ suy ra cái lớn.

Sau này chắc chắn siêu thị Hoa Nhuận cũng sẽ đóng cửa thôi.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Bố của Lương Sảng đánh bạc nợ tiền, chỉ càng làm siêu thị đóng cửa sớm hơn.

Xem lướt qua bảng biểu báo cáo tài chính, Lâm Hàn gửi hết mấy tài liệu này cho quản lý tài vụ của công ty Sa Ngư, nhờ anh ta phân tích tình hình kinh doanh của siêu thị Hoa Nhuận.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Dù sao người ta cũng là người trong ngành.

Còn tại sao anh không tìm Tôn Minh của Quỹ đầu tư Nhâm Phàm, Lâm Hàn nghĩ dù có tìm Tôn Minh cũng vô dụng.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Vì ông Vân từng nói với anh, trong quá trình làm nhiệm vụ của gia tộc, trừ tiền ra, không thể động vào bất kỳ mối quan hệ nào của gia tộc, nên chỉ đành dùng người của chính Lâm Hàn.

“Cậu Lâm, ba tiếng sau, tôi sẽ gửi lại tổng kết bảng báo cáo tài chính cho cậu”.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Quản lý tài vụ nhận được tài liệu lập tức trả lời tin nhắn.

“Được, tôi biết rồi”.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Lâm Hàn bỏ điện thoại xuống, yên lặng chờ đợi.

Chưa đến ba tiếng, chủ quản tài chính gửi đến một phần tài liệu.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Cậu Lâm, đây là tổng kết được làm theo bảng báo cáo tài chính của siêu thị Hoa Nhuận, cậu xem đi!”

“Cảm ơn anh nhé”.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Lâm Hàn nhận tài liệu sau đó mở ra xem.

Theo như trên báo cáo tổng kết, trong ba năm gần đây, hai năm rưỡi đầu, lợi nhuận của siêu thị Hoa Nhuận vẫn luôn ổn định.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Cả thành phố Đông Hải, hơn một trăm chi nhánh của siêu thị Hoa Nhuận, lợi nhuận gộp mỗi ngày thu về khoảng hai trăm ngàn.

Trừ tiền thuê mặt bằng, lương cho nhân viên, tiền nhập hàng, sửa chữa cửa hàng v.v, một năm có thể kiếm được hơn bốn mươi triệu tiền lợi nhuận ròng.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Số lợi nhuận này khá ổn.

Nhưng đến nửa năm nay, vì bố Lương Sảng bắt đầu đánh bạc thua tiền dẫn đến vòng vốn đầu tư xuất hiện vấn đề, không thể trả đủ tiền cho nhà cung cấp, mấy nhà cung cấp cắt chuỗi cung cấp, một số sản phẩm không thể mua được ở siêu thị Hoa Nhuận.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Điều này gián tiếp gây ra tình trạng mất khách hàng ở siêu thị Hoa Nhuận.

Không có khách, dĩ nhiên sẽ không có lợi nhuận.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Nửa năm nay, siêu thị Hoa Nhuận bắt đầu thua lỗ, lúc đầu mỗi ngày lỗ mười, hai mươi ngàn, dần dần lỗ nặng hơn, đến giờ mỗi ngày đều lỗ hơn ba trăm ngàn!

Hơn nữa bắt đầu từ nửa năm nay đã có không ít nhà cung cấp đến đòi nợ, còn gửi thư của luật sư lên tòa.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Trong nửa năm này, bố của Lương Sảng cũng năm lần bảy lượt lên tòa, bị giục trả nợ, có thể nói là khổ khó nói thành lời.

“Xem ra bố của Lương Sảng đánh bạc nợ tiền không phải chỉ có mười mấy triệu như Lương Sảng nói, có thể thua đến mấy trăm triệu rồi cũng nên”, Lâm Hàn xoa cằm nói.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Không chừng ông ta còn gánh đủ các khoản nợ của ngân hàng, nợ lãi suất cao v.v”.

Báo cáo tổng kết còn viết, nếu có thể giải quyết vấn đề xoay vòng vốn trước mắt của siêu thị Hoa Nhuận thì siêu thị Hoa Nhuận có thể chuyển từ lỗ sang trạng thái thu chi cân bằng trong vòng một năm, sau đó mới có thể từ từ kiếm được lợi nhuận.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Cho nên năm mươi triệu này chỉ có thể làm siêu thị Hoa Nhuận không còn thua lỗ nữa mà đạt đến trạng thái cân bằng, hơn nữa giữa chừng còn mất một năm”.

Lâm Hàn trầm ngâm, trong lòng đã có tính toán.

Anh nợ em một câu yêu thương!




Bảy giờ tối, Lương Sảng gửi tin nhắn đến:

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Anh Hàn, anh đã xem xong bảng biểu báo cáo tài chính chưa? Đã quyết định được chưa?”

Thấy tin nhắn nhưng Lâm Hàn không trả lời ngay mà đợi nửa tiếng sau mới trả lời:

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Tôi sắp đọc xong rồi”.

“Sắp? Anh Hàn, chẳng phải anh nói trong vòng một ngày là có thể sao? Bây giờ trời đã tối rồi”, Lương Sảng trả lời lại rất nhanh, xem ra đang rất gấp gáp.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Một ngày có hai mươi bốn tiếng, nào đã đến một ngày? Một ngày tôi nói là tính từ lúc cô gửi tài liệu cho tôi. Nếu là một ngày, chắc hẳn là sáng mai đấy”, Lâm Hàn chậm rãi trả lời tin nhắn.

“Cái gì?”

Anh nợ em một câu yêu thương!


Lương Sảng trố mắt: “Anh Hàn, đến lúc đó, dù anh quyết định đồng ý đầu tư năm mươi triệu để xoay vòng vốn thì cũng trễ rồi. Có lẽ lúc đó, người của tòa án đã đến, tiến quá trình đấu giá theo quy định!”

“Vậy tôi hết cách rồi, tôi nói một ngày chính là một ngày, tóm lại trong vòng một ngày tôi sẽ quyết định. Còn về đấu giá là chuyện của các cô, chẳng ảnh hưởng gì đến tôi cả”, Lâm Hàn trả lời.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Lâm Hàn, có phải anh đang đùa tôi không?”

Im lặng hai phút, Lương Sảng mới gửi tin nhắn thoại qua, tức giận lạnh lùng nói:

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Chỉ một cái bảng biểu báo cáo, dù anh đọc không hiểu thì có thể tìm kế toán, trong vòng hai ba tiếng là có thể đọc xong rồi. Nhưng anh lại nói với tôi cần một ngày, anh không đùa giỡn tôi thì là gì?”

“Hơ hơ, tôi biết rồi, anh đang muốn nhìn thấy nhà chúng tôi biến thành trò cười! Nhìn siêu thị của tôi đóng cửa. Từ tối qua đến giờ, mỗi một câu của anh đều đang lừa tôi!”

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Lâm Hàn, anh là tên lừa đảo!”

“Anh đợi đấy, tôi đi tìm người khác! Lương Sảng tôi có ra ngoài bán thân cũng sẽ không cầu xin anh giúp xoay vòng vốn nữa. Dù siêu thị có bị bán đấu giá, hai tay dâng ra ngoài, tôi cũng không cầu xin anh nữa!”

Anh nợ em một câu yêu thương!


Lương Sảng liên tục gửi một loạt tin nhắn thoại qua, mỗi cái dường như đều lẫn cảm giác tức giận khi bị đùa giỡn.

Lâm Hàn ấn nghe xong sắc mặt không đổi, cũng không trả lời tin nhắn mà mở trang tìm kiếm mở trang web “Đấu giá tư pháp thành phố Đông Hải”. Sau đó, anh đăng ký một tài khoản trên đó để xem tin tức đấu giá tư pháp dạo gần đây.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Tìm hồi lâu nhưng Lâm Hàn vẫn không tìm được thông tin nào có liên quan đến siêu thị Hoa Nhuận.

Anh cũng không vội, rất bình tĩnh và kiên nhẫn như một con hổ đang đợi con mồi.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Theo lời của Lương Sảng, từ ngày mai siêu thị Hoa Nhuận bắt đầu làm theo trình tự tư pháp, cho nên trang web không có là chuyện bình thường.

Brừm…

Anh nợ em một câu yêu thương!


Điện thoại Lâm Hàn bỗng vang lên, anh nhìn màn hình, là Từ Dung gọi.

“Cậu Lâm, không xong rồi, có người đến quán BBQ Phi Thường gây chuyện!”

Anh nợ em một câu yêu thương!


Điện thoại vừa được kết nối, Từ Dung lo lắng nói.

Lâm Hàn có thể nghe được tiếng chai bia bị đập vỡ, bàn ghế đập xuống đất, tiếng người la hét.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Ai đến gây chuyện? Anh Long ở đường Tương Lai à?”, Lâm Hàn nhíu mày hỏi.

“Tôi không biết, nhưng nhìn có vẻ không phải là người của anh Long”, giọng của Từ Dung như đang khóc:

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Cậu Lâm, bây giờ… bây giờ phải làm sao… Huhuhu…”

Từ Dung bật khóc.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Cô ở đó đợi tôi, lát nữa tôi sẽ đến. Hãy nhớ, trước khi tôi đến, cố gắng nói chuyện ôn hòa với đám người này, đừng gây mâu thuẫn chính diện, chúng cần tiền thì cứ đưa cho chúng, đừng để mình bị thương!”, Lâm Hàn trầm giọng nói.


Anh nợ em một câu yêu thương!


Bạn đang đọc truyện trên Truyện88