Chàng Rể Vô Song

Chương 1372




Chương 1372

Trong phòng họp dưới hầm khuôn viên nhà họ Chu.

Sau khi người của ba nhà quý tộc lớn đến, phần lớn thế lực của thành phố Thiên Kinh đang nhỏ giọng bàn tán với nhau dần trở nên yên tĩnh.

Người của ba nhà quý tộc đều chia nhau ra để ngồi xuống.

Còn Khổng Tử Dục thì không có một chiếc ghế nào cho anh ta.

Tuy phòng họp dưới đất này rất lớn nhưng lần này có quá nhiều người tới nên không đủ chỗ ngồi, có mấy gia chủ của các thế lực còn phải đứng.

Theo lý mà nói thì người của ba nhà quý tộc lớn nhất định phải có ghế, dù chỉ là vệ sĩ cũng phải có, đó chính là sự khác biệt của quý tộc và gia tộc bình thường.

Nhưng nếu người đó là Khổng Tử Dục thì tất nhiên không có được đãi ngộ đó, trực tiếp đứng nghe.

Khổng Tử Dục nổi cáu một lát rồi cũng đành phải chấp nhận, trên thực tế trong lòng anh ta lại khá vui.

Có chỗ ngồi hay không được tôn trọng gì gì đó, anh ta hoàn toàn không cần, nếu anh ta quan tâm thì đã chẳng giả ngu từng đó năm.

Ngược lại, đứng ở đây cũng dễ cho Khổng Tử Dục hơn.

Phòng họp này nằm dưới hầm nên ánh sáng không được tốt, những người đang ngồi đó không thấy rõ mặt, đứng thế này có thể thấy rõ khi phân chia nhiệm vụ cho từng người, đến lúc đó sẽ dễ báo lại cho Lâm Hàn.

Sau đó, thấy người đã đến đông đủ, ông Khương cũng đứng lên bắt đầu cuộc họp.

“Các vị gia chủ, tôi sẽ không lắm lời về những chuyện khác làm gì, liên minh lần này chẳng những giúp cho ba nhà quý tộc chúng tôi mà cũng sẽ giúp cho bản thân các vị, mục đích của tên Lâm Hàn đó không chỉ là chúng tôi mà là cả vùng xám của Thiên Kinh này, bao gồm tất cả các thế lực khác, nếu chúng ta không chung tay hợp tác để cho tất cả các cao thủ phối hợp hành động thì chúng ta sẽ thất bại, chẳng một thế lực nào ở đây có thể sống trong tay Lâm Hàn”, giọng ông Khương đầy nghiêm túc nói.

Trên thực tế, gia chủ của ba nhà quý tộc lớn cũng không biết cụ thể kế hoạch của Lâm Hàn, chỉ biết chắc chắn nó không phải là tranh giành lợi ích trong hội nghị quý tộc Thiên Kinh, sau đó chiếm giữ vùng xám Thiên Kinh này.

Nhưng nếu bây giờ muốn lôi kéo thế lực vùng xám Thiên Kinh cùng tham gia vào hành động đối phó Lâm Hàn thì tất nhiên ông Khương phải nói thế, như vậy mới có thể khiến bọn họ cam tâm tình nguyện hợp tác với họ, cùng nhau đối phó Lâm Hàn.

Dù anh không có ý định đối phó với những thế lực đó thì ông Khương cũng phải lôi kéo họ để đánh Lâm Hàn cho bằng được.

Dù sau đó họ phát hiện ra chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến họ thì cũng đã ra tay rồi, tất nhiên những thế lực đó không thể rút lui được nữa.

Bấy giờ, gia chủ của các thế lực nghe vậy, cũng chẳng phát hiện ra chuyện gì khác thường, không hề nhận ra điều kỳ lạ, dù sao với tình huống hiện nay mà nói thì dường như mục đích của Lâm Hàn thật sự không phải là tranh giành lợi ích trong hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh nên họ cũng tin rằng thứ anh muốn là tất cả thế lực vùng xám Thiên Kinh theo bản năng, tất nhiên trong đó cũng bao gồm những thế lực khác, việc đối phó với anh lần này có liên quan rất lớn với bọn họ.

Trên thực tế, đúng là Lâm Hàn cũng muốn trực tiếp nắm lấy cả vùng xám Thiên Kinh, nhưng độ khó của nó quá lớn, không bàn đến xác suất thành công quá thấp, dù có thành công cũng sẽ tổn thất rất nhiều, đó không phải là cảnh mà anh muốn nhìn thấy.

Dù có thành công nắm được thì sau đó việc quản lý cũng khá là phiền toái, nên thay vì tốn rất nhiều sức để nắm lấy cả vùng xám Thiên Kinh, sau đó lại khó quản lý, chi bằng cứ làm từng bước một, trước tiên là những thế lực mạnh nhất, cũng chính là mấy nhà quý tộc này, tạm thời không gây hấn gì với các thế lực khác ở Thiên Kinh, thậm chí nếu cần thiết, tốt nhất là tạo mối quan hệ tốt với các thế lực đó để còn hợp tác với nhau.

Thế thì sau đó Lâm Hàn sẽ dễ dàng quản lý được những nhà quý tộc đó, những thế lực khác của vùng xám Thiên Kinh cũng chẳng cần phải lo lắng làm gì nữa, cứ thong thả bỏ một đám ếch vào nồi nấu là xong.

Cả những quý tộc mạnh mẽ nhất cũng phải cúi đầu rồi thì cần gì phải lo lắng về những thế lực nhỏ nữa? Chỉ cần những thế lực nhỏ đó không bắt tay nhau lao vào cuộc chiến thì sẽ không tạo thành uy hiếp gì với Lâm Hàn.

Lúc này, trong phòng họp dưới lòng đất, tất cả các gia chủ của thế lực thành phố Thiên Kinh nghe thế thì cảm thấy lời ông Khương nói cũng có lý.

“Không sai, lần này chúng ta phải nhất trí đối ngoại, không thể có bất kỳ mâu thuẫn nội bộ nào”.

“Hơn nữa mỗi gia tộc đều phải dốc hết sức, ít nhất cũng phải cử hết cao thủ đi, không thể giấu riêng, cao thủ của Lâm Hàn và nhà họ Tiêu chẳng nhưng hơn về số lượng mà còn có sức mạnh đáng sợ, chúng ta phải có đủ cao thủ để đối phó bọn họ, mới bảo đảm được cơ hội thắng!”

“Cả nhà họ Tiêu nữa, không thể tha cho bọn họ được, dám phản bội vùng xám Thiên Kinh chúng ta, dù có là quý tộc cũng không thể buông tha được!”

“Đúng vậy, nhà họ Tiêu cũng không thể buông tha được, thật sự rất đáng ghét!”

Tất cả các thế lực vùng xám Thiên Kinh cũng nhớ, bọn họ đều bàn tán với nhau, tất cả đều tức giận, có thể thấy họ khá là bực tức với Lâm Hàn và Tiêu Nhã.