Chàng Rể Vô Song

Chương 1241




Chương 1241

Nếu bỏ qua thì về sau muốn tìm một chỗ đứng trong thành phố Thiên Kinh cũng không phải không được, nhưng sẽ phải châm ngòi chiến tranh, tổn thất rất lớn, chứ chẳng thể nào ngon ăn như lúc này được.

“Đúng thế”, Lâm Hàn gật đầu nói: “Vì vậy, lần này tôi sẽ cố gắng dẫn nhiều cao thủ đến, đảm bảo không xảy ra sai sót nào. Tôi đã điều động một số cao thủ đến thành phố Thiên Kinh trước, nhưng không nhiều. Thế nên, mới phải tranh thủ điều người từ bên này qua”.

Mấy người còn lại, đặc biệt là Lâm Phong nghe vậy thì kích động nhìn Lâm Hàn. Những người khác đều có nhiệm vụ của mình, chỉ có ông ta là dư người để Lâm Hàn điều động đến Thiên Kinh, tham gia hội nghị quý tộc, tranh giành lợi ích, rồi tìm chỗ đứng ở đó.

Bấy giờ, Lâm Hàn bèn nhìn về phía Lâm Phong và Tiểu Tây, nói: “Tiểu Tây, anh dẫn theo toàn bộ người của Tôn Hàn Các theo tôi đến Thiên Kinh. Còn Lâm Phong, 400 cao thủ dưới tay ông cũng cố gắng tập hợp, để lại những ai có công việc, đảm bảo bên Bắc Đông đủ người là được. Số còn lại sẽ đi theo tôi tham gia hội nghị quý tộc lần này. Phải nhớ là để lại đủ người ở đây, đảm bảo Bắc Đông không xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, rồi mới điều người theo tôi đi đến thành phố Thiên Kinh!”

“Vâng, thưa cậu Lâm!”

Lâm Phong vội đáp, mừng rỡ ra mặt.

Thấy Lâm Hàn bằng lòng dẫn mình đến thành phố Thiên Kinh, tham gia chuyện lần này thì hết sức kích động.

Dẫu sao, nếu đi theo Lâm Hàn làm việc, mà còn là chuyện quan trọng như thế này thì chỉ cần làm tốt, đương nhiên sẽ được anh thưởng thức và trọng dụng.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, rồi nói tiếp: “Trước cứ giải quyết ổn thỏa bên này đi đã, không cần vội. Đừng để chuyện bên thành phố Thiên Kinh ảnh hưởng đến Bắc Đông. Chỉ cần trong vòng ba ngày tập hợp đủ người là được”.

Lâm Phong nghe vậy, gật đầu. Đương nhiên hiểu được ý của Lâm Hàn. Không thể bởi vì sốt ruột đi Thiên Kinh tham gia hội nghị quý tộc mà khiến cho bên Bắc Đông xảy ra vấn đề. Tuy chuyện lần này rất quan trọng, những bên Bắc Đông cũng quan trọng không kém.

Vốn, Bắc Đông có cũng được mà không có cũng chẳng sao, chẳng quan trọng gì mấy với nhà họ Lâm, nên đương nhiên không thể sánh với chuyện bên thành phố Thiên Kinh. Nhưng sau khi vài nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng của La quốc được vận chuyển đến đây, bên Bắc Đông cũng nước dâng thuyền lên. Sau này, có lẽ sẽ trở thành một căn cứ quan trọng của nhà họ Lâm, nên không thể xảy ra sai sót gì được.

Mà khi biết được Lâm Hàn chịu cho 3 ngày để chuẩn bị thì Lâm Phong cũng yên tâm hơn. Nhiêu đó đã đủ để ông ta giải quyết ổn thỏa tình hình bên này. Sau đó, điều người đi theo Lâm Hàn đến thành phố Thiên Kinh tham gia hội nghị quý tộc.

“Cậu Lâm yên tâm, tôi chắc chắn sẽ xử lý tốt, không để xảy ra bất cứ vấn đề gì”, Lâm Phong đáp.

Lâm Hàn nghe vậy gật đầu, không nói thêm gì nữa. Anh khá yên tâm về ông ta. Dù sao Lâm Phong có thể nắm giữ một chức vị quan trọng như vậy trong nhà họ Lâm thì năng lực khỏi phải bàn rồi. Nhà họ Lâm có một bộ máy quản lý cực kỳ nghiêm ngặt, ai đủ tư cách mới được quyền đảm nhiệm vị trí quản lý.

Đến tận đây, chuyện điều người từ Bắc Đông đến thành phố Thiên Kinh đã được Lâm Hàn sắp xếp xong.

Trong hội nghị quý tộc lần này, Lâm Hàn tổng cộng điều một phân đội nhỏ mười mấy cao thủ của Tôn Hàn Các, cùng khoảng 100 cao thủ từ nhà họ Lâm đã đến Thiên Kinh trước và người bên Lâm Phong đi.

Bên Bắc Đông có vẻ đã ổn định, Lâm Phong cũng không cần để lại bao nhiêu người. Vì vậy, Lâm Hàn tin rằng bên ông ta có thể điều động kha khá cao thủ đi.

Từ đó, anh đoán mình có thể dẫn theo khoảng 400 cao thủ tham gia hội nghị quý tộc lần này ở Thiên Kinh. Cộng thêm thế lực của nhà họ Tiêu, chắc hẳn có thể khuấy đảo sự kiện lần này.

Người khác chỉ biết Lâm Hàn muốn tham gi hội nghị quý tộc ở Thiên Kinh để giành được một số lợi ích, sau đó chiếm lấy vùng xám ở đó. Nhưng lại không ai biết, từ trước tới nay, Lâm Hàn chưa hề nghĩ đơn giản như vậy.

Nếu chỉ tham giam hội nghị để tranh giành lợi ích, rồi tìm được một chỗ đứng trong thành phố Thiên Kinh thì chẳng cần anh phải tự mình ra mặt làm gì. Nếu Lâm Hàn đã định đến, đương nhiên không thể chỉ có vài tham vọng nhỏ bé như thế.

Dầu gì anh cũng là ông chủ tương lai của nhà họ Lâm, chỉ đòi hỏi chút lợi ích ấy, không khỏi quá rớt giá.

Lâm Hàn chợt mong đợi hội nghị quý tộc sẽ diễn ra vào 6 ngày sau. Lần này, có anh tham gia, tin chắc rằng sẽ xảy ra một đợt phong ba bão táo, chứ chẳng thể bình yên như bao lần.

Sau đó, đám người Lâm Hàn tiếp tục ăn cơm, rồi trò chuyện với nhau.

Trong số họ, ngoài Lâm Hàn trước mắt không bận gì ra thì những người khác đều có chuyện cần làm. Thế nên, anh cũng không làm phiền họ. Chẳng mấy chốc, bữa cơm này đã kế thúc, để họ đi nghỉ ngơi, rồi mai còn làm việc.

Còn Lâm Hàn, anh chẳng có gì làm nên đi dạo trong trang viện một lát cũng trở về phòng mình, gọi điện thoại cho Dương Lệ.

Bên Dương Lệ cũng vô cùng suôn sẻ, trước mắt thì người phụ trách bên Bắc Đông là Uông Nghĩa, số còn lại đều là người trung thành với Trương Thiên Sơn, nên đương nhiên chịu nghe theo Uông Nghĩa. Vì vậy, chẳng có chuyện gì xảy ra hết.