Chàng Rể Vô Song

Chương 1168




Chương 1168

Mấy tên quản lý nhà họ An thấy vậy, tức thì ngây ngẩn cả người. Bọn họ biết vài người phụ trách kia, họ đều là người có tiếng nói trong gia tộc. Tuy không phải ông chủ, nhưng cũng có địa vị khá cao.

Dựa vào những tiếng động ban nãy, mấy tên quản lý biết những thế lực kia đã bị hạ gục, nhưng vẫn cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy tận mắt. Liên minh các thế lực vùng xám lớn ở Bắc Đông mà nhà họ An vẫn lấy làm tự hào. Giờ ở trước mặt đàn em của Lâm Hàn, lại giống như một trò hề, không chịu nổi một đòn.

“Cậu Lâm, tôi đã dẫn người vào rồi. Những cao thủ kia cũng bị hạ gục hết, đang bị trói ở khoảng trống ngoài sân”, Lâm Phong báo cáo với Lâm Hàn.

Lâm Hàn gật đầu, không nói gì.

Lâm Phong thấy thế, dứt khoát ngồi vào vị trí của mình, im lặng chờ mệnh lệnh tiếp theo từ anh.

Bấy giờ, vài người phụ trách thế lực kia cũng đoán được Lâm Hàn là người có tiếng nói nhất trong đây.

Dù sao La Văn, La Võ, Uông Nghĩa và các quản lý nhà họ An đều có mặt, nhưng lại ngồi ở phía dưới, ghế trên chỉ có một mình Lâm Hàn. Hơn nữa, Lâm Phong còn kính cẩn với anh như vậy cũng đủ để nói lên tất cả.

Sau khi thấy rõ vẻ ngoài của Lâm Hàn, vài tên phụ trách cũng nhận ra anh. Lần trước, khi Lâm Hàn đến trang viên Trương Thiên Sơn làm khách, bọn họ đều từng gặp nên đương nhiên biết anh. Vả lại, bởi vì Lâm Hàn và Trương Thiên Sơn mới quen nhau đã hết sức thân thiết, thế nên họ càng có ấn tượng với anh hơn.

Ngay lúc này, một cao thủ nhà họ Lâm chợt dẫn một thanh niên có vẻ ngông nghênh bước vào.

“Thưa cậu Lâm, tôi dẫn cậu chủ nhỏ nhà họ An – An Thành Chí đến rồi”, anh ta báo cáo.

“Biết, anh lui ra đi”, Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

Cao thủ nhà họ Lâm kia nghe vậy, khẽ gật đầu, rồi đi ra ngoài, tiếp tục đứng gác.

Lâm Hàn nhìn An Thành Chí và mấy tên phụ trách thế lực vùng xám của Bắc Đông, gật đầu nói: “Nếu mọi người đã đến đầy đủ rồi, vậy chúng ta bắt đầu bàn việc chính thôi”.

Trong đại sảnh nhà chính nhà họ An.

Lâm Hàn vừa nói xong, mấy tên quản lý nhà họ An lập tức căng thẳng, không biết anh sẽ xử lý mình như thế nào.

Vài tên phụ trách các thế lực vùng xám khác đến chi viện cũng lo sợ căng thẳng không thôi.

Tuy không biết tại sao Lâm Hàn lại có nhiều cao thủ mạnh như vậy, nhưng bọn họ cũng đã nắm rõ được tình hình hiện tại.

Hiển nhiên, người nhà họ An đã không chống cự được, trước khi bọn họ tới thì đã bị Lâm Hàn giải quyết xong.

Còn mấy thế lực vùng xám như họ cũng chẳng thể nào đánh lại được Lâm Hàn.

Ban đầu, mấy thế lực họ biết bên Trương Thiên Sơn bị hại, còn định bắt tay nhau tự lập thế lực riêng, không chịu sự quản lý của Đại bàng núi nữa.

Nhưng với tình hình bây giờ thì rõ ràng là họ không có tư cách ấy, thậm chí còn có nguy cơ bị xử đẹp.

Tuy vài tên phụ trách kia không phải ông chủ mỗi gia tộc, nhưng đều có tiếng nói. Bọn họ biết rõ gia tộc mình hoàn toàn không có đủ sức để chống cự. Về sau ra sao, còn phải xem ý Lâm Hàn thế nào.

Lúc này, vài tên phụ trách kia đều hối hận muốn chết. Nếu lúc đó điều tra rõ ràng hoặc không đánh nhau với đám Lâm Phong, ít nhất giờ sẽ không thảm thế này.

Còn An Thành Chí, cậu ta vừa mới bước vào đại sảnh nên vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cậu ta cũng là người nhà họ An, còn thuộc dòng chính, nhưng lại là con út. Hơn nữa, cậu ta cũng không rành mặt kinh doanh các thương vụ trong vùng xám. Trái lại, còn rất muốn làm ăn hợp pháp. Vì thế, An Thành Chí mới không được coi trọng, không nhận được bao nhiêu tài nguyên, càng không có quyền quản lý gia tộc.

Lần này, An Thành Chí đột nhiên nhận được thông báo, nói có chuyện gấp bảo cậu ta trở về nhà chính ngay.

Giờ cậu ta vừa trở về, thấy tình hình trước mắt thì hơi khó hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Trên ghế chủ tọa ngồi một thanh niên xa lạ trông rất trẻ, các ghế bên cạnh cũng toàn người lạ, mà quản lý nhà họ An lại đứng ở dưới, sự phân chia cấp bậc dước thể hiện hết sức rõ ràng.

Thậm chí là lúc này, vài tên phụ trách các thế lực vùng xám rất có tiếng nói trong Bắc Đông có quan hệ tốt với nhà họ An cũng bị trói đưa tới.

Còn ông chủ nhà họ An, cũng là bố của An Thành Chí – An Nguyên lại không thấy bóng dáng đâu.

Lúc này, dù An Thành Chí có ngờ nghệch cũng biết nhà họ An đã xảy ra chuyện, mà còn là chuyện lớn.

“Anh là ai? Anh định làm gì nhà họ An tôi?”, An Thành Chí trừng Lâm Hàn hỏi, trong mắt lộ ra vẻ đề phòng.

Mấy tên quản lý nhà họ An bên cạnh thấy thế lập tức sợ hãi không thôi. Đùa gì vậy, Lâm Hàn không phải là người mà họ có thể chọc được. Bọn họ còn đang nghĩ làm sao để lấy lòng anh mong Lâm Hàn tha cho họ. Thế mà An Thành Chí kia lại tỏ thái độ đó với Lâm Hàn.

“An Thành Chí, cậu hỗn quá đấy! Sao lại ăn nói như thế với cậu Lâm hả?”

“Cậu Lâm là Đại bàng núi mới của Bắc Đông chúng ta, cậu ăn nói đàng hoàng cho tôi!”