Chàng Rể Vô Song

Chương 1163




Chương 1163

Nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng, La Văn biết rõ sự lợi hại của những cao thủ nhà họ Lâm. Họ không chỉ đông, dù là một chọi một thì các cao thủ nhà họ An cũng không có cửa để thắng.

Càng đứng nói đến việc những cao thủ của Lâm Hàn còn phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý, bên nhà họ An hoàn toàn là bị đè bẹp đánh.

Vừa đánh nhau, sắc mặt cả đám cao thủ bên nhà họ An đều chợt thay đổi. Bọn họ nghĩ rằng những người kia chỉ là tay đấm bình thường, chỉ có vài cao thủ thôi. Nhưng sau khi đánh, họ mới phát hiện đối phương mạnh một cách không khoa học, dường như ai cũng là cao thủ hết.

Tất nhiên, những cao thủ nhà Lâm sẽ không cho đám người nhà họ An cơ hội để phản ứng. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, bọn họ đã bị đánh cho sắp tan tác.

An Nguyên đứng sau thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc, đứng từ góc nhìn của ông ta có thể quan sát hết sức rõ ràng.

Chỉ vừa vật lộn, các cao thủ nhà họ An đã không đánh lại bất cứ ai trong số đối phương. Mà bên đối phương còn nhiều người, phút chốc, cao thủ nhà họ An đã bị hạ gục hơn nửa, chỉ còn lại lác đác vài ba cao thủ, sau đó cũng ngã xuống.

Thoáng chốc, toàn bộ cao thủ nhà họ An đã sắp bị đánh cho tành tành xẻ nghé.

An Nguyên ngây ngẩn cả người, nghệt mặt ra, không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt.

“Không, không thể nào? Những người kia đều là cao thủ hết ư? 300 cao thủ?”, An Nguyên lẩm bẩm, như bị dọa ngu người, quên cả chạy trốn.

Mà lúc này, các cao thủ nhà họ An đã bị hạ gục hết. Những cao thủ nhà họ Lâm cũng không dừng lại, mà vọt tới ấn An Nguyên xuống.

Tuy An Nguyên cũng khá lợi hại, nhưng vì giờ không còn suy nghĩ chống cự nên đã bị hạ một cách dễ dàng. Dù có không chống cự thì cũng chẳng đánh lại.

Đến tận đây, An Nguyên và các cao thủ nhà họ An đã bị hạ gục toàn bộ. Mấy người Lâm Hàn và La Văn cũng bước tới.

La Văn thấy An Nguyên chật vật như vậy thì bất lực lắc đầu nói: “Ông chủ An, sao ông lại không nghe người ta khuyên cơ chứ? Ngoan ngoãn nghe lời có phải tốt không? Đâu đến nỗi thành ra như bây giờ? Dám nói Trương Thiên Sơn như thế thì đúng là chán sống mà”.

An Nguyên nhìn La Văn, không đáp, rồi nghi ngờ quay sang nhìn Lâm Hàn.

Bấy giờ, An Nguyên chợt nhớ tới, 300 người này rất lạ mặt, dường như không phải đàn em của Trương Thiên Sơn.

Nếu không phải đàn em của Trương Thiên Sơn, vậy quá rõ rồi, bọn họ đều là do Lâm Hàn dẫn tới.

Chẳng qua, An Nguyên lại cảm thấy không tài nào tin tưởng nổi, bọn họ chẳng những đông mà còn toàn là cao thủ luôn ư?

300 cao thủ, đây là một lực lượng đáng sợ cỡ nào chứ? Bỏ xa Đại bàng núi Trương Thiên Sơn cả 8 con phố chứ đùa, thậm chí còn vượt mặt cả quý tộc, có thể nói đây là thế lực đứng đầu vùng xám ở Hoa Đông luôn rồi.

“Bọn họ đều là cao thủ ư? Cậu rốt cuộc là ai? Tại sao lại có nhiều cao thủ như vậy?”, An Nguyên nhìn Lâm Hàn với vẻ vô cùng khó hiểu hỏi.

Lâm Hàn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Anh cũng không định giải thích cho ông ta.

An Nguyên thấy thế thì càng kinh ngạc hơn, tuy không muốn tin 300 người kia là cao thủ, nhưng theo bản lĩnh mà họ vừa thể hiện ra khi đánh nhau với cao thủ nhà họ An thì hình như đều là cao thủ thật.

Lúc này, Lâm Hàn nhìn An Nguyên lạnh nhạt nói: “Ban đầu, tôi chỉ tính dạy cho nhà họ An ông một bài học, rồi để các người làm việc cho mình. Có điều, các người lại ăn nói hỗn láo với Trương Thiên Sơn, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo”.

An Nguyên nghe vậy chợt sợ hãi không thôi, đàn em dưới trướng Lâm Hàn mạnh ngoài sức tưởng tưởng của ông ta, nhiều cao thủ như vậy, đừng nói nhà họ An, dù các thế lực vùng xám ở Bắc Đông liên hợp lại, e rằng cũng chẳng phải đối thủ của anh.

Hơn nữa, nếu Lâm Hàn có thể dẫn nhiều cao thủ như thế đến Bắc Đông, An Nguyên tin rằng thực lực của anh không chỉ có nhiêu đây. Lâm Hàn chắc chắn còn lấy ra được càng nhiều cao thủ càng mạnh hơn.

Giờ An Nguyên đang hối hận muốn chết, sớm biết rằng Lâm Hàn mạnh như vậy, ông ta đã thỏa hiệp ngay từ đầu rồi, lấy đâu ra chuyện chống cự chứ?

Hồi trước, Trương Thiên Sơn cũng chỉ có gần 200 cao thủ đã có thể khiến bọn họ nghe theo, huống chi là giờ Lâm Hàn tiện tay cái đã lấy ra 300 cao thủ?

Nhận ra được điều đó, An Nguyên lập tức nhìn Lâm Hàn với vẻ mặt cầu xin.

“Cậu Lâm, cậu Lâm ơi, tôi sai rồi. Lúc nãy tôi có mắt không tròng, cầu xin cậu tha cho tôi đi được không? Tôi bằng lòng đi theo cậu, coi cậu là đại ca, làm việc cho cậu. Những lời xấc xược với Trương Thiên Sơn trước đó của tôi, cậu cứ coi như tôi đang nói sảng đi. Sau này, tôi sẽ không bao giờ dám nói vậy nữa, xin cậu cho tôi thêm một cơ hội nữa đi mà!”, An Nguyên vội vàng hạ mình van nài Lâm Hàn.

Một An Nguyên huênh hoang hống hách ban nãy, giờ lập tức xoay chuyển một trăm tám mươi độ.

Lâm Hàn thấy vậy cũng hơi kinh ngạc, không ngờ An Nguyên này lại lật mặt nhanh như thế.

Nhưng nghĩ lại thì cũng dễ hiểu thôi, dù sao ở trước mặt thực lực áp đảo, còn là sức mạnh vượt ngoài sức tưởng tưởng của ông ta thì như vậy mới bình thường.