Chàng Rể Vô Song

Chương 1147




Chương 1147

Lúc này La Văn lại nói: “Đó mới chỉ là chuyện đầu tiên, còn chuyện thứ hai là quá trình bắt giữ Tạ Kiến An, lúc đó…”

La Văn cũng kể lại cho hai người quá trình bắt giữ Tạ Kiến An với sự giúp đỡ của Lâm Hàn ngày hôm qua, bao gồm cả việc phong toả thành phố.

Ba người họ vốn là thuộc hạ cực kỳ thân tín của Trương Thiên Sơn, vô cùng tin tưởng lẫn nhau, cũng không nói năng lung tung, vậy nên chuyện Lâm Hàn phong toả thành phố hôm qua La Văn cũng nói thẳng cho hai người, xem như là tham khảo có nên thực sự dốc sức vì Lâm Hàn không.

Uông Nghĩa và La Võ nghe La Văn kể lại thì đều bất ngờ, không ngờ Lâm Hàn lại cho phong toả thành phố? Hơn nữa dường như còn rất dễ dàng, chưa đến 1 giờ đồng hồ đã phong toả hết thành phố, không ngờ các quan chức cảnh sát cũng phối hợp cùng Lâm Hàn.

Lúc này hai người càng kinh ngạc hơn, họ đều là những nhân vật lăn lộn trong thế lực Vùng Xám của Bắc Đông đã lâu, đương nhiên hiểu việc phong toả thành phố là một điều vô cùng khó khăn, cần có lai lịch và quyền lực vô cùng mạnh mẽ mới có thể làm được.

Mà rõ ràng Lâm Hàn là người như vậy.

Lúc này, La Võ và Uông Nghĩa cũng nhận ra dường như lúc trước mình đã đánh giá thấp Lâm Hàn, thực lực thật sự của Lâm Hàn chắc chắn cực kỳ kinh người.

Lúc này, Uông Nghĩa cũng bổ sung thêm: “Lần trước Trương Thiên Sơn cử tôi đến Thiên Kinh để hỗ trợ cậu Lâm, thật ra là giúp nhà họ Tiêu đánh bại nhà họ Khương và nhà họ Chu, cuối cùng cũng toàn thắng, đánh bại được quân liên minh của hai quý tộc lớn nhà họ Khương và nhà họ Chu, kết thành liên minh với quý tộc nhà họ Tiêu. Cậu Lâm có thể điều khiển trận đấu giữa các quý tộc, có lẽ chúng ta đã thật sự đánh giá thấp cậu Lâm rồi”.

La Văn và La Võ đều biết Uông Nghĩa từng đến Thiên Kinh trợ giúp Lâm Hàn, nhưng cụ thể là giúp Lâm Hàn làm gì thì họ không biết.

Mặc dù lúc trước Lâm Hàn không hề bảo giữ bí mật, nhưng chuyện này Uông Nghĩa cũng không dám tuỳ ý truyền ra ngoài, trừ những người từng đến Thiên Kinh bọn họ và Trương Thiên Sơn thì những người còn lại của vùng Bắc Đông đều không biết.

Bình thường Uông Nghĩa sẽ không nhắc tới chuyện này, dù sao có thể là bí mật của Lâm Hàn, không muốn để những người khác biết.

Nhưng lúc này, Uông Nghĩa cảm thấy vẫn nên để La Văn và La Võ biết, dù sao cũng liên quan đến tương lai của họ.

Nếu quyết định đi theo Lâm Hàn thì tương đương với việc lên cùng thuyền với Lâm Hàn, tương lai của họ phần lớn sẽ do Lâm Hàn quyết định.

Giống như lần này Tạ Kiến An phản bội, tất cả các cao thủ trong tay ông ta đều muốn phản bội Trương Thiên Sơn sao? E rằng không phải, một số người không muốn phản bội Trương Thiên Sơn, nhưng vì là thuộc hạ của Tạ Kiến An nên không dám không nghe theo lệnh của ông ta, Tạ Kiến An bảo họ làm gì thì họ phải làm, nếu trái lệnh kết quả của họ sẽ rất thảm.

Cũng chính vì vậy mà ba người La Văn mới thận trọng trong việc đưa ra quyết định về tương lai như vậy, điều này quyết định tương lai của họ.

Mà bây giờ nhìn tổng thể, dường như mọi điều đều chỉ ra rằng thực lực của Lâm Hàn rất khó có thể đoán trước, hoàn toàn xứng đáng để họ đi theo.

“Nói vậy tôi cũng cảm thấy cậu Lâm rất đáng để đi theo, hơn nữa Trương Thiên Sơn tin tưởng cậu ấy nên chắc cũng không có vấn đề gì. Nhưng lần này cậu Lâm xử lý các cao thủ thế lực vùng khác phái tới có phải hơi quá rồi không? Liệu có mang tới tai hoạ? Những phương diện khác tôi không có ý kiến gì”, La Võ nói.

Thông thường chỉ cần về cơ bản là ổn thì cậu ta chắc chắn sẽ bằng lòng đi theo Lâm Hàn, dù sao đây cũng là di nguyện cuối cùng của Trương Thiên Sơn, là ý của ông ta.

Nhưng La Võ thật sự không hiểu cách xử lý của Lâm Hàn lắm, cảm thấy trong lúc mấu chốt này Lâm Hàn đắc tội nhiều thế lực vùng khác như vậy là điều không khôn ngoan.

Còn chưa theo Lâm Hàn mà Lâm Hàn đã làm ra chuyện này nên La Võ hơi lo lắng.

La Văn và Uông Nghĩa nhìn nhau, vừa nãy họ cũng cảm thấy như La Võ nhưng bây giờ rõ ràng không còn thấy như vậy nữa.

Hai người mỉm cười với nhau, cả hai đều đã hiểu ý đối phương.

La Văn nhìn La Võ với vẻ hơi bất lực, khả năng vũ lực của em trai anh ta rất ổn nhưng về phương diện đầu óc quả thực có hơi phẳng.

“Tiểu Võ, em còn không hiểu sao? Chúng ta cảm thấy nguy hiểm nhưng chưa chắc cậu Lâm đã thấy nguy hiểm”, La Văn thở dài nhìn La Võ, có chút không nên nói lời.

“Hả? Nghĩa là sao?”

La Võ ngơ ngác nhìn La Văn.

La Văn khẽ lắc đầu, đành phải giải thích cho La Võ: “Không phải vừa nãy đã nói rất rõ ràng rồi sao? Thực lực thật sự của anh Lâm đã vượt xa những gì chúng ta thấy ngoài mặt. Nói cách khác, đắc tội bao nhiêu thế lực vùng khác như vậy, chúng ta thấy nguy hiểm nhưng với nhân vật như anh Lâm, có lẽ không có gì nguy hiểm, có lẽ anh ấy hoàn toàn không thèm để ý tới”.

La Võ nghe xong mới hiểu ý của La Văn, nhưng vẫn hơi mờ mịt, thế lực phải mạnh nhường nào mới có thể phớt lờ bao nhiêu thế lực vùng khác như thế?