Chàng Rể Vô Song

Chương 1123




Chương 1123

Có lẽ sẽ có vài người trong đám cao thủ nhà họ Lâm không có bản lĩnh bằng người của Tôn Hàn Các, nhưng bọn họ lại phối hợp rất ăn ý với nhau.

Tuy giữa các cao thủ trong Tôn Hàn Các cũng có một mức độ phối hợp nhất định, nhưng khi so sánh với những cao thủ nhà họ Lâm thì lại chênh lệch khá rõ.

Hơn nữa, cao thủ nhà họ Lâm lại chiếm số đông, tất cả còn phối hợp nhịp nhàng tạo nên một sức chiến đấu cực kỳ đáng sợ. Quân liên minh phe Tạ Kiến An lập tức bị đánh cho tan tành xẻ nghé.

Lâm Hàn đứng đằng sau đương nhiên sẽ không ra tay, cũng hoàn toàn không cần anh phải tự mình ra trận.

Một mình Lâm Hàn tiếp lên giúp đỡ, so với gần 400 cao thủ kia thì cũng chẳng thấm vào đâu. Trái lại, nếu Lâm Hàn xông lên còn có thể khiến cho những cao thủ nhà họ Lâm lo lắng.

Dù sao vào lúc ấy, bọn họ sẽ vừa phải đối phó với cao thủ phe liên minh, vừa phải để ý đến Lâm Hàn, đề phòng anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì họ còn có thể đúng lúc chạy đến cứu.

Giờ Lâm Hàn bình yên đứng ở đằng sau, các cao thủ nhà họ Lâm cũng không cần phải lo lắng, có thể dốc hết sức lực chiến đấu với cao thủ bên đối phương.

Lúc này, Lâm Hàn thấy các cao thủ phe liên minh của Tạ Kiến An vừa giao chiến đã lập tức bị đánh cho tan tành xẻ nghé thì cũng hơi bất ngờ.

Anh biết rõ cao thủ bên mình có thể chiến thắng đối phương, thậm chí là thắng một cách áp đảo.

Xét cho cùng thì những cao thủ nhà họ Lâm cũng không phải một đám vàng thau lẫn lộn như quân liên minh của Tạ Kiến An.

Thế những Lâm Hàn cũng không ngờ hai bên lại chênh lệch lớn như vậy, vừa mới giao chiến mà quân liên minh đã bị đánh cho tơi bời hoa lá rồi.

Sau đó, Lâm Hàn đã phát hiện ra nguyên nhân của việc này.

Tuy có sự giúp đỡ của các cao thủ trong Tôn Hàn Các, cao thủ nhà họ Tiêu, đám người Ngô Xuyên dẫn tới và đám La Văn, nhưng chủ yếu vẫn là do cao thủ nhà họ Lâm quá mạnh.

Thực lực mỗi cá nhân đã mạnh, cộng thêm sự phối nhịp nhàng ăn ý với nhau đã phát huy ra một sức chiến đấu vô cùng đáng sợ.

Lâm Hàn thầm ghi nhớ điều này, sau này anh cũng sẽ khiến đám Tôn Hàn Các và người bên Ngô Xuyên chú ý phối hợp với nhau để nâng cao sức chiến đấu, nhất định không được lơ là điểm này.

Chỉ qua vài phút mà đám cao thủ quân liên minh của Tạ Kiến An đã không thể chống đỡ được nữa, bị đánh cho tan tác chạy trốn khắp nơi.

Người chết, người bị thương nặng, kẻ đầu hàng, số còn lại đều chạy trốn về phía trang viên.

Lâm Hàn thấy vậy, trực tiếp ra lệnh cho toàn bộ cao thủ đuổi theo, không được để cho bất cứ kẻ nào trốn thoát. Song, cũng phải nhanh chóng tìm được Trương Thiên Sơn giải cứu ông ta ra, không được để Trương Thiên Sơn xảy ra chuyện.

Mặc dù Lâm Hàn dẫn gần 400 cao thủ đến, một con số khá đông, nhưng so với trang viên khổng lồ kia thì lại có vẻ hơi ít.

Lâm Hàn bèn ra lệnh cho đàn em chia nhau ra đuổi bắt đám cao thủ kia và tìm kiếm Trương Thiên Sơn.

Nếu đội nào cần hỗ trợ hoặc phát hiện ra Trương Thiên Sơn thì lập tức liên lạc với những đội còn lại.

Phút chốc, toàn bộ cao thủ đã chia nhau ra đi.

Lâm Hàn đang tính tự mình đi tìm thì Lâm Phong đã dẫn theo một phân đội nhỏ các cao thủ nhà họ Lâm bước tới bên cạnh anh, nói: “Cậu Lâm, trước đó, khi tôi lẻn vào trang viên, có nhìn thấy Trương Thiên Sơn. Giờ rất có thể ông ta vẫn còn ở bên kia, để tôi dẫn cậu đi”.

Lâm Hàn nghe vậy tức thì vui vẻ gật đầu, anh cũng cảm thấy khả năng ấy rất cao.

Chắc hẳn Tạ Kiến An sẽ không ngờ đám người Lâm Hàn lại có thể xông vào trang viên nhanh như thế, nên rất có thể chưa đưa Trương Thiên Sơn rời đi, giờ có làm cũng không còn kịp nữa rồi.

“Dẫn thêm hai đội nữa chạy tới đó đi”, Lâm Hàn ra lệnh.

Nếu đã biết vị trí mà khả năng Trương Thiên Sơn ở đó là rất cao, đương nhiên Lâm Hàn phải dẫn thêm người đi. Dù sao, nơi Trương Thiên Sơn bị nhốt chắc hẳn sẽ có đàn em thân tín của Tạ Kiến An trông chừng.

“Vâng!”, Lâm Phong đáp.

Sau đó, Lâm Hàn và Lâm Phong bèn dẫn theo ba bốn mươi cao thủ nhà họ Lâm chạy về phía đại sảnh của trang viên.

Theo lời Lâm Phong thì lúc ấy ông ta đã nhìn thấy Trương Thiên Sơn ở đại sảnh. Hơn nữa, vào thời điểm đó, cả người Trương Thiên Sơn đã bị xích sắt cột chặt lấy, chắc hẳn một chốc một lát sẽ không dời đi kịp.

Tại trang viên của đại bàng núi, trong đại sảnh của toà nhà chính.

Trương Thiên Sơn lúc này người đã đầy máu, không còn giống người.

Hai người chịu trách nhiệm tra tấn Trương Thiên Sơn mồ hôi nhễ nhại, họ cũng có chút bất lực.

Cho tới giờ, bọn họ vẫn chưa thể khiến Trương Thiên Sơn thoả hiệp.

Rõ ràng mức độ đau đớn này không phải người bình thường có thể chịu đựng được, thậm chí không ai có thể chịu được, nhưng Trương Thiên Sơn vẫn luôn nhẫn nại.