Chàng Rể Vô Song

Chương 1096




Chương 1096

“Thật sự phải nhờ họ giúp ư? Vậy thì chúng ta sẽ phải chia một nửa cái bánh kem Bắc Đông béo bở này cho họ đó”, một gã đàn em sốt ruột nói.

“Chứ còn cách gì nữa? Không nhờ họ giúp thì chúng ta sẽ chẳng gặm được miếng nào, thậm chí còn không giữ nổi tính mạng nữa là. Hiện giờ, chỉ có thể nhờ họ giúp, chia một nửa lợi ích ra mới tiếp tục kế hoạch được, và chúng ta mới có bánh để mà ăn”, Tạ Kiến An bất lực nói.

Mấy tên đàn em của Tạ Kiến An nghe vậy đều có chút không biết làm sao, chỉ đành làm theo lệnh ông ta, vội vàng đi liên lạc với các thế lực đã đánh tiếng trước đó, đưa ra lợi ích hậu hĩnh nhờ họ cử người đến hỗ trợ.

Những thế lực kia đã nhăm nhe cái bánh kem Bắc Đông béo bở này từ lâu.

Nhưng trước đó vì có Trương Thiên Sơn nên họ chỉ dám nghĩ mà không dám làm.

Giờ Trương Thiên Sơn bị bắt, Tạ Kiến An tìm họ giúp, đương nhiên là họ cực kỳ vui lòng đến hỗ trợ để được chia một miếng bánh rồi.

Lúc này, Tạ Kiến An thật sự là bất lực. Ông ta phải chia một nửa lợi ích ra cho những thế lực kia, còn vì kế hoạch này mà mất đi Tạ Kiến Bình – đứa em trai duy nhất của mình, nghĩ kiểu gì cũng đều cảm thấy mình lỗ nặng. Thậm chí còn không bằng không phản bội Trương Thiên Sơn, tiếp tục làm đàn em thân tín cho ông ta.

Vậy thì, tuy không thể kế thừa vị trí Đại bàng núi của Trương Thiên Sơn, nhưng dầu gì cũng là thuộc hạ đắc lực của ông ta, nắm giữ quyền lực to lớn, hơn xa việc trở thành Đại bàng núi mà mất đi một nửa thế lực vùng Bắc Đông.

Chẳng qua giờ kế hoạch đã bắt đầu rồi, có hối hận cũng đành chịu, một khi đã đâm lao thì phải thao lao thôi.

Bấy giờ, Uông Nghĩa và La Võ đi chấp hành mệnh lệnh của Trương Thiên Sơn đã nhận được thông báo từ La Văn. Lúc này, họ cùng bỏ lại hết mọi thứ, vội vàng chạy về Bắc Đông giải cứu Trương Thiên Sơn. Có lẽ khoảng hai ba ngày nữa là có thể về đến nơi.

Đêm khuya, tại cửa khẩu trên đường cao tốc thành phố Đông Hải tỉnh Hoa Đông. Có hai chiếc xe vừa mới chạy ra khỏi cao tốc, phóng nhanh hướng về nội ô, người ngồi trong xe chính là La Văn và vài tên đàm em thân tín đến tìm Lâm Hàn nhờ giúp đỡ.

Sáng sớm hôm sau.

Hôm nay là chủ nhật, hôm qua lại trải qua chuyện kia nên cả Lâm Hàn và Dương Lệ đều hơi mệt. Vì thế, họ chỉ nghỉ ngơi trong biệt thự.

Còn Dương Lệ vẫn bề bộn với công việc, nay cuối cùng cũng có thể ngủ nướng một hồi.

Lâm Hàn lại dậy từ sớm, nhưng cũng chẳng có gì để làm.

Vốn định hợp tác với Bắc Đông, giờ lại xảy ra chuyện như thế, chuyện hợp tác chắc phải tạm hoãn chờ liên lạc được với Trương Thiên Sơn rồi mới quyết định tiếp được.

Lúc này, trời vừa sáng, ngoài biệt thự núi Vân Mộng bỗng có hai chiếc xe dừng lại trước cửa.

“Có chắc chỗ này là nhà của cậu Lâm không?”, La Văn hỏi.

“Chắc ạ, theo kết qua điều tra thì chính là nơi này”, một tên đàn em của La Văn đáp.

La Văn gật đầu, bước xuống xe.

Lâm Hàn chỉ mới quen biết Trương Thiên Sơn gần đây thôi, nên Trương Thiên Sơn cũng không biết địa chỉ của anh, lại càng không cần phải nói đến La Văn.

La Văn chỉ biết Lâm Hàn là ông trùm vùng Hoa Đông, có thực lực rất mạnh, hiện đang sống ở thành phố Đông Hải, còn lại thì mù tịt.

Nhưng trước khi đi, La Văn đã bảo đàn em điều tra, cuối cùng tra được một căn biệt thự có người đứng tên là Lâm Hàn nên mới chạy tới đây.

Mà lúc này, La Văn nhìn biệt thự núi Vân Mộng, lại hơi lo nó không phải chỗ ở của Lâm Hàn.

Căn biệt thự này trông thì sang trọng và hoa lệ đó, vị trí hay diện tích cũng thuộc loại 1, giá cả chắc chắn rất đắt đỏ, là nơi ở mà đa số người trên thế giới này có cố gắng cả đời cũng không mua nổi.

Thế nhưng, so với thân phận của Lâm Hàn thì nó lại không xứng cho lắm.

Dù sao, Lâm Hàn cũng là ông trùm Hoa Đông, là người có thể ngồi ngang hàng với Đại bàng núi Trương Thiên Sơn.

Trương Thiên Sơn có thể sống trong một trang viên khổng lồ, lẽ nào Lâm Hàn lại chỉ có một căn biệt thự này thôi ư?

Có điều, giờ La Văn cũng không điều tra ra kịp chỗ ở của Lâm Hàn, chỉ có thể hỏi trước rồi tính sau.

Sau đó, La Văn bèn ấn chuông cửa.

Dì Hà đang quét sân nghe thấy tiếng chuông bèn đi tới.

“Các người là?”

Dì Hà nhìn đám người kia, hơi sợ sệt hỏi.

Dẫu sao, đám người La Văn nhìn chẳng giống người bình thường chút nào, ai cũng có sát khí, rõ ràng không phải người đứng đắn gì. Chỉ có La Văn là nhìn đỡ tý, trông có vẻ khá nho nhã.

Hơn nữa, vì đám La Văn không ngừng lên đường nên đã hai ngày vẫn chưa nghỉ ngơi gì.