Chàng Rể Vô Song

Chương 1073




Chương 1073

Lúc này, trong đại sảnh, Tạ Kiến An vừa kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại bèn đi đến trước mặt Trương Thiên Sơn.

“Trương Thiên Sơn, tôi nói cho ông biết một sự thật, lần này ông đừng hòng sống sót được, tôi muốn giành lấy cái ghế Đại bàng núi, chiếm hết các thế lực vùng Bắc Đông này, vì thế ông buộc phải bỏ mạng thôi. Nhưng có điều, chết như thế nào cũng có khác biệt rất lớn, ông cũng biết tôi là người có thủ đoạn tàn nhẫn thế nào mà, bây giờ ông muốn tôi hành hạ ông đến sống không bằng chết rồi sau đó ra đi một cách đau đớn nhất, hay ông muốn chọn một kết thúc nhẹ nhàng hả? Ông tự liệu mà chọn đi”, Tạ Kiến An nhếch mép nhìn về phía Trương Thiên Sơn nói.

Trương Thiên Sơn nhìn Tạ Kiến An trong lòng hối hận cùng cực, tại sao mình không thấy rõ bộ mặt thật của Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình chứ? Sao lại tin tưởng vào hai anh em chúng như thế? Nếu không cho bọn chúng nhiều thế lực như vậy thì tuyệt đối sẽ không có ngày hôm nay.

Tình cảnh như bây giờ Trương Thiên Sơn biết rõ do bản thân tin lầm người, do ông ta tự chuốc vạ vào thân.

Mà đúng là Trương Thiên Sơn hiểu rõ bản tính Tạ Kiến An hơn ai hết, hồi trước ông ta cũng từng chứng kiến Tạ Kiến An tra tấn vài người, nó thật sự là thủ đoạn tàn nhẫn nhất mà Trương Thiên Sơn từng gặp.

Nên biết rằng, bản thân Trương Thiên Sơn là Đại bàng núi của vùng Bắc Đông, nên ông ta đã từng chứng kiến không biết bao nhiều cảnh tượng, thủ đoạn thẩm vấn và hành hạ người khác, Trương Thiên Sơn cảm thấy chưa có một ai có thể so sánh với mức độ tàn nhẫn của Tạ Kiến An.

Trương Thiên Sơn lờ mờ nhìn Tạ Kiến An, không biết ông ta muốn gì.

Lúc này, Tạ Kiến An lại có hơi mất hứng, ông ta còn tưởng Trương Thiên Sơn sẽ cảm thấy sợ hãi tột độ, nhưng từ lúc Trương Thiên Sơn bị bắt đến giờ, vẻ mặt của Trương Thiên Sơn vẫn luôn điềm tĩnh mà đôi khi còn tỏ ra khinh bỉ nhìn ông ta, dường như chẳng sợ ông ta chút nào.

Điều này đã khiến Tạ Kiến Bình rất tức giận, làm cho ông ta cảm thấy mình chỉ là hạng nhãi nhép, chẳng có cách nào đả động đến tinh thần Trương Thiên Sơn.

Tuy rằng, Tạ Kiến An cũng biết, Trương Thiên Sơn đã trải qua không ít diễn cảnh khốn cùng, thậm chí như ngàn cân treo sợi tóc, nhưng ông ta vẫn không tài nào ngờ được Trương Thiên Sơn lại có thể bình tĩnh mà đối mặt với cái chết đến vậy, như thể chẳng có một chút sợ sệt nào cả.

“Ông đừng có mà nhìn tôi với ánh mắt đó! Ông không biết bây giờ bản thân đang rơi vào tình thế nào hả?”, Tạ Kiến An gần như gào lên, bước lên quất cho Trương Thiên Sơn mấy cái bạt tai.

“Chát! Chát! Chát!”, tiếng tát tay không ngừng vang vọng trong đại sảnh.

Vốn dĩ võ nghệ của Tạ Kiến An cũng không tồi, thể lực cũng rất tốt, lúc này lại dốc hết sức mà tát mấy bạt tai vào mặt Trương Thiên Sơn, làm trên má ông ta hằn rõ dấu bàn tay và rướm máu đỏ chót.

Mà từ đầu đến cuối cơ thể Trương Thiên Sơn vẫn thẳng tắp, ngay cả đầu cũng không nhúc nhích chút nào, mặc cho Tạ Kiến Bình ra sức trút xuống từng cái tát vẫn không hề động đậy.

Tạ Kiến An ra sức tát thật mạnh mấy cái nhưng thấy Trương Thiên Sơn vẫn không mảy may động đậy, vẫn cứ nhìn ông ta với ánh mắt nhàn nhạt, tức thì ông ta cảm thấy buồn bực không thôi.

“Ông đừng có cứng đầu cứng cổ, tôi sẽ cho ông nếm mùi thủ đoạn tàn nhẫn của tôi, để tôi xem xem ông có chịu đựng nổi nữa không!”, Tạ Kiến An chỉ Trương Thiên Sơn hung hãn quát.

Ngay sau đó, Tạ Kiến An bảo người mang đến một vài dụng cụ tra tấn, những món đồ đó đều rất tàn bạo.

Tạ Kiến An liếc nhìn những thứ này ánh mắt lại chợt lóe lên, dường như vừa nhìn thấy được món đồ mình yêu thích.

Tạ Kiến An cầm lấy một công cụ tra tấn dùng để kẹp ngón tay, bước tới trước mặt Trương Thiên Sơn, thản nhiên nói: “Bây giờ tôi muốn ông giúp tôi làm một việc, ông phải thật lòng giúp tôi, gọi cho Lâm Hàn một cuộc điện thoại, nói rằng bên ông đang thiếu một số tiền lớn nên ông muốn mượn ở chỗ Lâm Hàn, có thể tùy ý mượn bao nhiêu cũng được, nhưng không thể ít hơn 10 tỷ. Nếu như ông mượn thành công thì tôi sẽ không tra tấn ông nữa, để cho ông ra đi thanh thản nhất có thể, không phải chịu đau đớn trước khi rời khỏi thế giới này. Nếu không thì ông đừng trách tại sao tôi lại ác!”

Tạ Kiến An nói xong bèn cầm đồ kẹp ngón tay lên rồi nhìn Trương Thiên Sơn với vẻ mặt đầy tàn bạo.

Trương Thiên Sơn nghe vậy hai mắt chợt sáng lên, đương nhiên ông ta không muốn giúp Tạ Kiến An gạt tiền của Lâm Hàn. Nhưng nếu như có thể nói chuyện điện thoại thì không phải có thể báo cho Lâm Hàn biết chuyện đang xảy ra ở bên đây, nhờ Lâm Hàn đến hỗ trợ sao?

Dù rằng, khi đó rất có thể sẽ chọc Tạ Kiến An phát điên lên, Trương Thiên Sơn sẽ chết rất thê thảm, nhưng ông ta vẫn cảm thấy không sao cả. Từ lúc bị Tạ Kiến An bắt, thấy rõ được bộ mặt thật của Tạ Kiến An, Trương Thiên Sơn cũng đã biết lần này ông ta chết chắc rồi, tuyệt đối không còn bất kỳ cơ hội sống sót nào.

Trương Thiên Sơn đã sớm mặc kệ sống chết, cũng không nghĩ mình sẽ toàn mạng thoát khỏi đây.

Nhưng Trương Thiên Sơn không muốn mình sẽ chết một cách vô ích như vậy, trước khi chết nhất định phải làm được một vài chuyện đã.

Trong lúc này, quan trọng nhất là không thể để Tạ Kiến An thành công.

Nếu là hồi trước, Trương Thiên Sơn có thể bằng lòng giao hết các thế lực vùng Bắc Đông cho hai anh em Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình, đồng ý để Tạ Kiến An kế thừa vị trí Đại bàng núi vùng Bắc Đông, dù sao Tạ Kiến An cũng gần như là con nuôi của Trương Thiên Sơn, cũng thuộc dạng có năng lực làm việc.