**********
Chương 1: Chó chui gầm chạn
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trên bàn ăn, Lâm Hàn ngồi ở góc trong cùng, lặng lẽ ăn phần cơm của mình như một người vô hình. Những người khác trên bàn ăn cũng coi Lâm Hàn như không khí vậy, tất cả nói nói cười cười, nhưng không một ai nói chuyện cùng anh.
Bởi vì Lâm Hàn là chàng rể “chui gầm chạn”, ở rể tại nhà họ Dương.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cộng thêm xuất thân nghèo hèn của anh nên ở nhà họ Dương, Lâm Hàn không có địa vị hay tôn nghiêm gì hết.
Hôm nay là ngày sinh nhật của bố vợ anh – Dương Cảnh Đào, cả nhà họ tới chúc mừng ông ta, thế nhưng trong số này cũng có không ít người đang chờ được cười nhạo Lâm Hàn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Chồng, ăn miếng sườn này, bồi bổ cơ thể”.
Vợ anh – Dương Lệ gắp cho Lâm Hàn một miếng sườn, chị cả Dương Duyệt ở bên cạnh lập tức bật cười chế giễu.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Tiểu Lệ, món sườn xào chua ngọt do chị chuẩn bị cho bố mình, không phải để cho tên vô dụng nghèo mạt rệp này ăn đâu”.
Nghe đến đây, đôi đũa của Dương Lệ khựng lại, gương mặt lộ rõ vẻ lúng túng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Tiểu Duyệt nói có lý đấy”, bố vợ Dương Cảnh Đào cũng tỏ thái độ khinh miệt khi nhìn về phía Lâm Hàn.
“Lâm Hàn, cậu ở rể nhà họ Dương một năm rồi, đã chưa cho tôi bế cháu ngoại thì thôi, chí ít, cậu cũng phải mua cho con gái tôi cái nhẫn kim cương chứ! Ai chẳng biết cậu còn chẳng có công việc, ngày ngày ăn không ngồi rồi, cậu không phải tên vô dụng thì còn là gì nữa?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Con gái Tiểu Lệ của tôi gả cho cậu đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, theo tôi thấy, cậu nên mau chóng ly hôn với con gái tôi cho sớm chợ đi. Con gái tôi còn trẻ, cho dù ly hôn cũng không cần lo không có ai rước!”
Lâm Hàn siết chặt nắm đấm, sắc mặt khó coi, nhưng không đáp lời của bố vợ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Cảnh Đào nói không sai, trong mắt người ngoài, Lâm Hàn đích thực là một tên vô dụng ăn không ngồi rồi.
“Cậu nhìn người anh đồng hao Tứ Hải của cậu đi, hôm trước vừa mới mua một bộ dây chuyền, khuyên tai và nhẫn Cartier cho Tiểu Duyệt, tốn tới hơn trăm ngàn tệ!”, Dương Cảnh Đào nói thẳng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Cậu nghèo như thế, có hào phóng được như Tứ Hải không, có thương vợ được như Tứ Hải không?”
Anh rể của Lâm Hàn là Triệu Tứ Hải, khi mới kết hôn với Dương Duyệt cũng không giàu có lắm, thậm chí đôi lúc còn phải dựa vào nguồn tiếp tế từ Dương Lệ mới sống nổi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Khi ấy tháng nào Dương Lệ cũng trích một phần từ tiền lương của mình để tiếp tế cho Dương Duyệt. Dương Cảnh Đào cũng thế, mỗi tháng đưa cho Dương Duyệt một phần ba tiền lương hưu của mình, nếu không thì sinh hoạt của hai vợ chồng này cũng là cả một vấn đề.
Thế mà vào năm ngoái, Triệu Tứ Hải nhận công trình từ chính phủ, kiếm hàng triệu tệ, cuộc sống bỗng chốc khấm khá hơn, mua một chiếc BMW series 5, cũng chuyển nhà sang một căn biệt thự nhỏ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Điều khiến người ta thấy lòng dạ nguội lạnh là dường như sau khi ngày tháng chuyển biến tốt đẹp hơn, gia đình của người chị cả này quên luôn chuyện Dương Lệ từng tiếp tế cho họ trước đó.
Mỗi lần gặp mặt, họ luôn châm chọc chế giễu gia đình Lâm Hàn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Bố, người một nhà cả, hà tất phải xung đột với nhau”.
Đúng lúc này, anh rể cả Triệu Tứ Hải mỉm cười: “Lâm Hàn tuy rằng tạm thời không có tiền, cũng không có xe, nhưng con thấy cậu ấy là một người cầu tiến, tiền đồ không thể giới hạn! Mấy món đồ trang sức ấy, sau này chắc chắn sẽ bù đắp cho em Tiểu Lệ thôi!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Lâm Hàn, hay là thế này, công trường của anh còn thiếu một chân bảo vệ”, Triệu Tứ Hải nhìn về phía Lâm Hàn.
“Dù sao cậu cũng rảnh rỗi, chi bằng tới công ty anh làm bảo vệ, về phần lương lậu, anh cho cậu tám ngàn tệ một tháng, được không? Chỉ cần cố gắng làm việc, cộng thêm quan hệ của anh, sau này làm đội trưởng đội bảo vệ cũng không phải không được”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ha ha ha!”
Lời nói của Triệu Tứ Hải khiến đám đông trên bàn ăn cười ầm lên, ánh mắt họ nhìn về phía Lâm Hàn tràn ngập vẻ coi thường, chế nhạo và kỳ thị.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lâm Hàn tức đến mức nghiến răng, vành mắt đã đỏ lên.
Sắc mặt Dương Lệ cũng lập tức lạnh như băng, cô không thể chấp nhận nổi người ta chê cười chồng mình.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Còn được cả tên vô ơn như Triệu Tứ Hải, nếu năm đó Dương Lệ không tiếp tế cho họ, làm sao có được ngày hôm nay.
Dương Lệ vừa hé môi, đang định phản bác lời nói của Triệu Tứ Hải thì Lâm Hàn giơ tay kéo tay cô, ý bảo Dương Lệ đừng lên tiếng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“À phải rồi, bố à, hôm nay là đại thọ của bố, con rể chuẩn bị cho bố chút quà mọn”, Triệu Tứ Hải lấy ra một cái hộp tinh tế hình vuông, vừa mở ra, bên trong là một cái tẩu thuốc lấp lánh và trong suốt.
Chiếc tẩu thuốc này được làm từ phỉ thúy, màu sắc trong veo, nhìn thôi đã thấy tự nhiên, ở dưới đáy còn được khắc hoa văn, sinh động như thật.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Tẩu thuốc này được làm từ phỉ thúy đấy nhỉ!”
“Toàn là phỉ thúy thôi, mà còn chế tác giống y như thật, chắc giá cũng không rẻ đâu!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Tứ Hải có hiếu thật đấy!”
Đám cô dì chú bác trên bàn ăn hai mắt sáng ngời lên, khen ngợi, chấn động.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Đúng vậy!”
Triệu Tứ Hải gật gật đầu đầy đắc ý: “Cả chiếc tẩu thuốc này được chế tác từ phỉ thúy Ba Sơn của Myanmar, con nhờ một người bạn ở bên phía Myanmar gửi qua đây, tốn hơn trăm ngàn tệ!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Con biết bình thường bố thích hút tẩu, thế nên mới mua chiếc tẩu thuốc phỉ thúy này. Mong bố thích món quà của con! Đương nhiên, con cũng mua cả tẩu thuốc thật cùng với lá thuốc do Đại Sơn Vân Nam sản xuất, mùi thuốc thơm nồng, cảm giác khói thuốc len vào buồng phổi rất đã, không cay họng, chắc chắn là loại hàng tốt nhất!”
“Tứ Hải, hiếm có được đứa nào hiếu thảo như con”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Cảnh Đào cầm tẩu thuốc trong tay mà nghịch ngợm, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt, cực kỳ hài lòng. Sau đó ông ta nhìn về phía Lâm Hàn, “hừ” một tiếng với vẻ châm chọc.
“Hờ hờ, nhìn xem, cùng là con rể, Lâm Hàn à, tên vô dụng như cậu, tại sao với Tứ Hải lại khác biệt một trời một vực thế!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Hôm nay là sinh nhật tôi, chắc cậu không đến đây tay không đâu nhỉ!”
Nghe đến đây, ánh mắt của đám đông đổ dồn về phía Lâm Hàn như thể chuẩn bị xem trò hay.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tuy rằng Lâm Hàn không có hảo cảm với Dương Cảnh Đào, nhưng anh vẫn hiểu các lễ nghi thường ngày. Bố vợ mừng sinh nhật, đương nhiên anh phải tặng quà.
“Bố, con có món quà tặng bố!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh cũng lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ túi áo, chuẩn bị mở ra.
“Quà của cậu, tôi không nhận!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Cảnh Đào thẳng thừng từ chối, liếc nhìn chiếc hộp nhỏ trong tay Lâm Hàn cực kỳ khinh thường.
Chiếc hộp kia làm bằng gỗ, đen tuyền một màu, còn có cả vết nứt, vừa nhìn đã biết là hàng chợ. Bao nhiêu họ hàng thân thích của nhà họ Hàn ngồi ở đây mà tên nghèo khổ Lâm Hàn dám lấy món quà này ra trước mặt họ, chẳng phải muốn khiến ông ta xấu mặt à?
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thế nên ông ta không thể nhận món quà này!
“Cậu cất quà về đi, tên nghèo rớt mồng tơi như cậu thì tặng tôi được món quà gì?”, Dương Cảnh Đào lạnh lùng “hừ” một tiếng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Cậu cứ ngoan ngoãn ăn cơm, anh xong thì cút, quà cáp gì ấy mà, nếu cậu tặng tôi phỉ thúy như Tứ Hải thì tôi sẽ nhận, còn thứ khác thì thôi, tôi không chịu nổi cái kiểu bôi tro trát trấu ấy!”
“Ha ha ha!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Cảnh Đào vừa dứt lời, đám đông có mặt ở đó cười ầm.
Gương mặt Dương Lệ hết đỏ rồi lại trắng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải cực kỳ đắc ý, lời nói của ông ta khiến họ hết sức hãnh diện.
Lâm Hàn khẽ thở dài trong lòng, nếu ông bố vợ này không muốn nhận thì thôi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh lặng lẽ cất chiếc hộp gỗ vào túi áo, khe khẽ lắc đầu, so với ngọc lục bảo bên trong chiếc hộp gỗ này thì thứ phỉ thúy Ba Sơn của Tứ Hải đúng là rác rưởi, không đáng nhắc đến.
…
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bữa tiệc sinh nhật kết thúc, Lâm Hàn và Dương Lệ sóng vai nhau ra khỏi cửa.
“Chồng ơi, em phải về công ty rồi. Anh cứ cầm số tiền này mà mua đồ”, Dương Lệ đưa cho anh một chiếc thẻ: “Lời nói của đám họ hàng trên bàn anh, anh đừng để tâm”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ban nãy Lâm Hàn đã phải chịu đủ mọi lời công kích từ phía họ hàng trên bàn tiệc, Dương Lệ sợ Lâm Hàn không chịu nổi mà suy nghĩ quẩn quanh, nên cho anh ít tiền để mua đồ, cũng coi như giúp anh thả lỏng tâm trạng.
“Yên tâm, anh không để bụng đâu!”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lâm Hàn nhận lấy chiếc thẻ mà cười cười.
Vừa tiễn Dương Lệ lên một chiếc taxi, Lâm Hàn bỗng thấy điện thoại rung lên, anh lấy ra xem tin nhắn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Cậu chủ Lâm Hàn, lệnh cấm vận của gia tộc áp đặt lên cậu đã được gỡ bỏ”.
“Từ giờ trở đi, cậu có thể điều động tất cả tài sản của gia tộc, chiếc thẻ đen quyền lực trong tay cậu cũng đã được gỡ bỏ trạng thái đóng băng”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88
Anh nợ em một câu yêu thương!