Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 984




CHƯƠNG 984

Sau đó, Lâm Ngọc nhìn Trình Kiêu với ánh mắt nóng bỏng: “Cậu nói có cách điều chế thuốc trị trăm bệnh thật sự là thật hay giả?”

“Dĩ nhiên là thật, tôi có từng lừa chị Lâm lần nào chưa?” Trình Kiêu ôm tay, mặt đầy cao ngạo.

Trong lòng Lâm Ngọc chấn động, nếu lời Trình Kiêu nói là thật thì tập đoàn Đông Vương căn bản không cần phải rút khỏi ngành dịch vụ ăn uống.

Chỉ cần chờ dược liệu canh dưỡng sinh vạn năng của tập đoàn Hoa An hết, khi đóa tập đoàn Đông Vương nhân cơ hội cho ra canh dưỡng sinh của mình là có thể áp được tập đoàn Hoa An, thậm chí hứng lấy thành quả thắng lợi của tập đoàn Hoa An “Trình Kiêu, chuyện này không phải chuyện có thể đùa, cậu thật sự có cách điều chết loại canh thần kỳ đó à?” Lâm Ngọc kích động đứng lên, tay ngọc nắm lấy hai tay Trình Kiêu, cô chăm chú nhìn Trình Kiêu rồi hỏi.

“Bây giờ tôi sẽ gọi người đưa cho chị, chị tự mình thử một chút.” Trình Kiêu thích dùng việc nói lời thật, như vậy sẽ có tác dụng lớn nhất.

“Được, bây giờ tôi sẽ đi nói với Chủ tịch tạm ngừng việc rút lui khỏi ngành dịch vụ ăn uống ngay. Cậu để người mang cách điều chế đến, nhât định phải nhanh!”

“Không thành vấn đề.” Trình Kiêu đứng lên, ánh mắt quét qua cánh tay đang nắm lấy tay mình của Lâm Ngọc.

Lâm Ngọc đỏ mặt, vội vàng buông tay.

“Cậu đi mau đi!” Lâm Ngọc nói Trình Kiêu cười nhạt, anh xoay người rời đì.

Mãy giờ sau, Tô Lương Tử mang một bình ngọc chạy tới.

“Sư phụ, đây là cái gì vậy?” Tô Lương Tử tò mò, ông ta có thể cảm nhận được binh khí nồng nặc trong bình ngọc Trình Kiêu thản nhiên nói: “Nước linh khí.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Bây giờ ông đi về tìm một ít chén ngọc đặt trên đài, hứng một nhiều nước linh khí một chút, tôi cần dùng.”

“Vâng!” Tô Lương Tử xoay người rời đi.

Chắng mấy chốc, Trình Kiêu và Lâm Ngọc đã cùng nhau xuất hiện ở trong phòng làm việc của Vương Đỗ Lan.

Nhìn bình ngọc nhỏ mà Trình Kiêu đặt trên bàn, Lâm Ngọc và Vương Đỗ Lan đều cau mày.

“Không phải cậu nói cách điều chế à?

Sao lại là một cái bình nhỏ như vậy?”

Lâm Ngọc thất vọng hỏi Trình Kiêu mỉm cười nói: “Trong này chính là cách điều chế”

“Nếu Chủ tịch không tin thì có thể thử một chút.”

Nói xong, Trình Kiêu cầm ly trà trên bàn, rót một ly nước. Lại lấy một giọt nước linh khí trong bình đổ vào sau đó lắc nhẹ vài cái.

“Uống đi.” Trình Kiêu đưa ly trà cho Vương Đỗ Lan.

Vương Đô Lan nửa tin nửa ngờ, chẳng qua bà ta tin tưởng Trình Kiêu không cần thiết phải hại mình.

Bà ta nâng ly lên, uống một ngụm nhỏ, ngay sau đó, Vương Đỗ Lan cảm thấy một cảm giác ôn hòa lan ra toàn thân, thoải mái tới mức suýt là kêu thành tiếng.

“Cái này… Quá thân kỳ!”

Vương Đô Lan khiếp sợ nhìn Trình Kiêu, bà ta suy nghĩ một hồi, trịnh trọng nói: “Cậu Trình, nếu cậu đồng ý cung cấp cách điều chế này cho tập đoàn Đông Vương chúng tôi, tôi sẵn lòng chia cho cậu năm mươi phần trăm lợi nhuận ngành dịch vụ ăn uống của tập đoàn Đông Vương!”