Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 956




CHƯƠNG 956

Ninh Lan nói chuyện có hơi lắp bắp, giống như có gì khó nói: “Kiêu, con đang ở đâu? Có thể về nhà một chuyến không, mẹ và ba con có chuyện muốn cầu xin con!”

Trình Kiêu trầm mặc một lát, từ trong lời nói của Ninh Lan thì anh có thể nghe ra, không phải Ninh Lan có chuyện cầu xin anh, mà là Tôn Đại Hải có chuyện mới đúng.

Nghe thấy Trình Kiêu không đáp lại, Ninh Lan tưởng Trình Kiêu rất khó xử, vội nói: “Cái đó Kiêu à, nếu con không rảnh thì thôi, coi như mẹ chưa nói “Dì Ninh, con lập tức quay về.” Trình Kiêu cắt ngang lời của Ninh Lan, đanh thép nói.

Ở đầu dây bên kia, giọng điệu của Ninh Lan rõ ràng chợt thở phào: “Được, được, mẹ và ba con ở nhà đợi con. Đi đường Chú ý an toàn, không cần vội.”

“Vâng.”

Trình Kiêu cúp điện thoại, bắt taxi đến tiểu khu của nhà họ Tôn.

Về đến nhà họ Tôn, đã là 12 giờ trưa.

Ninh Lan đã nấu một bàn đồ ăn thịnh Soạn trước, sau đó cùng với Tôn Đại Hải, ngồi ở sô pha chờ đợi “Kiêu, con về rôi!”

Ninh Lan đứng dậy, vẻ mặt tươi cười hỏi han.

Tôn Đại Hải đi theo ở bên cạnh, nụ cười trên mặt có chút ngại ngùng: “Trở về rồi!”

“Dạ!” Trình Kiêu lạnh nhạt đáp lại, coi như chào hỏi, sau đó thay dép.

“Dì Ninh, dì tìm con có chuyện gì?” Trình Kiêu lạnh nhạt hỏi.

“Còn chưa ăn cơm nhỉ, ăn cơm trước đã, ăn xong rôi nói!” Ninh Lan nói xong thì đi tới kéo tay của Trình Kiêu, đi về phía bàn ăn.

Trình Kiêu không từ chối, đi theo đẳng sau Ninh Lan, đi tới trước bàn ăn ngồi xuống.

Tôn Đại Hải cũng ngồi xuống, nhiệt tình hỏi han Trình Kiêu: “Kiêu à, ăn cơm trước, ăn xong cơm rôi nói chuyện!”

Trình Kiêu cũng không khách sáo, bắt đầu ăn cơm Tôn Mạc không trở về, chắc vấn ở đại học y khoa.

Sau khi ăn cơm xong, Ninh Lan và Tôn Đại Hải ngồi ở sô pha, Trình Kiêu ngồi ở đối diện bọn họ.

“Nói đi, tìm cháu có chuyện gì?” Trình Kiêu hỏi.

Ninh Lan nhìn sang Tôn Đại Hải, hẳn học lườm ông ta một cái, không khách sáo mà nói: “Ông nói đi!”

Tôn Đại Hải nhìn sang Trình Kiêu, hai tay đen lại vặn vẹo, rõ ràng có hơi căng thắng.

“Là như này Kiêu, chú muốn xin cháu đi tham gia cuộc thị đấu Y Vương!”

“Cuộc thi đấu Y Vương?” Ánh mắt của Trình Kiêu khẽ động, nhìn Tôn Đại Hải đầy kỳ lạ: “Tại sao?”

Trên mặt Tôn Đại Hải hiện vẻ nhớ lại, từ từ nói: “Chuyện này nói ra thì dài. Đầu tiên, phải nói từ thân thế của chú.”

Trình Kiêu đương nhiên biết thân thế của Tôn Đại Hải, con cháu bị thế gia trung y đuổi khỏi gia môn. Nguyện vọng lớn nhất một đời là quay lại thế gia trung y, có điều chuyện này hình như không liên quan gì tới cuộc thi đấu Y Vương.

Tôn Đại Hải buồn râu nói: “Thật ra chú không phải người bình thường, chú là người của nhà họ Tôn – thế gia trung y, bởi vì không thể tu luyện võ đạo, cho nên bị đuổi khỏi gia môn.”

Sau đó, Tôn Đại Hải kể đơn giản những ì chuyện ông ta đã trải qua. Đương nhiên, những chuyện này Trình Kiêu đã biết từ lâu.

Giới thiệu xong thân thế của mình, Tôn Đại Hải bắt đầu nói vào trọng điểm “Nếu có thể trở thành quán quân của Cuộc thị đấu Y Vương, Y Vương được chọn có thể có được tư cách khiêu chiến thế gia trung y.