Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 946




CHƯƠNG 946

Vương Hiểu Hi lúc này, cố tình vẻ mặt kích động lôi kéo tay Tôn Mạc, hét lớn “Tôn Mạc, có thấy không? Ngọc bội mà Trình Kiêu đưa cho Y Linh, không ngờ lại lợi hại như vậy.”

“Lúc trước chúng ta đều hiểu lầm cậu ta!”

“Đúng rồi, cô là vợ của Trình Kiêu, khẳng định cậu ta cũng tặng cho cô đúng không? Mau lấy ra cho chúng tôi xem đi!”

Nghe nói như thế, sắc mặt Tôn Mạc càng thêm khó coi.

Y Doãn cũng là vẻ mặt kinh ngạc: “Không nghĩ tới tôi lúc trước đả kích cậu ta như vậy, cậu ta còn đem bảo vật trân quỷ như vậy đưa cho Y Linh. Xem ra cậu ta đối đãi với Y Linh thật là thật lòng”

“”Hoạn nạn mới thấy chân tình! Trước kìa là tôi hiểu lầm cậu ta!”

Y Thành Diệu bị dội ngược lại đến ngơ người, sự bạt mạng trong người lại bị chọc ra.

“Tao còn không tin cái tà này, một khối ngọc bội rách nát, ông đây còn đánh không nát!”

Ngay sau đó, sự công kích của Y Thành Diệu giống như bão tố trút xuống trên người Y Linh.

Kết quả anh ta sử dụng lực đạo càng mạnh, lực phản chấn cũng càng lớn.

Đánh xong mười mấy quyền, Y Linh hoàn hảo không tổn hao gì, mà anh ta lại hộc máu.

Ngay từ đầu Y Linh nhìn Y Thành Diệu điên cuồng, còn có chút sợ hãi, đợi một lắt sau, thấy Y Thành Diệu căn bản không tổn thương được mình, Y Linh tươi cười như hoa nhìn Y Thành Diệu giương nanh múa vuốt “Nát cho tôi!” Y Thành Diệu thoáng thở hổn hển, quát lớn một tiếng, cả người lại phóng về phía Y Linh.

Nhưng mà, Y Thành Diệu lúc này đây lại không có tiếp tục công kích, mà là hướng cửa sổ thủy tinh bên cạnh đại sảnh phóng đi.

“Y Doãn, ông chờ đó cho tôi, Oắt con này có thể bảo vệ ông chỉ là nhất thời, nhưng không thể bảo vệ ông cả đời!

Một ngày nào đó, tôi sẽ trở về, diệt cả nhà họ Y của ông!”

Y Doãn nhìn thấy Y Thành Diệu trong nháy mắt đã lao ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt kinh sợ: “Không ổn rồi, anh ta muốn chạy trốn!”

“Trình Kiêu, ngàn vạn lần đừng để anh ta chạy thoát, nếu không hậu hoạn vô cùng!”

Khóe miệng của Trình Kiêu lộ ra một nụ cười khinh miệt, thản nhiên nói: “Tôi cho anh đi rồi sao?”

Nói xong, chiếc đũa trong tay vung lên Y Thành Diệu đang chuẩn bị nhảy cửa sổ ra ngoài đột nhiên dừng lại, giống như cương thi, chậm rãi xoay người Không dám tin nhìn vị trí ngực, nơi đó, có một cái lỗ nhỏ đang rỉ máu.

“Không thể tưởng được Y Thành Diệu tôi khổ tu mười mấy năm, vô số lần vào sinh ra tử, cuối cùng lại chết ở trong tay một thiếu niên!”

“Tao không cam tâm “Oắt con, mày chờ đó, sư phụ tao sẽ không bỏ qua cho mày..”

Nói xong, ầm ầm ngã xuống.

“Chiếc đũa… giết người!”

Trong đại sảnh, yên tĩnh như chết, chỉ có mọi người cố găng đè nén tiếng hít thở nặng nề.

Qua hồi lâu, mới dần dần tỉnh táo lại Ảnh mắt của mọi người đều nhìn về phía Trình Kiêu đang lắng lặng ngôi trên ghế, vẻ mặt đầy kích động.