Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 930




Chương 930

Đôi bàn tay gầy yếu kia, tạo thành hình chữ thập, từ trên không trung hướng về phía Y Thành Diệu đập xuống.

Mọi người chỉ cảm thấy một cỗ uy áp thật lớn, giống như Thái Sơn từ trên trời giáng xuống, nặng nề, áp lực, tâm tình kinh hồn táng đảm, tràn ngập ở trong lòng mọi người.

Chú Tân vẻ mặt khiếp sợ: “Ngài Y lại còn có VÕ công mạnh như thế! Chiêu Thái Sơn Ấn này, không sai biệt lắm đã thuộc về phạm trù thượng phẩm vũ kỹ”

“Nếu như tên nhóc kia không có lá bài tẩy, thì chắc chắn thua rồi!”

Nghe được chú Tân nói, Y Doãn cùng với mọi người nhà họ Y, trong lòng an tâm một chút.

Y Thành Diệu lộ ra một chút kinh ngạc: “Không tồi không tồi, trên người lão già này lại còn giấu một chiêu.”

Y Thành Diệu không chút hoang mang, bước chân hơi lùi về phía sau, bày ra tư thế giương cung.

Quanh người của anh ta xuất hiện một vòng sàng màu hồng, nguyên khuôn mặt xấu xí, toàn bộ được ánh hồng quang kia bao trùm.

Nhất là tay phải của anh ta, càng bao bọc một tầng huyết sắc rõ rệt, thật giống như một Cái quyền sáo hoàn toàn do năng lượng tạo thành.

“Vũ kỹ thật quỷ dị!” Ông Liên phía sau Bạch Thụy Văn, vẻ mặt khiếp sợ nói.

Chú Tần đột nhiên chau mày, ông ta cảm thấy hình tượng này của Y Thành Diệu, hình như ông ta đã nghe nói qua, chỉ là, trong lúc nhất thời không nghĩ ra.

Đợi đến khi song chưởng của Thất Thúc Công tới cách đỉnh đầu Y Thành Diệu ba thước, Y Thành Diệu lên này hướng về phía Thất Thúc Công giữa không trung vung một cái tát.

“Huyết Thủ Công!”

Cự chưởng màu hồng đấy giống như ma thần lao ra khỏi địa ngục, một tay nâng lên Thái Sơn chỉ ấn.

Rồi sau đó, mạnh mẽ nắm chặt, Thái Sơn ấn vỡ!

Ầm!

Thất Thúc Công ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp ngã trên mặt đất, mất đi sức chiến đấu.

“Thất Thúc Công!”

Y Doãn cùng mọi người nhà họ Y, cả kinh hét một tiếng.

Rất muốn tiến lên xem tình hình, nhưng nhìn thấy Y Thành Diệu đứng cách Thất Thúc Công không xa, trong lòng mọi người nhà họ Y run lên, cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của Y Thành Diệu.

“Thất thúc công, ngài thế nào rồi?” Y Doãn không để ý tới Y uhành Diệu, vọt tới bên người Thất Thúc Công, nâng Thất Thúc Công dậy, lo lắng hỏi.

Thất thúc công vẻ mặt suy yếu, tựa hồ tùy thời đều có thể chết đi: “Tôi không sao, chỉ tiếc, tôi đã không còn sức tái chiến. Vận mệnh của nhà họ Y, phải dựa vào cậu rôi!”

“Ừm, tôi hiểu, Thất Thúc Công yên tâm! Có tôi ở đây, tuyệt sẽ không để cho nhà họ Y xảy ra vấn đề gì!” Vẻ mặt Y Doãn bi tráng chịu chết.

“Chậc chậc, một màn thật cảm động! Nếu như các ông năm đó đối đãi với ba tôi cũng như vậy, làm sao mà có cục diện hôm nay đây?” Y Thành Diệu chậc chậc thở dài nói.

ˆY Doãn, tôi nói rồi, muốn để tất cả những gì tôi phải chịu đựng năm đó, cho ông nếm thử gấp mười lần!”