Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 905




Chương 905

Mọi người thấy Y Linh tự mình ra mặt, nói chuyện cho Trình Kiêu, trong lòng lại càng thêm ghen ghét, ánh mắt nhìn về phía Trình Kiêu, cùng càng thêm khinh bỉ.

Cố Tu Nhiễm đột nhiên thở dài một tiếng: “Cô Y Linh rộng lượng, có thể không để ý, nhưng mà chúng ta thân là bạn bè của cô Y Linh, chúc mừng sinh nhật cô Y Linh, sao có thể đến tay không được chứ? Đây không phải là xem thường cô Y Linh sao?”

“Cho dù không có tiền, cùng lắm thì mua món quà rẻ tiền, cũng không thể đến tay không được!”

“Mọi người nói đúng hay không?” Cố Tu Nhiễm hướng về phía mọi người lớn tiếng hỏi.

Mọi người lập tức phối hợp kêu lên: “Đúng, loại vắt cổ chày ra nước này, keo kiệt vô cùng. Tôi xem thường loại người này!”

“Tôi cũng xem thường!”

“Loại người này không xứng ở lại trong tiệc sinh nhật của cô Y Linh, hẳn là nên đuổi cậu ta ra ngoài!”

“Đúng, đuổi cái thứ rác rưởi này ra ngoài!”

Nhìn mọi người xung quanh kích động, Y Linh gấp rồi, vội vàng lớn tiếng nói: “Mọi người đừng cãi! Tôi đã nói rồi, thật sự không để ý quà cáp gì đó, chỉ cần mọi người có thể đến đây, tôi cũng đã rất cảm kích mọi người.”

“Mọi người ngàn vạn đừng nhắc đến chuyện quà cáp nữa, nếu không tôi sẽ tức giận!”

Khuôn mặt nhỏ của Y Linh nghiêm túc, lặng lẽ liếc nhìn Trình Kiêu, phát hiện Trình Kiêu cũng không tức giận, lúc này trong lòng mới thả lòng.

Nhìn Y Linh vì Trình Kiêu mà gấp gáp, ghen tị của mọi người đối với Trình Kiêu, hoàn toàn đạt đến đỉnh.

Lúc này, Trình Kiêu đột nhiên cổ quái cười, như ảo thuật lấy ra một miếng ngọc bội trong suốt óng ánh, nhưng lại buộc dây đỏ.

“Tôi tự mình làm một miếng ngọc bội, tặng cho cậu!”

Y Linh lập tức vui mừng, vui vẻ nhìn Trình Kiêu nói: “Cảm ơn!”

“Để tôi đeo cho cậu!” Trình Kiêu nói.

Y Linh cúi đầu, mặt hồng lên, thế mà đồng ý.

Chỉ là giọng giống như muỗi kêu: “Ừ!”

Trình Kiêu bước lên, đeo khối ngọc bội này lên cái cô trắng nốn của Y Linh, đồng thời dặn dò: “Cho dù là lúc nào, cũng không được lấy xuống, nhớ chưa?”

Hình ảnh này, làm người nhìn ghen ghét dữ dội.

Nhất là Bạch Thụy Văn hai nắm tay nắm chặt, móng tay cũng sắp đâm vào trong da thịt.

Y Linh nhìn khuôn mặt thanh tú của Trình Kiêu gần trong gang tấc, đột nhiên mặt đỏ tim đập, thẹn thùng e lệ gật đầu: “Nhớ rồi, tôi nhất định sẽ luôn mang trên người!”

Nhìn thấy cử chỉ thân mật giữa Trình Kiêu và Ÿ Linh như vậy, tất cả mọi người hận đến ngứa răng, hận không thể bước lên đánh Trình Kiêu một trận. Lại hận người kia không phải là mình.

Hàm răng Bạch Thụy Văn cũng sắp cắn nát rồi, thấp giọng quát: “Tên này nhất định là cố ý, anh ta rõ ràng đã chuẩn bị quà, lại cứ cố ý đợi đến cuối cùng mới lấy ra, chính là chơi lạt mềm buộc chặt với Y Linh, làm Y Linh hưởng thụ loại thỏa mãn mất rồi lại có được.”

“Tên này, thật thủ đoạn mài!”

Một đám cậu ấm Giang Nam, ánh mắt nhìn Trình Kiêu, ngoại trừ khinh bỉ, còn nhiều thêm một chút phấn nộ.