Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 902




Chương 902

“Cô Y Linh, hôm nay cô thật đẹp!” Bạch Thụy Văn vừa cười vừa nói.

“Cảm ơn!” Y Linh mỉm cười gật đầu, mặc dù cô cũng không nhận ra Bạch Thụy Văn, nhưng mà lễ phép cơ bản nhất vẫn không thể thiếu.

Những người khác cũng đều bước lên khen ngợi Y Linh, đủ loại lời hay ý đẹp tán dương Y Linh, không chút keo kiệt, giống như là vô số viên đạn bọc đường, toàn bộ trút xuống người Y Linh.

Y Linh ngại ngùng cười đáp lại, ánh mắt lướt qua một người, cố gắng mưa móc cùng hưởng, không lạnh nhạt người nào.

Nhưng mà, lúc Y Linh thu ánh mắt lại, lại dừng thêm một cái chớp mắt trên người Trình Kiêu ở trong góc.

Mặc dù động tác ấy của Y Linh rất nhỏ, nhưng, vẫn có người có tâm nhận ra.

Đáy mắt Bạch Thụy Văn hiện lên ánh sáng lạnh: “Xem ra chuyện cậu Chu nói không giả, Y Linh thật sự có ý tứ với tên nhóc Trình Kiêu kia!”

“Đợi ra khỏi trang viên Tiềm Long, cho dù trả cái giá lớn thế nào, tên kia cũng phải chết!”

Trong lòng Bạch Thụy Văn đã âm thầm hạ quyết tâm.

“Oa, Y Linh, hôm nay tớ gần như không nhận ra cậu rồi!” Vương Hiểu Hi hô to gọi nhỏ chạy đến, thân mật kéo tay Y Linh, nhìn từ trên xuống dưới Y Linh.

“Hiểu Hĩï, cậu cũng rất đẹp!” Y Linh vui vẻ cười, mặc dù bởi vì chuyện Trình Kiêu, cô và mấy người Vương Hiểu Hi từng xảy ra một số chuyện không vui, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến tình cảm giữa đám con gái.

“Y Linh, sinh nhật vui vẻ!” Tôn Mạc mỉm cười, đưa một cái hộp nhỏ tinh xảo lên.

Y Linh vui vẻ nhận lấy, cảm kích nói: “Cảm ơn cậu Tôn Mạc, cố ý đi từ xa đến đây!”

“Sinh nhật của cậu tớ sao có thể không đến, đừng quên, chúng ta là chị em tốt nhất!” Tôn Mạc ôn hòa cười nói.

“Còn có tớ? Hai người các cậu đều không có lương tâm, sao có thể quên mất tới”

Vương Hiểu Hi nhảy qua, vẻ mặt nén giận nói.

“Đúng, sao có thể thiếu Hiểu Hi được!” Y Linh trêu ghẹo cười nói.

“Được rồi được rồi, mấy người các cậu, đợi sau này có rảnh thì hẹn nhau, mấy cậu có thể nói với Y Linh cho đã. Hôm nay là sinh nhật Y Linh, cậu ấy khẳng định vô cùng bận, mấy cậu đừng làm chậm trễ”

Lý Ngôn vừa cười vừa nói.

Trước kia, anh ta vẫn luôn có suy nghĩ không an phận với Y Linh, nhưng mà bây giờ thân phận hai người chênh lệch càng lúc càng lớn, Lý Ngôn cũng tự mình hiểu mình, biết mình căn bản không xứng với Y Linh, có thể giữ được quan hệ bạn bè, đã không tệ rồi.

Sau đó, Lý Ngôn đưa quà của mình lên, một cái hộp hình chữ nhật.

“Y Linh, sinh nhật vui vẻ!”

“Cảm ơn Lý Ngôn!” Y Linh vui vẻ cười nói.

Hai người Lưu Tào Khang và Triệu Cương, cũng đưa quà cho Y Linh, Y Linh nói cảm ơn từng người.

Sau đó, mấy bạn học nữ của viện điện ảnh truyền hình Hà Tây, đều đưa quà cho Y Linh.

Đợi những người bên Hà Tây này đưa quà xong, người bên Giang Nam cũng bắt đầu hành động.

Một cậu ấm Giang Nam thân hình cao lớn, khuôn mặt thanh tú, bước đến trước mặt Y Linh, cúi đầu, dường như không dám nhìn thẳng Y Linh.

“Cô Y Linh, tôi tên là Lý Dương, cô thật xinh đẹp! Sinh nhật vui vẻ, cái này tặng cho cô.”