Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 882




Chương 882

Tôn Mạc thoải mái gật đầu đáp lại, mỉm cười: “Cậu Cố quá khen rồi!”

Dù là hành động hay vẻ mặt, Tôn Mạc đều không thua gì những quý tộc trăm năm.

Mặc dù người phụ nữ này ham hư vinh, nhưng phải công nhận rằng cô ta thật sự có thực lực này. Cô ta không như những bình hoa chỉ có dáng người và dung mạo, cô ta thực sự là người phụ nữ có nội hàm.

Trong mắt Cố Tu Nhiễm lại thoáng qua vẻ ngạc nhiên lần nữa, sau đó anh ta chuyển chủ đề: “Cô Tôn, chồng cô Trình Kiêu cũng tới đó, sao cô không đi cùng cậu ấy?”

Nụ cười trên mặt Lưu Tào Khang thoáng đông cứng, vẻ mặt hơi thay đổi.

Lý Ngôn và Triệu Cương phía sau cũng nhìn Cố Tu Nhiễm với vẻ mặt u ám.

Đánh người không đánh vào mặt, nói chuyện không vạch trần người khác. Cố Tu Nhiễm nói ra quan hệ của Tôn Mạc và Trình Kiêu ngay tại nơi công cộng, chẳng khác gì đánh vào mặt Lưu Tào Khang.

So với vẻ ngạc nhiên và phân nộ của mấy người phía Lưu Tào Khang, phản ứng của các cậu chủ nhà giàu Giang Nam lại là bị sốc không thể tin nổi.

“Cậu, cậu nói gì! Cô ấy là vợ của thằng kia?” Ánh mắt cậu Chu đờ đấn, nhìn Tôn Mạc xinh đẹp loá mắt mà có cảm giác có phải mình nghe nhầm không.

“Không phải cậu Cố đang đùa đấy chứ?

Tên vô danh tiểu tốt kia dù có ở rể cũng không thể tìm được người vợ xinh đẹp thế này chứ?” Có người đặt ra câu hỏi.

“Đúng vậy, người phụ nữ xinh đẹp thế này tìm người đàn ông thế nào mà không thấy, sao có thể lấy tên vô dụng đó được?”

ao Trước sự nghỉ ngờ của mọi người, Cố Tu Nhiễm nhìn Tôn Mạc, mỉm cười hỏi: “Cô Tôn, phiền cô giải thích giúp mọi người, Trình Kiêu có phải chồng cô không?”

Lý Ngôn sầm mặt, lạnh giọng quát: “Cố Tu Nhiêm, cậu đừng nói huyên thuyên ở đây nữa, Mạc đã tuyên bố ly hôn với tên kia lâu rồi.”

Vương Hiểu Hi cũng nói giúp: “Đúng thế, lúc đầu Mạc kết hôn với Trình Kiêu cũng là do hoàn thành tâm nguyện của ba mẹ cậu ấy thôi chứ không phải ý của cậu ấy.

Hơn nữa từ khi kết hôn Trình Kiêu vẫn luôn ngủ dưới đất, còn chưa động vào một ngón tay của Mạc.”

Tôn Mạc nhìn Cố Tu Nhiễm với vẻ mặt bình tĩnh, theo lý mà nói, với phụ nữ, nói chuyện riêng tư này ở nơi công cộng, người nào được dạy dõ tử tế một chút thì chắc chắn sẽ nổi cơn tam bành, còn không được dạy tử tế thì sẽ chửi mắng như bà mụ đanh đá ngoài đường phố.

Nhưng trên mặt Tôn Mạc lại không có chút tức giận nào, cô ta hào phóng trả lời: “Cậu Cố, chuyện của tôi và Trình Kiêu cũng chẳng phải bí mật gì. Bây giờ tôi và anh ta đã vạch rõ ranh giới rồi, hai người bạn của tôi cũng đã giúp tôi giải đáp những thắc mắc của các cậu. Sau này mong cậu đừng liên hệ tôi với anh ta nữa.”

Giọng điệu của Tôn Mạc như đang nói về một người xa lạ, khiến người ta tin răng cô ta và Trình Kiêu thật sự không có quan hệ gì.

Cố Tu Nhiễm cúi đầu thật sâu trước Tôn Mạc, người phụ nữ này khiến anh ta vô cùng khâm phục: “Cô Tôn, là tôi thiển cận, thì ra là cô Tôn vì hoàn thành tâm nguyện của ba mẹ nên mới cam lòng mang tiếng xấu, kết hôn với tên đó!”

“Tấm lòng hiếu thuận của cô Tôn thực sự khiến người khác khâm phục!” Cố Tu Nhiễm nịnh nọt Tôn Mạc, hy vọng có thể xoa dịu mối quan hệ với nhóm Lưu Tào Khang.

Quả nhiên vẻ mặt Lưu Tào Khang dịu đi rất nhiều.

Nhưng mấy người phía Lưu Tào Khang đều nhìn ra ý định của Cố Tu Nhiễm.